Thẩm Chiêu Chiêu quá kinh ngạc, chạy một mạch tới cửa bên cạnh, thậm chí còn quên mất mình có thể nhập dấu vân tay để mở cửa, gõ của "cộc cộc".
Kể từ khi quyết định chuyển đi, gần đây nhà họ Thịnh bận rất nhiều việc, chỉ có Thịnh Trử Ý ở nhà.
Thịnh Trử Ý đi tới mở cửa, nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu ở ngoài cửa đang kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
“Có phải anh định rời đi không?” Thẩm Chiêu Chiêu túm lấy vạt áo của Thịnh Trử Ý, sốt sắng hỏi xác nhận.
Thịnh Trử Ý còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với cô, nghe vậy, anh mấp máy môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"
“Anh đi rồi, em phải làm sao đây?" Thẩm Chiêu Chiêu buồn bã.
"Thẩm Chiêu Chiêu, em..."
Thịnh Trử Ý mở miệng, còn chưa kịp nghĩ cách an ủi cô, Thẩm Chiêu Chiêu đã khịt mũi, vẻ mặt thương tâm gần chết, nói: “Huhu, sau này sẽ không có ai cho em chép bài tập về nhà nữa…”
Vẻ mặt Thịnh Trử Ý nhất thời cứng đờ, ánh mắt âm trầm mà phức tạp nhìn cô: “Đây là lý do khiến em buồn sao?”
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm: "Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ để em buồn sao?" Đối với một người lười biếng, chỉ muốn nằm lăn lộn mà nói, đây quả thực là một chuyện đáng buồn.
Thịnh Trử Ý đen mặt nói với cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, ra ngoài."
"A!"
Đứng trước cửa nhà họ Thịnh, nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, Thẩm Chiêu Chiêu sờ ngực, như bị thứ gì đó chặn lại, cảm giác ngột ngạt khó chịu.
Nghĩ đến việc không còn được gặp lại gia đình dì Tố Tâm, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi cảm thấy mũi chua chua, hốc mắt đỏ hoe.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Chiêu Chiêu đến trường cùng với Thịnh Trử Ý, người luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng.
Còn có người cảm nhận được khí lạnh trên người đối phương.
Tang Dữu Dữu chịu đựng tới trưa, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ấy nghiêng đầu hỏi Thẩm Chiêu Chiêu: "Hai người cãi nhau à?" Theo quan sát nhiều năm của cô ấy, chỉ có cô gái này mới có thể làm người kia không vui.
"Không có... phải không?" Thẩm Chiêu Chiêu không chắc chắn lắm, quay đầu nhìn về phía Thịnh Trử Ý.
Đêm qua không tính là cãi nhau nhỉ?
"Vậy tại sao hai người không nói chuyện?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Có lẽ anh ấy phải chuyển nhà, tâm tình không tốt!"
"Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?" Tang Dữu Dữu lập tức bị tin tức này chấn động.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Chuyển đến Bắc Kinh."
"Như vậy, chẳng phải là sau này sẽ không được gặp nhau nữa sao?" Dù sao bọn họ cũng là bạn học nhiều năm, nghe tin đối phương chuyển đi, Tang Dữu Dữu cũng không muốn rời xa đối phương.
"Phải!" Thẩm Chiêu Chiêu sờ ngực, loại cảm giác buồn chán khó chịu đó lại nổi lên.
Nghĩ đến việc Thẩm Chiêu Chiêu và đối phương cùng nhau lớn lên, chắc hẳn còn khổ sở hơn chính mình, Tang Dữu Dữu không khỏi an ủi cô: "Bây giờ cậu rất khó chịu phải không? Nhưng Bắc Kinh tốt hơn bên này, bạn học Trử Ý có thể chuyển đến Bắc Kinh cũng là chuyện tốt. Nghe nói thi vào Đại học Bắc Kinh sẽ dễ dàng hơn ở đây.”
Suy cho cùng, con người thường đi đến nơi cao hơn, nước chảy chỗ trũng. Là bạn bè, khi thấy đối phương có thể có cuộc sống tốt hơn, phát triển tốt hơn, trong thâm tâm cảm thấy vui cho người kia.
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu: "Đúng vậy! Tớ rất buồn. Cậu không thấy trưa nay tớ ăn không ngon miệng sao?"
Tang Dữu Dữu: "...Vậy xem ra cậu thật sự rất đau lòng."
Lại có chút không phản bác được.
Cô ấy biết tại sao đối phương không vui. Nếu đổi lại là cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ tức giận trước thái độ vô tâm của ai đó, đến mức không muốn nói chuyện.