SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Hứa Tư Ngôn thấy cô thực sự ổn mới yên tâm.

 

Đang định nói chuyện, cậu nghe thấy tiếng "Ùng ục".

 

Hứa Tư Ngôn ngạc nhiên nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu sờ bụng, xấu hổ cười: "Sáng nay tớ vội ra ngoài, quên ăn sáng!”

 

Hứa Tư Ngôn nghe vậy không khỏi bật cười, cậu lấy một hộp sữa từ trong túi ra, đưa cho cô nói: "Tớ chỉ mang theo cái này thôi, cậu uống trước đi, lúc đến trường thi thì chúng ta thử xem gần đấy có gì để ăn không."

 

"Cám ơn!" Thẩm Chiêu Chiêu không khách khí với cậu, trực tiếp lấy ống hút chọc vào hộp sữa rồi uống.

 

Hứa Tư Ngôn đang định kéo khóa, ánh mắt đột nhiên rơi vào ba lô, cậu chần chừ một chút, lấy một gói thuốc chống say xe đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu: "Đúng rồi, còn cái này, tớ nhớ là cậu bị say xe."

 

"Cậu thật chu đáo! Còn chuẩn bị sẵn thứ này nữa." Thẩm Chiêu Chiêu cười nhận lấy.

 

Thấy cô không từ chối, tâm trạng căng thẳng của Hứa Tư Ngôn lập tức thoải mái hơn, cậu cũng cười theo.

 

Cậu biết Thẩm Chiêu Chiêu bị say tàu xe, nhưng trước đây cô luôn có Thịnh Trử Ý ở bên cạnh nên không cần người khác chuẩn bị những thứ này cho cô.

 

Lần này đi ra ngoài, không biết vì sao cậu lại nghĩ tới, cố ý đi đến hiệu thuốc.

 

Cậu không nghĩ sẽ cần đến nó.

 

Đi xe đến Lâm Thành mất gần một tiếng, Thẩm Chiêu Chiêu chỉ dùng thời gian ấy để chợp mắt một lát.



 

Đang mơ mơ màng màng thì bị Hứa Tư Ngôn đánh thức.

 

"Đến rồi à?" Cô dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy.

 

"Ừm!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu theo đám đông đi xuống xe buýt, vừa đi xuống bậc cuối cùng, đột nhiên có người giẫm vào gót giày của cô, lập tức mất thăng bằng.

 

May mắn thay, phía trước cô là Hứa Tư Ngôn, khi nghe thấy tiếng kêu, cậu quay lại kịp thời để đỡ cô.

 

"Cậu không sao chứ?" Hứa Tư Ngôn hỏi.

 

"Không sao!" Thẩm Chiêu Chiêu được đối phương đỡ đứng vững, quay người lại, cô nhìn thấy nữ sinh trước đó chỉ trích mình đang đứng ở phía sau.

 

Thấy cô nhìn mình, đối phương không có thành ý xin lỗi, nói: "Xin lỗi! Chị không cố ý. Em không sao chứ?"

 

Nếu thái độ xin lỗi của đối phương có thể thành khẩn hơn một chút, Thẩm Chiêu Chiêu có thể sẽ thật sự tin rằng cô ta không cố ý.

 

Nhưng nhìn bộ dáng của đối phương, rõ ràng không có bao nhiêu thành ý.

 

Thậm chí có chút khiêu khích.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi cau mày, cô tự nhận mình chưa bao giờ đắc tội đối phương, cho dù trước đó đến muộn và làm chậm trễ thời gian của mọi người, cô cũng đã xin lỗi rồi.

 

Nhưng đối phương không chịu buông tha, thậm chí còn cố ý giẫm lên gót giày khiến cô ngã.



 

Cái này cũng quá lắm rồi!

 

Nếu vừa rồi Hứa Tư Ngôn không đỡ cô, có lẽ cô đã trực tiếp ngã xuống đất.

 

Tại sao lại như vậy?

 

"Không sao, nhưng đàn chị à, lần sau đi đứng cẩn thận một chút, dù sao, thật sự muốn hại người khác ngã sấp mặt sẽ không tốt đâu!" Cho tới bây giờ, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không phải quả hồng mềm, lúc này không thể không mềm không cứng.

 

"Em....."

 

Người kia vốn tưởng Thẩm Chiêu Chiêu sẽ như trước, cho dù bị bắt nạt cũng sẽ im lặng, nhưng không ngờ cô lại dám bật lại mình.

 

Cô ta vừa định nói thì giáo viên dẫn đầu đội đã đi tới và hỏi: "Chuyện gì vậy?"

 

"Không sao đâu thầy, lúc xuống xe Thẩm Chiêu Chiêu không chú ý đến chân mình, suýt chút nữa bị ngã ạ." Nữ sinh liếc Thẩm Chiêu Chiêu, tranh cô nói trước.

 

Thầy dẫn đội lập tức nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, hỏi: "Em không sao chứ?"

 

"Không sao ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

 

"Không sao thì tốt, các em cẩn thận một chút, chú ý an toàn." Người kia lập tức thu hồi ánh mắt, nhắc nhở những người khác: "Thời gian lần này tương đối gấp, các em nhanh chóng đi vào phòng thi trước đi!"

 

Nữ sinh khiêu khích nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó vượt qua cô, đi về phía phòng thi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi