Chớp mắt, hai bạn nhỏ đã tròn hai tuổi.
Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nhìn bản đồ dưới người, cả người đều ngây ngẩn. Mắt to nháy một hồi lâu, méo miệng, có chút muốn khóc, đột nhiên liếc nhìn bên Thịnh Trử Ý.
Tròng mắt cô bé xoay lòng vòng, sau đó kiên quyết bò sang bên kia, nằm xuống.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên ở cửa.
Thư Nhiễm và Tần Tố Tâm cùng nhau đi vào, đoán chừng hai đứa trẻ ngủ trưa đã dậy.
"Hả? Tè dầm."
Tần Tố Tâm đi tới bên giường, nhìn thấy trên giường có một chỗ ướt sũng.
Thẩm Chiêu Chiêu âm thầm mở mắt, không khỏi cảm thấy chột dạ, thấy Thư Nhiễm nhìn sang, cô lập tức nói: "Là anh trai tè."
Thẩm Chiêu Chiêu mới hai tuổi đã có thể nói rất lưu loát.
Cũng rất nhanh chóng đổ lỗi.
Thịnh Trử Ý vừa mới mở mắt tỉnh dậy đã bị buộc tội làm ướt giường, cậu hoàn toàn bối rối.
"Đừng nghe con bé này nói bậy."
Thư Nhiễm dở khóc dở cười, nếu không phải nhìn thấy chiếc quần ướt trên người con gái nhà mình, bà suýt nữa đã tin.
Cũng không biết con bé này giống ai.
"Để Ý Ý nhà cô bị oan rồi." Thư Nhiễm tự giác xấu hổ nhìn Tần Tố Tâm.
Tần Tố Tâm cười nói: "Xem cô nói kìa, thay vợ cõng nồi, đó không phải là điều thằng bé nên làm sao!" Nói xong, bà không quên liếc nhìn con trai đang ngơ ngác.
Bắt gặp ánh mắt của mẹ, Tiểu Trử Ý không khỏi nhíu mày.
Gần đây cậu liên tục nghe được chữ "vợ" từ ba mẹ, mặc dù không biết vợ là gì nhưng cậu chắc chắn đó không phải là thứ tốt.
Không muốn!
Chẳng bao lâu sau, hai bạn nhỏ được ba tuổi, chính là độ tuổi mà ngay cả phân cũng bị nhặt lên chơi một chút.
Tính cách của Thẩm Chiêu Chiêu hoạt bát hiếu động, lại lập dị, hiện tại nói được nhiều câu hơn, có nhiều ý tưởng kỳ quái hơn, nếu không nhìn một cái, cô sẽ gặp rắc rối ở khắp nơi, ngay cả chó trong tiểu khu cũng ngại gặp cô bé.
Mẹ Chiêu Chiêu mỗi lần thấy cô đều sầu não.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Ngược lại, Thịnh Trử Ý thích yên tĩnh, có thể ôm sách ngồi một mình cả ngày.
Hai đứa trẻ có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Thư Nhiễm ghét bỏ con gái mình quá ồn ào, còn Tần Tố Tâm lại cảm thấy con trai mình quá nhàm chán, hai người hợp kế, quyết định gửi hai bạn nhỏ đến nhà trẻ.
Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, họ nghĩ tính tình của hai đứa trẻ có thể thay đổi được.
Thủ tục nhập học được xử lý rất nhanh.
Sáng sớm, hai người lớn đưa hai bạn nhỏ đến nhà trẻ để báo danh.
Hai đứa trẻ mặc quần áo mới tinh, mang cặp sách giống nhau, giống như một cặp búp bê xinh đẹp.
Trước kia ba Chiêu Chiêu cảm thấy không nỡ cho con đến nhà trẻ, trước khi đi học còn giống như sinh ly tử biệt, đến khi Thẩm Chiêu Chiêu đến nhà trẻ, ba Chiêu Chiêu cũng không muốn đi, hận không thể vào học cùng cô.
Đứng trước cửa nhà trẻ, Thẩm Mặc lưu luyến không rời, nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu nói:
"Con gái, ở nhà trẻ, con nhất định phải nghe lời cô giáo, biết chưa?"
"Bạn nhỏ nào đánh con thì con cứ đánh lại, không gây chuyện thì không cần sợ!"
"Ở nhà trẻ con phải ăn nhiều, không thể để đói bụng được."
"Con gái, nếu con nhớ ba thì cứ gọi cho ba, ba sẽ đến đợi con sau giờ học.."
"..."
Giáo viên nhà trẻ nhìn ba Chiêu Chiêu mấy lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng, mẹ Chiêu Chiêu không thể nhìn được nữa, nhắc nhở cô phải vào trong, rốt cuộc ba Chiêu Chiêu cũng buông tay Thẩm Chiêu Chiêu.
"Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt chú Thịnh, tạm biệt dì Tố Tâm!"
Thẩm Chiêu Chiêu không thể chờ đợi lâu hơn nữa, tay nhỏ vẫy vẫy, nắm lấy tay Thịnh Trử Ý, bước vào nhà trẻ mà không ngoảnh lại.
Ba Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng con gái bảo bối của mình, mũi chua chua, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Vợ chồng nhà họ Thịnh và mẹ Chiêu Chiêu đứng nhìn đều dở khóc dở cười.