SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Vóc dáng Tang Dữu Dữu vẫn hơi nhỏ, phía trước có mấy người cản trở, dù có kiễng chân cũng khó nhìn thấy, vì vậy cô ấy dứt khoát giao nhiệm vụ tìm lớp của mình cho Thẩm Chiêu Chiêu.

 

"Lớp 1, chúng ta đều được phân vào lớp 1." Người nói chính là Hứa Tư Ngôn vừa chen vào phía sau cô ấy.

 

Vóc dáng của cậu cao hơn hai người, có thể dễ dàng nhìn thấy tên trên tờ giấy chia lớp.

 

"A a a, quá tốt rồi!" Tang Dữu Dữu nghe vậy thì vui mừng ôm lấy Thẩm Chiêu Chiêu, kêu lên: "Chiêu Chiêu, chúng ta lại có thể tiếp tục chơi cùng nhau."

 

"Còn tớ nữa, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Hứa Tư Ngôn mỉm cười nói.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, có nhiều người quen như vậy, bị chia lớp sẽ không lo nhàm chán!

 

Tuy nhiên, sắc mặt Thịnh Trử Ý lại không được tốt.

 

Cô gái Tang Dữu Dữu kia thì không nói, tại sao tên kia cũng âm hồn bất tán?

 

"Đi thôi!" Thịnh Trử Ý quay người trước, đi về phía phòng học lớp 1.

 

Vào ngày đầu tiên đến trường, mọi người có thể ngồi theo ý mình.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nắm tay Tang Dữu Dữu đi vào bằng cửa sau, trong lớp đã có không ít người. Hai người đang nhìn quanh tìm chỗ ngồi thì bất ngờ bị Thịnh Trử Ý đi phía sau tóm lấy cổ áo.

 

"Anh làm gì thế?" Thẩm Chiêu Chiêu xoay người hỏi.



 

“Ngồi đây.” Thịnh Trử Ý chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói với cô.

 

"Không muốn, em muốn ngồi ở phía trước với Dữu Dữu." Thẩm Chiêu Chiêu từ chối.

 

Sau kỳ nghỉ hè, tầm vóc của mọi người đã thay đổi rõ rệt.

 

Mọi người trong lớp đều trông cao hơn những người khác.

 

Tang Dữu Dữu khá nhỏ nhắn trong đám người, ngồi phía trước đương nhiên sẽ tốt hơn.

 

Thịnh Trử Ý: "Chiều cao của hai người không thích hợp để ngồi cùng nhau.”

 

“Sao lại không thích hợp?” Cô chỉ thấp hơn Dữu Dữu nửa cái đầu.

 

Thịnh Trử Ý: "Anh nói không thích hợp là không thích hợp."

 

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy hôm nay anh có chút là lạ, cẩn thận quan sát mặt anh hồi lâu, chợt nhận ra điều gì đó: "Chậc, anh muốn ngồi cùng em thì cứ nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ chứ..."

 

"Ừ!" Thịnh Trử Ý cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

 

Vậy mà anh lại không phủ nhận điều đó! ! !

 



Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp đắc ý thì đối phương đã nói thêm: "Anh không muốn ngồi cùng người khác."

 

Thẩm Chiêu Chiêu cho rằng tên này có bệnh sợ xã hội nhẹ và bệnh thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người lạ.

 

"Đáng lẽ anh phải nói với em sớm hơn!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu lui bước, ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nói với Hứa Tư Ngôn: "Tư Ngôn, cậu ngồi ở phía trước với Dữu Dữu nhé!"

 

"Được!" Hứa Tư Ngôn gật đầu, cậu cùng Tang Dữu Dữu ngồi xuống hàng ghế trước.

 

Về phần Lục Tục mới gặp, cậu ngồi ở hàng ghế phía sau Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Vừa đi học, mọi người đều rất hào hứng.

 

Mặc dù xung quanh là những bạn học mới xa lạ nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người.

 

Mọi người giới thiệu tên, chẳng mấy chốc cuộc trò chuyện đã sôi nổi.

 

Một lúc sau, một cô giáo trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào: "Các em trật tự, rất vui được gặp các em. Cô là giáo viên chủ nhiệm của các em, Thái Điềm. Các em có thể gọi cô là cô Thái hoặc là cô Điềm, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua ba năm cấp 2. Nếu các em có khó khăn gì thì có thể đến gặp cô, cô sẽ tìm cách giúp đỡ các em. Cô hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ và trưởng thành."

 

Thái Điềm, ​​​​ruộng rau?

 

Không thể không nói, ba mẹ cô giáo rất biết đặt tên, không hề kém cạnh với cái tên Thẩm Xinh Đẹp mà ba cô đặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi