SAU KHI ĐƯỢC CÁC ANH TRAI ĐOÀN SỦNG TA TRỞ MÌNH RỒI

Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Ngay cả Hoắc Thời Độ cũng không nhận ra, giọng điệu của anh mang thêm vài phần mặc kệ và dung túng.

“Đứa trẻ như vậy, Độ gia anh cũng mang theo?”

Người đầu dây bên kia, cảm giác không thể tưởng tượng được.

Hắn không phải chưa thấy qua Độ gia mang đứa trẻ.

Mỗi khi nhìn thấy tiểu thiếu gia Hoắc gia, nỗ lực dùng đôi chân ngắn nhỏ đuổi theo phía sau Hoắc Thời Độ vân đạm phong khinh, hắn liền có chút đau lòng.

Lúc này.

Hoắc Thời Độ nghe lời này, ánh mắt không nhanh không chậm nhìn quét qua Bùi Doãn Ca.

Đôi mắt anh nhìn thẳng, tiếng cười nhẹ truyền vào trong tai cô.

Giọng lười biếng lại từ tính, “Là có chút ăn không tiêu.”

Bùi Doãn Ca: “……”

Luôn cảm thấy, người đàn ông này không phải con người.

……

Ban đêm.

Bùi Doãn Ca mới vừa ngủ, lại bị đánh thức bởi giấc mơ trước đó.


Trên trán cô gái đều là mồ hôi mỏng, tia chật vật dưới đáy mắt dần tan hết, dần dần tỉnh lại.

Vài phút sau.

Cô xuống giường rửa mặt, đi tới phòng Hoắc Thời Độ, gõ cửa.

Qua một hồi lâu.

Cửa mở ra.

Người đàn ông như vừa mới ngủ dậy, mặt mày lạnh lùng lộ ra lười biếng, mặc áo ngủ tối màu, cổ áo lộ ra ngực rắn chắc gợi cảm, đai lưng lỏng lẻo.

“Hả?”

Hầu kết người đàn ông vừa động, giọng nói khàn khàn sau khi tỉnh lại, ánh mắt thâm thúy.

So với ngày thường càng muốn mạng hơn.

Bùi Doãn Ca phản ứng lại, cười hỏi, “Anh trai, ngủ có ngon không?”

Người đàn ông nhướng mi, giọng nói khàn khàn trầm thấp, gợi cảm hết thuốc chữa.

“Em định nói với anh, điều hòa trong phòng em hỏng rồi?”

“……” Thật đúng là gặp phải cao thủ.

Nhìn cô gái trước mắt trầm mặc, như là tính toán ngoan ngoãn trở về phòng.


Hoắc Thời Độ chú ý tới đuôi mắt xinh đẹp của cô, lộ ra hồng nhạt không bình thường, không có ý cười như bình thường.

Anh lại lần nữa mở miệng, “Ngủ không được?”

“Ân.”

Bùi Doãn Ca vừa định quay đầu, nghe được lời này, lại ngẩng đầu nhìn anh.

Mà lúc này, Hoắc Thời Độ bỗng nhiên nhớ lại, lần trước Bùi Doãn Ca gối lên đùi mình ngủ, phảng phất hiểu được.

Khoé môi hồng nhạt khẽ nhếch lên, cố ý chế nhạo.

“Ngủ không được, liền đến tìm anh trai giở trò lưu manh?”

“……”

Trong lúc nhất thời, Bùi Doãn Ca khó có thể cãi lại, đuôi mắt xinh đẹp giật giật.

Bỗng nhiên.

Hoắc Thời Độ nói, “Đổi phòng với anh thử xem?”

Bùi Doãn Ca theo bản năng nhìn vào mắt anh, lúc phản ứng lại, gật gật đầu.

Tiếp theo.

Lúc Bùi Doãn Ca không phòng bị, người đàn ông lại có chút ngả ngớn nhéo nhéo mặt cô.


Mang theo chút ý vị trừng phạt.

“Mặc thành thế này đến gõ cửa? Đừng tưởng rằng anh không bắt nạt em.”

Đuôi mắt mê người của anh nhếch lên, bộ dáng không chút để ý, càng làm cho người mặt đỏ tai hồng.

Thẳng đến khi ánh mắt anh dịch chuyển, rời khỏi phòng mình, Bùi Doãn Ca mới tỉnh lại.

Cô nhìn áo ngủ đã quên chỉnh gọn gàng của mình.

Lại duỗi tay sờ sờ ngực, khóe môi giương lên, “Thật sự sắp xảy ra chuyện.”

Người đàn ông này quá hấp dẫn rồi.

……

Đi vào phòng.

Bùi Doãn Ca không nhịn được quét mắt nhìn cách bài trí xung quanh.

Giống như phong cách của Hoắc Thời Độ, đơn giản mà sạch sẽ, cửa kính sát đất, trên bàn còn có rượu vang đỏ.

Hình như là trợ giúp giấc ngủ của anh.

Bùi Doãn Ca mới vừa nằm lên giường, gối màu xám đậm có hơi thở lạnh lẽo dễ ngửi của chủ nhân nó, bắt đầu xâm chiếm đến.
Làm người ta bất giác an tâm.

Không lâu, Bùi Doãn Ca cũng bắt đầu buồn ngủ

Nhưng sau đó.

Cũng không biết người không hiểu chuyện nào lại gọi điện cho cô vào lúc sáng sớm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi