SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu lộ ra vẻ mặt 'Quả nhiên là vậy'.

 

Xem ra tất cả con trai đều giống nhau, đều thích những cô gái xinh đẹp và thông minh.

 

"Thật nông cạn!" Thẩm Chiêu Chiêu cong môi phê phán.

 

"Còn em thì sao? Em thích mẫu con trai như thế nào?" Thịnh Trử Ý thản nhiên hỏi.

 

"Em á?” Thẩm Chiêu Chiêu dừng một chút, sau đó lại nhanh chóng cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng thích người xinh đẹp thông minh.”

 

Nghĩ nghĩ một lúc, cô bổ sung thêm: "À, đúng rồi, còn phải tốt với em."

 

Được rồi, cô thừa nhận, cô cũng là một trong những người nông cạn.

 

Cô nông cạn, cô vui vẻ!

 

Thịnh Trử Ý bất giác nhếch khoé miệng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói: "Em ngốc như vậy, thật sự nên tìm người thông minh tổng hợp lại đi."

 

Thẩm Chiêu Chiêu tức giận trừng mắt nhìn anh, nói: “Đừng tưởng chỉ vì anh đẹp trai thông minh mà có thể tùy tiện công kích người khác nha.”

 

Cô ngốc chỗ nào, cùng lắm chỉ là cô không thông minh lắm mà thôi.

 

"Khụ khụ!"

 

Thịnh Trử Ý không được tự nhiên ho nhẹ, nói với cô: "Em có muốn lên xe không? Em không lên thì anh đi đây. Em có thể tự đi bộ về nhà!"

 



"Này, thôi nào, anh đi chậm lại, chờ em với!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng đuổi kịp đối phương, động tác trơn tru ngồi vào ghế sau của đối phương.

 

Sáng nay Thẩm Chiêu Chiêu dậy muộn, thời gian gấp rút, cô lười đến gara lấy xe nên trực tiếp ngồi xe của Thịnh Trử Ý đến trường.

 

"Em không thể nữ tính hơn được sao?”

 

Thịnh Trử Ý nhìn dáng ngồi táo bạo của cô, lông mày không khỏi giật giật, trong lòng không khỏi phàn nàn.

 

"Nữ tính? Em không thể!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu liếc mắt, duyên dáng nói: “Hơn nữa, trước mặt anh thì em cần gì phải nữ tính? Em không có bệnh! Lại nói, em không phải là bạn gái của anh, anh quản em nữ tính làm gì?"

 

Sắc mặt Thịnh Trử Ý lại tối sầm lại.

 

Nghiến răng hàm, vẻ mặt u ám nói: "Em nói đúng, anh quản em làm gì cho dư thừa!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy gần đây tính tình của anh càng ngày càng bất định, nghe nói con gái đến tuổi đều sẽ có kinh nguyệt. Chẳng lẽ con trai cũng có sao?

 

Xe đi qua đường lớn ngô đồng trước cổng trường.

 

Mùa này, những chiếc lá ngô đồng nhuộm màu vàng nhạt rơi khỏi cành, bánh xe lăn lên tạo nên những âm thanh tinh tế, trong trẻo và êm dịu.

 

"Dừng dừng dừng!" Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên hét lớn.

 

"Sao vậy?" Thịnh Trử Ý đột nhiên dừng lại, một chân chống đất, quay lại nhìn cô.



 

Thẩm Chiêu Chiêu chỉ vào ven đường nói: "Anh nhìn xem, bên kia có người bán chè trôi nước, anh có muốn ăn không? Em đãi anh!"

 

"Không ăn!" Thịnh Trử Ý từ ​​chối.

 

Anh không hứng thú với việc ăn uống ven đường.

 

"Được thôi! Anh không ăn thì em ăn." Thẩm Chiêu Chiêu nhảy xuống xe, nhưng không rời đi mà mong chờ nhìn Thịnh Trử Ý.

 

"Sao thế?" Thịnh Trử Ý hỏi.

 

"Ừm, em mới nhớ ra, tháng này em đã tiêu hết tiền tiêu vặt rồi. Cho nên..." Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh với ánh mắt 'anh hiểu mà'.

 

Tóm lại là định mượn tiền anh để mời anh ăn?

 

Thịnh Trử Ý: “Nếu anh nhớ không lầm thì hình như tháng này mới trôi qua có một tuần.”

 

Thẩm Chiêu Chiêu mím môi: "Còn không phải vì khai giảng nên em phải mua quá nhiều đồ sao.”

 

Thịnh Trử Ý không thể làm gì cô nên anh lấy ví từ trong túi ra đưa cho cô.

 

"Cám ơn!" Thẩm Chiêu Chiêu cầm ví chạy nhanh.

 

Một lúc sau, cô quay lại với bát chè trôi nước trên tay.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không kịp chờ đợi mở hộp ra. Trên những viên bánh trôi tròn trịa được trải đầy các loại trái cây và loại quả sấy khô, bên trên còn có đường phèn, trông rất ngon miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi