SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Lại một lần nữa, cậu bé lộ ra vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc!

 

Cậu quay đầu đi, từ chối giao tiếp với cô.

 

"Này, nói cho chị biết, tại sao em lại nói chị là bạn gái của anh trai em? Chị đãi em một ly kem được không?" Thẩm Chiêu Chiêu nhẹ giọng dỗ dành.

 

Cậu bé mím môi không nói gì.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Nhị Mao và chị đã lâu không gặp, tối nay chị đưa nó về chơi hai ngày nhé?"

 

Cậu bé lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi bật cười.

 

Biểu lộ giận mà không dám nói của nhóc con này trông buồn cười quá!

 

Thẩm Chiêu Chiêu đưa tay chọc chọc mặt nhỏ của cậu, nói: "Này, lễ phép với chị một chút đi, nếu chị thật sự trở thành chị dâu của em, chúng ta sẽ là một gia đình."

 

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

 

Thịnh Trử Ý không khỏi nhìn cô một cái, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nội tâm lại có một loại cảm xúc vi diệu.

 

Tần Tố Tâm và ba Thịnh vẫn cười tủm tỉm, không ai cảm thấy lời nói của Thẩm Chiêu Chiêu có gì sai.

 

Dù sao hôn ước đã được định, họ đã sớm coi cô gái này là con dâu của mình.



 

Ăn xong, ba Thịnh chở hai người về biệt thự.

 

"Tạm biệt chú Thịnh, tạm biệt dì Tố Tâm!" Thẩm Chiêu Chiêu lần lượt chào từng người, cuối cùng nhìn về phía cậu bé Thịnh Dạ Ly.

 

Cậu bé đang muốn quay đầu đi, từ chối nghe cô nói chuyện, đột nhiên Thẩm Chiêu Chiêu lại chuyển hướng, nhìn Nhị Mao dưới chân cậu nói: "Nhị Mao, tạm biệt!"

 

Biểu cảm trên mặt cậu bé cứng đờ!

 

Giống như hơi sốc và có chút tức giận.

 

Tần Tố Tâm hiếm khi nhìn thấy biểu tình phong phú như thế trên khuôn mặt con trai út của mình, bà nín cười nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Sau này con cứ coi nơi này như nhà của mình, có chuyện gì thì con cứ tìm Ý Ý, đừng sợ làm phiền nó. Nếu nó không dám giúp con thì cứ nói với dì Tố Tâm, dì Tố Tâm sẽ giúp con dạy dỗ nó."

 

"Con biết rồi dì Tố Tâm, con sẽ không khách khí với anh ấy." Thẩm Chiêu Chiêu nói xong, ánh mắt rơi vào mặt nhỏ của Thịnh Dạ Ly.

 

Thừa dịp cậu bé không chú ý, cô thò đầu vào trong xe, "chụt" một cái lên mặt cậu rồi nói: "Tiểu A Ly, lần sau gặp lại."

 

Mặt của cậu nhóc lập tức tối sầm.

 

Theo Thịnh Trử Ý vào biệt thự, Thẩm Chiêu Chiêu tò mò hỏi: "Ý Ý, tại sao A Ly lại cho rằng em là bạn gái của anh?"

 

Bước chân Thịnh Trử Ý khựng lại, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia cảm xúc, sau đó anh bình tĩnh nói: "Chắc là ba mẹ anh đã nói gì đó trước mặt em ấy nên em ấy hiểu lầm thôi."

 

"Ồ!" Thẩm Chiêu Chiêu cũng cảm thấy như vậy.

 



Thịnh Trử Ý đột nhiên quay người lại nhìn cô: "Vậy còn em?"

 

"Hả?"

 

"Em vừa nói em sẽ trở thành chị dâu của em ấy?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu xua tay nói: "Em chỉ thuận miệng nói lung tung, trêu em ấy thôi, anh sẽ không coi là thật chứ? Yên tâm, em tuyệt đối không có ý nghĩ sai trái với anh."

 

Đang nói câu này, Thẩm Chiêu Chiêu vô thức nhớ tới giấc mơ trước đó, trong lòng dâng lên một cảm giác chột dạ không thể giải thích được.

 

"Không có gì là tốt nhất!" Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng đi thẳng lên tầng ba.

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Tại sao cô lại có cảm giác tên này đang tức giận vậy?

 

Chẳng lẽ anh không tin lời cô nói?

 

Chẳng lẽ anh hiểu lầm cô thích anh, chỉ vì cô tùy tiện nói muốn làm chị dâu của Tiểu A Ly sao?

 

Chậc, hai người này đúng là anh em ruột, tính tình người này còn tệ hơn người kia.

 

Ngay cả lúc đen mặt và phớt lờ người khác cũng giống nhau như đúc.

 

Nghĩ tới thái độ của anh đối với những người theo đuổi kia, Thẩm Chiêu Chiêu càng kiên định không thể thích anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi