Ngay cả Chu Hoài Vũ cũng không đành lòng nhìn, giúp cứu vãn tình thế: "Anh Ý, hay là anh nhận quà đi! Mọi người đều nhận, chỉ có anh không nhận, Diệp mỹ nhân sẽ nghĩ anh bất mãn với cậu ấy đấy."
Thịnh Trử Ý vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Nếu thích thì cậu có thể nhận."
"Cái đó... không hợp lý lắm nhỉ?"
Chu Hoài Vũ ngập ngừng: "Cậu ấy đặc biệt chọn cho anh, em nhận thì... Không hay lắm!"
Thịnh Trử Ý không nói gì, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Diệp Vi An gượng cười: "Không sao đâu, có lẽ bạn học Trử Ý không thích món quà tớ chọn." Nói xong, cô ta nhìn về phía Thịnh Trử Ý, sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình.
Thẩm Chiêu Chiêu thầm tiếc nuối, đúng là một cô gái tốt!
Người kia quá lạnh lùng, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ độc thân cả đời!
Có người không muốn nhìn Diệp Vi An bị tổn thương, thay cô ta lên tiếng: "Bạn học Trử Ý quá đáng lắm rồi!"
"Phải, Vivian tốt bụng mang quà cho cậu ấy, cả lớp ai cũng nhận, chỉ có cậu ấy là không nhận, cậu ấy muốn làm người nổi bật à?"
"Cậu ấy thật bất lịch sự, chỉ vì mình đẹp trai mà không coi ai ra gì."
"Đúng đấy, cậu ấy quá kiêu ngạo rồi!"
"..."
Bị từ chối trước mặt mọi người, tâm trạng của Diệp Vi An không tốt lắm, nhưng trước mặt người khác vẫn cố gắng nở nụ cười, giả vờ bình thản nói: "Thôi, các cậu đừng nói về cậu ấy nữa. Có lẽ cậu ấy không thích tớ, cũng không phải lỗi của cậu ấy."
"Vivian của chúng ta tốt như vậy, tại sao cậu ấy lại không thích chứ?"
"Đúng vậy! Ngay cả người như cậu cũng không thích, không biết cậu ấy thích kiểu gì? Chẳng lẽ chỉ có tiên nữ trên trời mới vừa mắt cậu ấy sao?"
Chỗ ngồi của mấy cô gái cách Thẩm Chiêu Chiêu không xa, cuộc trò chuyện của họ truyền đến tai cô từng chữ một.
Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi nhớ lại, trước đây cô cũng đã từng hỏi Thịnh Trử Ý câu hỏi này.
Cô nhớ rõ, anh đã trả lời rằng anh thích những cô gái thông minh và xinh đẹp, mà Diệp Vi An hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn này.
Không biết anh còn không hài lòng điều gì nữa.
Chẳng lẽ thực sự muốn tìm một nàng tiên?
Tan học, Thẩm Chiêu Chiêu không kìm được mà hỏi vấn đề này.
Thịnh Trử Ý: "Em nghĩ anh nên thích cậu ấy?"
Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi nói: "Thích là thích, không thích là không thích, chuyện này có gì mà phải nên với không nên? Em chỉ tò mò thôi, anh không thích người như cậu ấy, vậy thì anh thích kiểu người gì?"
Thịnh Trử Ý: "Không thích kiểu nào cả, bây giờ anh chỉ muốn chăm chỉ học tập thôi."
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu: "Hiểu rồi, bây giờ trong lòng anh chỉ có Đại học Bắc Kinh thôi phải không?"
Thịnh Trử Ý nhìn cô nhưng không trả lời.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh nghĩ như vậy cũng không sai, dù sao chúng ta chỉ mới học cấp ba, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập, anh muốn tập trung vào việc học là đúng. Tuy nhiên, với con gái, anh phải mềm mỏng một chút, từ chối trước mặt nhiều người sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy đó!
Thịnh Trử Ý không nhịn được nữa, ngắt lời cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, chuyện của anh thì anh có thể tự lo liệu được, em chỉ cần lo cho chính mình là được."
Thẩm Chiêu Chiêu lườm anh: "Em chỉ đang quan tâm đến anh thôi, anh có biết không, hôm nay anh làm như vậy, mọi người đều nói anh lạnh lùng kiêu ngạo sau lưng đấy?"
Thịnh Trử Ý: "Anh không quan tâm." Ý kiến của người khác không quan trọng với anh.
Thẩm Chiêu Chiêu muốn nói cô quan tâm, cô không muốn nghe người khác nói xấu anh...