Thịnh Trử Ý liếc mắt cũng nhìn thấu tâm tư của cô, nói: "Em có biết lương hiện tại của sinh viên tốt nghiệp đại học là bao nhiêu không? Hầu hết sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học bình thường có mức lương từ 3000 đến 5000, một số trường có năng lực hơn thì nhận được từ 6.000 đến 8.000, nhưng chỉ có một số sinh viên 985/211 mới có thể kiếm được hơn 1 vạn. Em nghĩ mình có thể kiếm lại số tiền đó trong bao lâu?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "...Được rồi, em thử một lần là được chứ gì?" Cầu xin đối phương đừng nói nữa, nếu anh còn nói nữa, cô sẽ không nhịn được mà đến trường đòi lại tiền.
Cô cảm thấy với năng lực của mình, rất có thể cô sẽ không thể kiếm lại được số tiền đó.
Cho dù có kiếm lại được cũng phải mất tám, chín, mười năm.
Cô có thể gửi tiền vào ngân hàng, ít nhất cũng có thể đủ ăn đủ uống trong vài năm.
Lớp 11-11 là lớp khoa học tự nhiên, nhiều nam hơn nữ.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa bước vào lớp đã nhìn thấy vài nữ sinh đang tụ tập lại với nhau, mơ hồ có thể nghe được nội dung trò chuyện của họ.
"Cậu ấy thật đẹp trai!"
"Phải phải, đến từng sợi tóc cũng đẹp kinh khủng!!!"
"..."
"Bọn họ đang nói gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được hỏi bạn cùng bàn.
Cô bạn cùng bàn Tưởng Niên ngẩng đầu nhìn về phía mấy nữ sinh kia, nói: "Chắc họ đang thảo luận về bạn học Thịnh Trử Ý của lớp chúng ta!"
Có cần khoa trương như vậy không?
Người không biết còn tưởng họ đang nói về một người nổi tiếng nào đó.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía Thịnh Trử Ý, tình cờ anh cũng đang nhìn cô.
Được rồi, cô thừa nhận chàng trai này thực sự rất đẹp trai, nhưng không nhất thiết phải si mê đến mức này chứ!
Tưởng Niên đẩy kính trên sống mũi lên nói: "Xem ra trong lớp có không ít nữ sinh thích cậu ấy." Thẩm Chiêu Chiêu không hề nghi ngờ chút nào, từ khi còn nhỏ, anh chàng này đã không thiếu người theo đuổi.
"Vừa rồi có nữ sinh lớp khác nhét thư tình vào ngăn bàn của cậu ấy." Tưởng Niên lập tức bổ sung thêm.
"Thật á?"
Ánh mắt hóng chuyện của Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên sáng lên, nghe vậy, cô không thể không nhìn về phía Thịnh Trử Ý một lần nữa.
Liên tiếp hai lần chạm vào mắt đối phương, giây tiếp theo, Thịnh Trử Ý đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía cô.
Phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Anh tới đây làm gì?" Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi đối phương.
Nhưng hình như Thịnh Trử Ý không hiểu ẩn ý của cô, chậm rãi nói: "Vừa rồi em vẫn luôn nhìn anh, anh tưởng em muốn nói chuyện gì đó với anh." Thịnh Trử Ý vừa nói xong, chung quanh hoặc là nghiên cứu, hoặc là nghi ngờ, hoặc là dùng ánh mắt buôn chuyện rơi vào người Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Cô vẫn luôn nhìn anh hồi nào?
Cô không có, cô không phải... Đừng nói lung tung nữa! ! !
"Em không muốn nói gì cả, anh mau về chỗ đi." Nhìn thấy phương hướng của mình càng lúc càng nhiều người nhìn, Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nói với anh.
Mà tại sao cô lại không biết, từ khi nào anh chàng này lại trở nên sẵn sàng và dễ nói chuyện đến vậy?
Thịnh Trử Ý lườm cô rồi quay người trở về chỗ ngồi.
Lần này, ánh mắt suy đoán và nghiên cứu rơi vào Thẩm Chiêu Chiêu càng nhiều hơn.
"Hai cậu từng quen nhau sao?" Ngay cả Tưởng Niên cũng không khỏi hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.
"Cứ cho là thế đi!" Thẩm Chiêu Chiêu cứng ngắc giật giật môi. Tốt rồi, mối quan hệ mà hai người đã cố gắng che giấu bấy lâu nay, giờ phút này đã bị phơi bày hoàn toàn.
Cô thực sự nghi ngờ, tên kia cố ý làm vậy.
Thẩm Chiêu Chiêu cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn về phía Thịnh Trử Ý, khi đối phương ngẩng đầu nhìn lại, như có tật giật mình, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cô sợ tên kia sẽ lại tới đây, nhưng cô thực sự không giải thích được!
Nhìn vẻ mặt như thỏ con của cô gái nhỏ, Thịnh Trử Ý không khỏi cong môi.