SAU KHI ĐƯỢC CÁC ANH TRAI ĐOÀN SỦNG TA TRỞ MÌNH RỒI

Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Nhưng mà.

Bùi Doãn Ca mới vừa đi vào, lập tức thấy hối hận.

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Trình Tử Hoài đang tìm sách ở khu sách về máy tính.

Trình Tử Hoài lớn lên tuấn lãng, hấp dẫn không ít sự chú ý của nữ sinh, mà Bùi Doãn Ca sau khi nhìn thấy, vừa định chạy lấy người, lại bị hắn chú ý tới.

Ánh mắt hắn lạnh xuống, mặt mày kiêu căng, lại nhàn nhạt nói.

“Bùi Doãn Ca, tôi còn tưởng cô biết an phận. Không nghĩ tới, vậy mà còn có thể tìm tới nơi này.”

Kỹ thuật theo đuôi này, so với trước kia làm hắn phải lâu mắt mà nhìn.

Bùi Doãn Ca đuôi mắt vừa động, ánh mắt quét đến cục cảnh sát đối diện, lập tức gạt bỏ ý nghĩ vừa hiện lên.

Tiếp theo.

Bùi Doãn Ca vừa định rời đi.

Trình Tử Hoài lại tiến lên ngăn cản Bùi Doãn Ca, mỉa mai nhìn cô.


“Lạt mềm buộc chặt, tạo tình huống ngẫu nhiên gặp được? Bùi Doãn Ca, cô có phải đã quên, cô căn bản không phải loại người thích đến hiệu sách.”

Người này vì khiến cho hắn chú ý, thật đúng là dụng tâm cực khổ.

Bùi Doãn Ca kiềm chế sự không kiên nhẫn nơi đáy mắt, lại như nghĩ đến gì đó, cười khẽ.

Cô nhướng đôi mắt quyến rũ, “Đúng vậy.”

Trình Tử Hoài thấy Bùi Doãn Ca tự nhiên hào phóng thừa nhận, nhất thời  không nghĩ ra nên nói gì.

Bỗng nhiên.

Ánh mắt của Bùi Doãn Ca chuyển về phía cửa, khóe môi nhẹ cong, “Anh trai ở bên ngoài, tôi rất thích.”

Nghe được lời này, Trình Tử Hoài nhíu mày, cho rằng Bùi Doãn Ca là cố ý nói như vậy cho hắn nghe.

“Bùi Doãn Ca, cô không cần cố ý kích tôi.”

Hắn ngữ khí lạnh lùng khinh thường, “Tôi thích ai, trong lòng cô không phải rất rõ sao?”


Bùi Doãn Ca dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, đuôi mắt xinh đẹp khẽ nhướng lên.

“Trình thiếu gia, tôi còn có thể biết rác rưởi nghĩ như thế nào sao?”

Nguyên chủ thích Trình Tử Hoài, có thể vì Trình Tử Hoài chịu ủy khuất. Nhưng dựa theo tính tình cô, cũng chỉ có thể đem Trình Tử Hoài vào bãi rác, để hắn đường đường chính chính làm rác rưởi.

Mà lời này, trực tiếp làm Trình Tử Hoài sắc mặt xanh đỏ đan xen!

Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Bùi Doãn Ca!”

Người phụ nữ này điên rồi sao?

Chuyện hai ngày nay cô làm, không có chuyện nào là cô của trước kia dám làm!

“Về sau không có việc gì, soi gương nhiều chút.”

Bùi Doãn Ca nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, cười nhưng đáy mắt không cười.

Dứt lời.

Cô nhìn thời gian, trực tiếp đi lên quầy bar ở lầu hai hiệu sách.

Một màn này, làm Trình Tử Hoài vô cùng phẫn nộ, lại nhớ lại lời vừa rồi Bùi Doãn Ca nói —— Anh trai bên ngoài, tôi rất thích.


Hắn ngăn không được cười lạnh, “Tôi thật sự muốn nhìn, bên ngoài có loại đàn ông gì.”

Nói xong, Trình Tử Hoài liền đen mặt, xoay người đi ra ngoài.

Trên đường người đến người đi khách qua đường đông đúc, làm người hoa cả mắt.

Lúc nội tâm Trình Tử Hoài trào phúng, khinh thường Bùi Doãn Ca, đảo mắt liền thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen.

Người đàn ông ngồi sát cửa sổ, có thể thấy rõ ràng ngũ quan ưu việt, tư thái lười nhác, giấu không được tự phụ.

Vừa lúc.

Cả người Trình Tử Hoài cứng đờ, Hoắc Thời Độ tựa như cảm nhận được ánh mắt của hắn, không chút để ý ánh mắt, lộ ra nhàn nhạt cảm giác áp bách, làm Trình Tử Hoài càng thêm không khoẻ.

Thẳng đến lúc Hoắc Thời Độ dời đi ánh mắt, hiển nhiên không để Trình Tử Hoài vào mắt.

Anh lười nhác dựa ra sau, ngón tay thon dài mở hộp thuốc, rút điếu thuốc.
Trình Tử Hoài lúc này mới phản ứng lại, lập tức chật vật quay mặt đi, trong lòng xuất hiện cảm giác tự ti.

Đây là người đàn ông Bùi Doãn Ca nói?!

Không có khả năng!

Bùi Doãn Ca từ đâu quen biết người như này!

(Chỉ đăng trên truyenwk.com @FreyaAlbert )

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi