Nhưng khi bọn họ vào lớp, người họ nhìn thấy không phải là giáo viên tiếng Anh nóng bỏng mà là chủ nhiệm lớp, chị Thái Vân.
Trên tay cô ấy cầm một chồng bài kiểm tra, nói: "Giáo viên tiếng Anh có việc đột xuất nên tiết này sẽ chuyển thành tiết tự học. Lớp trưởng, em trả bài kiểm tra tiếng Anh cho các bạn đi."
"Tôi dạy học nhiều năm rồi nhưng chưa từng thấy ai được 8 điểm môn tiếng Anh. Tôi chỉ cần ném bài thi xuống đất rồi giẫm một cái cũng được hơn điểm này. Điều vô lý nhất là, có bạn làm bài dịch thành bài nối ý."
"Hahaha..." Vài người bên dưới cười lớn.
"Chu Hoài Vũ, tôi đang nói em đấy, trắc nghiệm chiếm 115 điểm, em chỉ cần điền đầy đủ đáp án, ít nhất cũng được 20 hoặc 30 điểm, đã vậy rồi, em còn tránh xa tất cả đáp án đúng."
"Phụt ha ha ha..." Một tràng cười nữa lại vang lên.
"Các bạn khác cũng đừng cười, dù bạn ấy không thi đỗ đại học thì vẫn có thể về nhà kế thừa gia nghiệp, còn các em về nhà thì chỉ có thể uống gió Tây Bắc, đã lên lớp 11 rồi, tôi hy vọng các em sẽ tập trung lại, đừng mơ mộng nữa."
Nghe vậy, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi hâm mộ nhìn về phía Chu Hoài Vũ.
Cô cũng muốn về nhà tiếp quản gia nghiệp.
Nhưng xét đến việc nhà cô chỉ có một căn hộ dưới 100m², thôi thì, cô cũng thuộc loại về nhà chỉ có thể uống gió Tây Bắc, cô phải cố gắng chăm chỉ thôi!
Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng nhận được bài kiểm tra của mình, 98 điểm, không cao cũng không thấp, tạm chấp nhận được.
Tuy nhiên, cô vẫn còn cách xa mục tiêu vào Đại học Bắc Kinh mà ai đó đã đặt ra cho cô.
Càng nhìn vào điểm số, cô càng cảm thấy người đó đang mơ mộng hão huyền. Cho dù đối phương không có ý định để cô đi theo con đường chính quy, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không khỏi nghi ngờ.
Cô thực sự có thể thông qua con đường thi đấu để giành được suất tuyển thẳng sao?
Sau khi trả xong bài kiểm tra, tiếp theo là điều chỉnh chỗ ngồi.
"Cô ơi, em muốn ngồi cùng học sinh chuyển trường." Chu Hoài Vũ đề nghị.
Chủ nhiệm lớp tức giận lườm cậu ấy, nói: "Lần này điểm môn tiếng Anh của em là thấp nhất, em nên nghĩ cách cải thiện điểm số của mình, đừng nghĩ đến việc làm hại người khác."
Chu Hoài Vũ không phục: "Cô ơi, sao cô có thể nói như vậy? Tuy điểm của em có hơi thấp nhưng em không phải người xấu mà. Bạn học mới vừa chuyển đến đây nên cần được quan tâm giúp đỡ, em thấy mình rất phù hợp."
"Không cần em đâu!" Chủ nhiệm lớp không bị lay chuyển, sau đó nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Thành tích của Tưởng Niên khá tốt, lần thi này lọt vào top 20 của khối, hai em ngồi cạnh nhau có thể học hỏi lẫn nhau." Tuy nhiên, cô gái này tương đối thu mình, không có nhiều bạn trong lớp, không ai muốn ngồi cùng bàn với cô ấy nên ghế bên cạnh vẫn luôn trống.
Chủ nhiệm lớp cũng sợ Thẩm Chiêu Chiêu và đối phương không hợp nhau nên đã nói sau khi thi xong sẽ điều chỉnh chỗ ngồi. Tuy nhiên, trong thâm tâm cô vẫn hy vọng hai người có thể tiếp tục ngồi cùng bàn.
"Hoá ra cậu giỏi như vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được mà quay sang nhìn cô gái ngồi cùng bàn.
Đối phương cúi đầu, mái tóc dày che đi biểu cảm trên mặt, bình tĩnh nói: "Bình thường thôi!"
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nói: "Cô ơi, em thấy chỗ ngồi hiện tại rất tốt, không cần đổi đâu ạ."
"Vậy thì cứ ngồi như vậy đi! Sau này có vấn đề gì thì chúng ta sẽ điều chỉnh tiếp." Chủ nhiệm lớp nghe xong liền gật đầu, "Đúng rồi, chắc là đồng phục của em đã đến rồi. Lát nữa đừng quên đến phòng giáo vụ lấy nhé."
Cuối cùng, cô ấy nói với Thịnh Trử Ý: "Lớp trưởng, lát nữa em đưa bạn đi lấy nhé."
"Em biết rồi thưa cô." Thịnh Trử Ý trả lời.