SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Đối mặt với ánh mắt giễu cợt của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu cam chịu trả lời: "Chính là người Tạ Miểu tìm để chặn đường tớ và Hứa Tư Ngôn."

 

Vẻ mặt của Thẩm Chiêu Chiêu không được tốt lắm, cho dù gặp nhau trong tình huống này, coi như không phải oan gia ngõ hẹp thì cũng chắc chắn không phải là chuyện đáng mừng.

 

"Ý cậu là, tên lưu manh học trường dạy nghề bên cạnh á?" Đây là lần đầu tiên Tang Dữu Dữu gặp Triệu Tự, trước đó chỉ được nghe Thẩm Chiêu Chiêu nhắc đến thôi.

 

Tên lưu manh Triệu Tự:...

 

"Em gái, nói thật dễ nghe, sao anh đây lại là lưu manh chứ?" Triệu Tự nheo mắt hỏi.

 

"Ồ ——"

 

Tang Dữu Dữu tưởng mình nói rất nhỏ, nhưng không ngờ đối phương lại nghe được, cô ấy thấy rõ vẻ mặt không vui của đối phương, bất giác rùng mình.

 

Ách, người này sẽ không lao tới đánh cô ấy chứ?

 

Triệu Tự không lao tới đánh cô ấy mà lại nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Này, nhóc con, lại đây giúp anh đây!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, không tiện!"

 

"Chậc, có cá tính thật đấy!"

 

Triệu Tự quay sang Tang Dữu Dữu: "Nếu em ấy không chịu, vậy em có thể làm được!"

 

"Tôi, tôi cũng không tiện!" Tang Dữu Dữu nuốt nước miếng, vô cớ run chân.

 

"Ha!" Đối phương trực tiếp cười lớn.

 



Chỉ là, lúc cười còn đáng sợ hơn lúc không cười.

 

Tang Dữu Dữu vội vàng đổi lời: "Muốn chúng tôi giúp gì?"

 

"Yên tâm, chỉ là giúp thôi, sẽ không làm gì hai người." Triệu Tự nói xong liền xoay người đi trước, không lo hai người chạy trốn.

 

Tang Dữu Dữu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Làm sao bây giờ?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đi xem trước đã." Nhiều người đến trại như vậy, đối phương cũng không dám làm gì bọn họ.

 

Lúc đến mới biết...

 

"Cậu tìm chúng tôi tới đây chỉ vì muốn chúng tôi nướng thịt giúp cậu?" Tang Dữu Dữu nhìn chằm chằm vỉ nướng trước mặt, vẻ mặt kinh hãi, nội tâm phức tạp.

 

Triệu Tự: "Không thì sao? Cậu cảm thấy tôi sẽ để cậu làm cái gì?"

 

"Nhưng tại sao cậu không tự nướng nó?"

 

Triệu Tự: "À, tôi lười động tay, vậy nên phải làm phiền hai người." Hắn nói một cách tự tin, không cảm thấy "làm phiền" người khác có gì sai.

 

Đây là loại tài năng gì?

 

Tang Dữu Dữu trừng mắt, vừa định nói, đối phương lại nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm hỏi: "Làm sao, cậu không muốn làm?"

 

Tang Dữu Dữu: "Không..." Mới là lạ!

 

"Vậy thì bắt đầu đi!" Triệu Tự thúc giục.



 

Tang Dữu Dữu biệt khuất, tức giận không dám lên tiếng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Kệ đi, nghe hắn." Cũng đã tới đây rồi, chạy không được.

 

Cùng lắm thì sau khi nướng xong sẽ hơi khó ăn, chắc lần sau người này sẽ không dám nhờ ai giúp đỡ nữa.

 

Ai ngờ đối phương như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô từ trước, nhắc nhở: "Nướng cho ngon vào. Nếu tôi thấy không ngon thì hai người sẽ phải ăn hết chỗ đó, sau đó nướng lại cho đến khi ngon thì thôi."

 

Này, người này là ác quỷ à?

 

Nếu không thì tại sao lại biết hai người đang nghĩ gì?

 

"Làm sao bây giờ?" Tang Dữu Dữu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu cầu cứu.

 

Nghĩ mãi không ra, sao họ lại gặp phải một sát thần trong kỳ nghỉ này!

 

Rốt cuộc đây là loại may mắn quỷ gì?

 

Thẩm Chiêu Chiêu nói với cô ấy: "Không sao đâu, tớ sẽ nướng thịt. Cậu đi gọi cho Lục Tục và Hứa Tư Ngôn, nói với bọn họ rằng ở đây có đồ nướng miễn phí."

 

Tang Dữu Dữu lén nhìn về phía Triệu Tự: "Cậu xác định hắn sẽ cho chúng ta ăn sao?" Nam sinh này không phải là người dễ nói như vậy chứ?

 

"Nếu không thì sao? Muốn chúng ta làm không công? Chúng ta giúp hắn nướng xiên, ăn miễn phí vài món thì đã làm sao."

 

Để đối phương sai sử mình, còn không được phép ăn của hắn sao!

 

Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, đương nhiên cũng không có việc làm miễn phí. Cô không phải là một vật nhỏ đáng thương có thể tùy ý sai sử!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi