SAU KHI ĐƯỢC CÁC ANH TRAI ĐOÀN SỦNG TA TRỞ MÌNH RỒI


Là cậu quá yếu, cho nên bạn học Bùi cũng không muốn tiếp xúc với cậu sao?
“Đói bụng?”
Giọng Bùi Doãn Ca vang lên.
Sở Tri Hành vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Bùi Doãn Ca cắn cây kẹo que, đem túi nilon đồ ăn vặt đặt ở trước mặt cậu.
“Cảm, cảm ơn!”
Sở Tri Hành thụ sủng nhược kinh.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được người khác yêu thương vừa mừng vừa lo.
Đôi mắt tĩnh lặng của Bùi Doãn Ca rũ xuống, như đang suy nghĩ gì đó.
Sở Tri Hành trong lúc nhất thời, cũng không dám lên tiếng.
Sau đó cô hỏi, “Muốn tôi bảo vệ cậu?”
“Không, không phải! Tớ có thể mạnh mẽ hơn, cũng có thể bảo vệ bạn học Bùi……” Sở Tri Hành nói đến cuối cùng, càng ngày càng không tự tin.
Mà Bùi Doãn Ca nghe lời này, ánh mắt hơi nhíu.
Khoé môi cô chậm rãi nhếch lên, đột nhiên rất có hứng thú hỏi.
“Sẽ đánh nhau chứ?”

Sở Tri Hành thân hình cứng đờ, chậm rãi cúi đầu.
“Vậy cậu bảo vệ tôi như thế nào?”
Bùi Duãn Ca chậm rì rì cười.
Cô không phải lần đầu tiên nghe thấy có người nói, có thể bảo vệ cô.
Nhưng vẫn có cảm giác chờ mong.

……
Trở lại phòng học.
Lớp trưởng hỏi Wechat của Bùi Doãn Ca, mời cô vào nhóm lớp, cô ấy lúc này mới nhớ tới việc đó.
Cô nhìn WeChat ban đầu của nguyên chủ, vẫn lựa chọn tạo một tài khoản mới.
Sau khi gia nhập nhóm lớp, Bùi Doãn Ca cũng không chú ý nhiều, ngược lại nhập vào tìm kiếm một số điện thoại.
Tìm thấy một người dùng có nickname là【 Độ 】.
Thấy vậy, khoé môi Bùi Doãn Ca khẽ nhếch một chút, nhấn thêm bạn tốt.
Ngón tay mảnh khảnh nhấn vào chỉnh sửa tên, suy tư một lát, lười biếng nhập vào một cái tên mới.
Không bao lâu.
Tập đoàn Hoắc thị.
Di động trên bàn làm việc đột nhiên rung lên.
Hoắc Thời Độ cũng không ngẩng đầu lên cầm lấy di động, mở tin nhắn ra, lúc này mí mắt mỏng mới nhấc lên một nửa.
Ánh mắt khẽ dừng ở trên màn hình.
【 chim sơn ca nhỏ của anh trai yêu cầu thêm bạn làm bạn tốt.


Chỉ chốc lát sau.
Hoắc Thời Độ ánh mắt thâm thúy không rõ ràng, lại hạ giọng cười.
“Cô gái nhỏ vô pháp vô thiên.”
*Vô pháp vô thiên: là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.


(Theo wikipedia)
……
Buổi chiều.
Bùi Doãn Ca không có gì bất ngờ xảy ra lại bị gọi lên văn phòng.
Cô đẩy cửa vào, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ổn trọng ngồi trên ghế sô pha, đang nói chuyện phiếm với hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, thầy có việc tìm em?”
Bùi Doãn Ca nhếch môi cười, ánh mắt trong veo, làm người ta khó có thể tưởng tượng được đây là học sinh đả thương người khác.
“Tiền Thành Tuấn là do em làm bị thương?”
Hiệu trưởng sắc mặt vững vàng hỏi.
Lúc trước, Tần gia vì muốn đem học sinh này nhét vào, tặng cho Hằng Đức một toà nhà!
Nhưng sau khi nghe nhiều lời đàm tiếu, mới biết được đây căn bản không phải con gái riêng hay một đứa trẻ nào đó có quan hệ của Tần gia.
Đây căn bản chỉ là người ăn bám Tần gia, họ hàng nghèo một hai bắt Tần gia phải chuyển trường cho.
“Đúng vậy.”
Bùi Doãn trả lời.
“Cha mẹ cô đang làm nghề gì?” Người đàn ông trung niên mặc áo vest giày da hỏi.

Bùi Doãn Ca khẽ nhướng mày, “Tôi lớn lên ở cô nhi viện.”

Nghe lời này, người đàn ông trung niên nhịn không được cười ra tiếng.
Như là cảm thấy lá gan của cô rất lớn.
“Vậy cô biết Tiền Thành Tuấn là ai không? Người thừa kế tương lai của Tiền thị.

Bạn học Bùi, cô biết hành vi của cô phải trả giá lớn thế nào không?”
Người đàn ông trung niên cười đến nếp nhăn phát thâm, đáy mắt lại một mảnh lạnh băng.
“Trả giá lớn?”
Bùi Doãn Ca hỏi lại.
“Cô làm con trai tôi phải quỳ trên thủy tinh? Cho cô hai sự lựa chọn”
Người đàn ông trung niên híp mắt, “Hoặc là thôi học, hoặc là cô cũng đi quỳ trên thủy tinh một lần.”
“Tiền tổng, chuyện này……”
Hiệu trưởng cũng có chút nóng nảy, tốt xấu gì Tần gia cũng tặng một toà nhà.
Nhưng mà, sau khi Tiền tổng liếc nhìn ông, hiệu trưởng cũng chỉ có thể im lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi