SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

"Anh sẽ gọi giáo viên giúp em!" Thịnh Trử Ý dừng chân, nhìn cô một cái.

"À!" Biết đối phương không phải bỏ rơi mình, Thẩm Chiêu Chiêu đành phải kìm nén nước mắt.

Chủ nhiệm lớp nhanh chóng chạy tới, hỏi thăm tình hình xong liền bế Thẩm Chiêu Chiêu lên khỏi mặt đất, nói với Thịnh Trử Ý: "Em về phòng học trước đi, thầy sẽ đưa em ấy đến bệnh viện."

"Thầy ơi, em muốn đi cùng hai người." Thịnh Trử Ý nói.

"Bạn học Trử Ý, thầy không thể đưa em đi cùng được." Chủ nhiệm lớp biết quan hệ hai người rất tốt, nghe nói hai nhà ở cùng một chỗ, bình thường sẽ cùng nhau đi học.

Tuy nhiên, bệnh viện đông người, đưa cậu đi cùng cũng không tiện, nếu xảy ra chuyện gì, ông cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.

Thịnh Trử Ý nhìn phương hướng của Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó tiếp tục nhìn về phía thầy chủ nhiệm: "Thầy ơi, em sẽ theo sát thầy, không chạy lung tung."

Thẩm Chiêu Chiêu cũng háo hức nhìn giáo viên chủ nhiệm, tựa như giáo viên không đồng ý, cô sẽ khóc cho ông ấy nghe.

"Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi!" Chủ nhiệm lớp không còn cách nào, vội vàng đưa Thẩm Chiêu Chiêu đi bệnh viện, chỉ có thể cho Thịnh Trử Ý đi theo.

Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Các bộ phận khác trên cơ thể không sao cả, nhưng tay chắc chắn là bị gãy xương. Chúng tôi cần chụp phim để xác nhận."

"Anh bác sĩ, em sẽ chết sao?" Thẩm Chiêu Chiêu đang nằm trên giường bệnh, đáng thương hỏi.

Bác sĩ nam trẻ tuổi mỉm cười nói: "Yên tâm đi, tay em chỉ bị thương, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

Thẩm Chiêu Chiêu biết mình sẽ không chết, một giây trước còn nửa sống nửa chết, một giây sau đầy máu hồi sinh.

Lúc ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu đến bệnh viện, Thẩm Chiêu Chiêu đã chụp xong.

Cổ tay bị gãy nhẹ, may mắn là không bị trật khớp.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, trên tay Thẩm Chiêu Chiêu băng bó thạch cao, nhảy nhót đến bên cạnh Thịnh Trử Ý: "Trử Ý, anh tức giận à?"

Thịnh Trử Ý không muốn nói chuyện với cô.

Cậu chưa từng thấy ai to gan hơn cô, tay bị gãy xương, còn giả chết dọa người.   

Đau chết cô đi!

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh xem, em không có lừa anh, tay của em thật sự bị thương, bây giờ vẫn còn đau.." Nói xong, cô giơ tay đang băng bó đến trước mặt cậu.

Thịnh Trử Ý nắm lấy tay đang lắc lư loạn của cô, nói: "Em có thể an phận một chút được không?"

"Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lúc này mới an tĩnh lại.

Nhưng im lặng chưa đầy ba giây, cô lại không nhịn được nói: "Tay em bị thương, em có thể nghỉ học được không?" Đi học tiểu học chẳng vui chút nào, mỗi ngày phải viết rất nhiều chữ, còn phải tính số nữa.

Thịnh Trử Ý: "Không được!"

"Nhưng tay em bị thương, không thể làm bài tập được." Thẩm Chiêu Chiêu ngoài mặt khóc lóc, nhưng trong lòng sớm đã nở hoa.

Thịnh Trử Ý: "Em có thể viết bằng tay trái."

Thẩm Chiêu Chiêu mở to mắt nhìn cậu.

Cậu có phải là ác quỷ không?

"Nhưng, nhưng.. tay tôi bị thương, không thể xách cặp!" Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa nói.

"Anh giúp em xách!"

Cứ như vậy, Thịnh Trử Ý đã giúp cô xách cặp suốt cả một học kỳ.

Chỉ tới một ngày nọ, Thịnh Trử Ý xuống lầu vứt rác, nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu từ bên ngoài nhảy nhảy nhót nhót trở về, một tay cầm cây kem, một tay cầm túi đầy đồ ăn vặt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt của Thịnh Trử Ý rơi vào bàn tay phải đã bị tàn phế mấy tháng nay của cô, trong con ngươi xinh đẹp dần dần có một ngọn lửa.

Không phải cô nói tay cô vẫn chưa lành sao?

Hỏng bét, bị phát hiện rồi!

Trên mặt Thẩm Chiêu Chiêu hiện lên vẻ chột dạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi