Cô gái cầm đầu chỉ vào Tưởng Niên đang nằm dưới đất, nói: "Mẹ của con tiện nhân này đã quyến rũ ba tôi, tôi dạy dỗ nó một chút thì có gì là sai? Để hai mẹ con nó ở đây sẽ làm người ta chướng mắt, vậy mà cậu còn không cho tôi dạy dỗ nó một trận để trút giận sao?"
Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy thì không khỏi nhìn Tưởng Niên một cái, cô ấy cụp mắt xuống không nói gì, cô biết, lời cô gái này nói có lẽ là sự thật.
Bản thân Thẩm Chiêu Chiêu cũng không thích những người l.à.m t.ì.n.h nhân.
Nhưng ai cũng có động cơ ích kỷ.
Hơn nữa, cho dù điều đó có là thật thì người làm sai là mẹ Tưởng Niên chứ không phải Tưởng Niên.
Họ làm như vậy cũng không đúng.
"Vậy thì các cậu cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác, hơn nữa, đây là chuyện của người lớn, có liên quan gì đến cậu ấy đâu? Cậu muốn gây sự thì về nhà tìm ba cậu mà gây sự, bắt nạt người vô tội thì tính là gì?"
"Vô tội? Nếu không có ba tôi bỏ tiền ra, nó lấy đâu ra tiền để học ở trường Cửu Trung này? Mẹ nó cướp chồng của mẹ tôi, mà con tiện nhân này còn dùng tiền của nhà chúng tôi, nó và mẹ nó đều là những kẻ ti tiện. Còn cậu, một cô gái xấu xí, lại bênh vực nó, chắc cậu cũng là người giống như nó thôi." Cô gái trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
"Vì cậu đã muốn đứng ra bảo vệ nó, cho nên hôm nay, cậu cũng sẽ bị xử lý luôn." Nói xong, cô ta chuẩn bị ra tay.
"Chuyện này không liên quan tới cậu ấy." Lúc này, Tưởng Niên đứng dậy.
Cô ấy từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chuyện này không liên quan gì tới cậu, cậu đi đi!"
"Không được, nếu tớ đi rồi, bọn họ sẽ ức h.i.ế.p cậu thì sao?" Nếu cô rời đi, nhất định Tưởng Niên sẽ bị đám người này ức hiếp. Nhưng nếu cô ở lại, có lẽ hai người sẽ bị bắt nạt cùng nhau.
Nhưng, thà ở bên cô ấy vẫn tốt hơn là để cô ấy bị bắt nạt một mình.
Cô không sợ đánh nhau, chỉ sợ mọi chuyện trở nên lớn hơn, gây rắc rối cho dì Tố Tâm và chú Thịnh.
Không biết Thịnh Trử Ý đã xem tin nhắn chưa, liệu anh có chạy đến kịp không.
"Bọn họ sẽ không làm gì đâu. Cậu mau đi đi, chuyện của tớ không cần cậu phải lo." Tưởng Niên lạnh lùng nói.
Thẩm Chiêu Chiêu biết, cô ấy không muốn làm liên lụy đến mình.
Hơn nữa, lúc này cô nên đi tìm người giúp đỡ thì sẽ tốt hơn.
Nhưng cô không thể để đối phương ở lại đây một mình.
Bây giờ, điều cô có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian, hy vọng Thịnh Trử Ý nhận ra cô đi lâu mà vẫn chưa quay lại và nhanh chóng đi tìm cô.
"Ê, mấy người đang làm gì đấy?" Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Thẩm Chiêu Chiêu và mọi người quay lại, thấy ba bóng dáng quen thuộc bước ra từ chỗ sáng.
Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
May quá, cuối cùng cũng có người đến.
"Cái gì đây, một đám người đang bắt nạt hai người sao?" Giọng nói lười biếng của Chu Hoài Vũ vang lên.
"Chu Hoài Vũ, lại là cậu?" Cô gái cầm đầu vừa nhìn thấy Chu Hoài Vũ thì sắc mặt liền trầm xuống.
Vừa nhìn đã biết hai người này không hợp nhau.
Chu Hoài Vũ cũng nhận ra đối phương: "Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là cậu! Sao vậy, lại ở trường khoe khoang uy quyền của tiểu thư nhà họ Tưởng à?"
"Lo chuyện của mình đi, đừng can thiệp vào chuyện của người khác!" Tưởng Yếu Di trừng mắt nhìn Chu Hoài Vũ.
Chu Hoài Vũ đút tay vào túi, thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, chuyện này tôi thật sự phải can thiệp, ai bảo cậu bắt nạt bạn cùng lớp của tôi."
"Cậu nhất định phải đối đầu với tôi à?" Cô gái nghiến răng.
Chu Hoài Vũ nhún vai, trên mặt nở một nụ cười: "Tôi nào dám, nhỡ đại tiểu thư không vui, đến gây phiền phức cho tôi thì sao? Tôi chỉ muốn nhắc cậu, quên chuyện này đi."