SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Triệu Tự đứng dậy, nhìn nam sinh cầm đầu: "Có chuyện gì?"

 

"Nghe nói chúng mày bắt nạt anh em tao ở trường? Oắt con, trước khi bắt nạt người khác, trước tiên mày phải hỏi xem lão đại của nó là ai. Bắt nạt anh em tao tức là bắt nạt tao. Hôm nay chúng ta phải giải quyết triệt để mới được!"

 

Triệu Tự: "Mày muốn thế nào?"

 

Nam sinh hừ lạnh nói: "Tao muốn mày quỳ xuống xin lỗi anh em tao, sau đó gọi ba, chuyện này coi như chấm dứt. Nếu không, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc."

 

"Không thể!" Triệu Tự lạnh lùng nói.

 

"Oắt con, mày thật phách lối!" Người kia tối sầm mặt.

 

Triệu Tự: "Đừng nói nhảm nữa, mày mang theo nhiều người như vậy, không đánh nhau thì không được! Động thủ đi. Hôm nay ai nằm xuống trước sẽ là cháu trai."

 

Thẩm Chiêu Chiêu phấn khích mở to hai mắt.

 

Đây có phải là cận cảnh hiện trường các băng đảng đánh nhau trên võ đài không?

 

"Được, mày có gan! Xông lên cho tao, cho bọn nó biết thế nào là lễ độ." Nam sinh kia tức giận, ra lệnh cho đàn em phía sau ra tay.

 

Một địa điểm cắm trại tốt, ngay lập tức trở thành hiện trường của một cuộc ẩu đả quy mô lớn.

 

Bốn người Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là khán giả ăn dưa.



 

Không ngờ, khi cuộc hỗn chiến bắt đầu, có hai người giơ nắm đ.ấ.m tiến về phía bọn họ.

 

"Cái quái gì vậy?"

 

Bốn người không kịp phản ứng, chỉ thấy nắm đ.ấ.m khổng lồ sắp giáng xuống người họ. Thẩm Chiêu Chiêu nóng nảy, trực tiếp cầm chai nước ngọt trên tay ném về phía người trước mặt.

 

"Keng" một tiếng, cái chai vỡ tan, xung quanh vang lên tiếng kêu trầm trầm.

 

Nam sinh đưa tay sờ trán, sờ vào vết m.á.u trên tay rồi hét lên "đệt moẹ" rồi ngất đi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Người này sẽ không bị cô đánh c.h.ế.t bằng một cái chai chứ?

 

Mười phút sau.

 

Một đám người được đưa đến đồn cảnh sát gần đó.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đồng chí cảnh sát, cháu muốn nói rằng chúng cháu vô tội, đồng chí có tin không?"

 

Đồng chí cảnh sát ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn cô nói: "Cháu làm người ta sứt trán u đầu, còn nói với tôi là cháu vô tội?"



 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghẹn họng nói: "Đó là ngoài ý muốn, bọn cháu không biết mấy người này, chúng cháu đều là học sinh đến đây để cắm trại, chính là tên đó lao về phía bọn cháu trước, lúc đó cháu căng thẳng nên tay mất khống chế."

 

"Được rồi, mười người vào đây thì có chín người khẳng định mình vô tội, huống chi là cháu có bằng chứng xác thực!" Đồng chí cảnh sát chỉ vào nam sinh bên cạnh có trán đầy m.á.u đang được nữ đồng chí cảnh sát băng bó.

 

"Không, cháu thật sự không quen bọn họ." Lúc này, Thẩm Chiêu Chiêu thực sự có cảm giác, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

 

"Không quen mà ở cùng một chỗ với bọn họ?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Chúng cháu chỉ muốn xem náo nhiệt thôi. Ai biết được tên kia đột nhiên nổi điên, vung nắm đ.ấ.m lao về phía cháu, cháu cũng không thể đứng yên để bị đánh."

 

Nam sinh bị Thẩm Chiêu Chiêu ném chai nước ngọt vào đầu được băng bó nửa đầu, nghe vậy thì kích động nhảy dựng lên, chỉ vào cô nói: "Mày nói bậy, rõ ràng tao nhìn thấy chúng mày đi cùng bọn họ.”

 

"Câm miệng, đã bị sứt trán rồi còn không thành thật!" Hắn mới đi được nửa đường thì bị nữ cảnh sát phía trước đẩy ra sau.

 

Nam cảnh sát phụ trách ghi chép gõ bút lên sổ, nhắc nhở: "Bây giờ, dù cháu có nói gì đi nữa, làm người ta sứt đầu mẻ trán thì đã phạm tội cố ý gây thương tích rồi."

 

"Nhưng rõ ràng là cháu đang tự vệ." Thẩm Chiêu Chiêu tỏ ra bất mãn.

 

"Tự vệ hay không không phải là quyết định của cháu, cũng không phải quyết định của tôi..."

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi