SAU KHI DƯỠNG THÀNH ĐẠI NÔNG HỘ


Phương thị được Kỳ Hữu Vọng nói đã có chút buông xuôi, nhưng đột nhiên bà ý thức được một vấn đề, liền hỏi: "Chu tiểu thư đã để tâm đến Chu gia như vậy, nàng ấy nguyện ý để mặc nhà mình mà gả đến Kỳ gia sao?"
Kỳ Hữu Vọng không trả lời, hiển nhiên nàng không nắm chắc được việc thuyết phục Phương thị đồng ý cho nàng đến Chu gia ở rể.
Phương thị thấy nàng vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà bây giờ lại bỗng nhiên trầm mặc, hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ vì sao nàng ấy lại trầm mặc như thế, vì vậy vốn trong đầu đã có một tia thả lỏng ngay lập tức như trảm đinh chặt sắt mà nói: "Ta không cho phép con ở rể Chu gia!"
"Tổ mẫu, với con mà nói, ở rể cũng chỉ là đổi một nơi ở mà thôi, con vẫn là chất nữ người yêu thương nhất mà!"
Phương thị hừ hừ: "Ta đây càng không hi vọng con ở rể."
"Vì sao ạ?" Kỳ Hữu Vọng biện giải: "Giả như con khôi phục thân phận nữ nhi rồi gả cho người ta, lúc đó chẳng phải vẫn phải về nhà người khác hay sao? Tổ mẫu cứ xem như là con gả đến Chu gia đi!"
"Cái này làm sao có thể giống nhau được? Thành thân là chuyện trọng đại, liên lụy thâm sâu, nếu con lấy thân phận nữ nhi Kỳ gia xuất giá, đây là chuyện tốt của Kỳ gia, nhưng với thân phận nam nhân Kỳ gia ở rể nhà người khác, lại còn là hộ thương gia, người khác sẽ nhìn Kỳ gia thế nào? Không chỉ làm mất thể diện cha con, còn có huynh trưởng của con ở trên triều cũng sẽ bị người nhạo báng.

Thậm chí có người sẽ nói, Kỳ gia lợi dụng gia nghiệp của Chu gia."
Thái độ của Phương thị rất kiên quyết, Kỳ Hữu Vọng thay đổi biện pháp hi vọng bà có thể xuôi theo nhưng không thành công, đành tạm thời ngừng công kích, dời cuộc nói chuyện sang vấn đề khác.
Hai ngày tiếp theo, Kỳ Hữu Vọng lại cùng Phương thị dây dưa chuyện này, dưới sự đeo bám dai dẳng của nàng, thái độ của Phương thị cũng buông lỏng: "Việc khác đều dễ nói, riêng chuyện ở rể thì không thể đáp ứng với con."
Đôi mắt liễu của Kỳ Hữu Vọng hơi hơi trừng lớn, trông ngây thơ vô tội, nhưng lại lóe lên tia giảo hoạt: "Việc khác là bao gồm chuyện cho con và Chu tiểu thư thành thân sao?"
Phương thị nghĩ, dù sao bà cũng không chuẩn cho Kỳ Hữu Vọng ở rể, thì đồng ý cũng chẳng sao? Nên gật gật đầu.
"Tổ mẫu, một lời đã định!" Đột nhiên Kỳ Hữu Vọng cao hứng ôm cổ Phương thị, hôn lên mặt bà một cái.
Phương thị cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhớ đến hai ngày trước, Kỳ Hữu Vọng đưa ra chủ ý muốn thành thân với Chu Thư, tuy bà đã có chút xuôi lòng, lại thập phần để ý cách làm người của Chu Thư, cho nên vốn bà không muốn đáp ứng với Kỳ Hữu Vọng.
Đoán được Kỳ Hữu Vọng dùng việc Ở rể để dời đi lực chú ý của bà, so với việc Ở rể, dường như cũng không quá khó trong việc chấp nhận cho hai người thành thân.
Bà bị Kỳ Hữu Vọng tính kế, trong lòng vừa buồn bực vừa buồn cười, hỏi: "Con cao hứng sớm như vậy làm gì, chẳng lẽ Chu gia nguyện ý gả Chu tiểu thư cho con sao?"
"Hẳn là Chu gia sẽ không cự tuyệt."
Phương thị nhìn nàng, như muốn xem nàng có ý tưởng gì.
Kỳ Hữu Vọng nói ra với bà: "Kỳ thực Chu gia muốn chẳng qua là đảm bảo gia nghiệp Chu gia không rơi vào tay ngoại nhân, cùng với đó là muốn Chu gia có hậu thế, mà để thực hiện được điều này cần thời gian dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nhưng tổng thể mà nói, dù sao cũng phải mất mười mấy hai mươi năm mới có thể định luận.

Chúng ta tạm thời không lo lắng tính chuyện xa xôi như vậy."

"Còn tính chuyện gần thì, khi kết thân với Kỳ gia, đối với gia nghiệp và địa vị của Chu gia ở Tín Châu cũng có trợ giúp, Chu viên ngoại lại càng là người để ý đến lợi ích này hơn là Chu tiểu thư, đến tám phần là ông ấy sẽ đồng ý."
Phương thị nói: "Nói đi nói lại thì, ngoại trừ Ở rể, con không có phương pháp nào khác."
"Tổ mẫu, sở dĩ mọi người để ý là cưới thê hay ở rể, đều là vì một khi cưới gả, thì ai là người chiếm quyền chủ đạo, người còn lại phải dựa vào duy nhất một người này, trở thành một phần trong gia tộc của đối phương.

Nhưng theo con thấy, cưới gả là chuyện của hai người, đã có đại gia, vì sao sau khi thành thân không thể có tiểu gia chứ?"
Phương thị không ngạc nhiên vì đạo lý kinh người này của nàng, cũng chưa từng tức giận vì những lời khiêu chiến với giai cấp và thế tục của nàng.
Bà nói: "Lời này nói trước mặt ta thì cũng thôi, nếu để cha con nghe thấy, sợ là sẽ phạt con đến từ đường gặp tổ tông rồi."
Kỳ Hữu Vọng nịnh nọt xoa bóp cho bà, nói: "Cho nên con chỉ có thể dựa vào tổ mẫu thôi."
Phương thị không muốn lại dung túng nàng, nên hai ngày sau cũng chưa cho nàng sắc mặt tốt, lại phát hiện nàng cũng không giở trò gì với bà, mà chỉ yên lặng ngồi một mình trong góc, vẻ mặt cô đơn.
Trước kia Kỳ Hữu Vọng là người hoạt bát, vui tươi tự nhiên, cho dù không có ai bên cạnh, cũng có thể tự tìm chuyện vui cho bản thân, cho nên Kỳ Thầm vẫn luôn nói nàng vô tâm, không hiểu thế sự.
Từng trãi qua thời thiếu niên vô ưu vô lo, trên gương mặt non mềm luôn treo nụ cười rực rỡ tự tin, ánh mắt như toát tinh quang, khi thấy nàng như cảm nhận được sức sống của mùa xuân, tinh thần phấn chấn.
Nhưng hôm nay khi thấy dáng vẻ cô đơn của nàng như vậy, Phương thị cảm thấy thà rằng nàng nháo lên, thì bà mới không cảm thấy xót xa rơi lệ khi thấy nàng như vậy.
Phương thị lén lau nước mắt, lẩm bẩm nói: "Hài tử này chính là đến đòi nợ mà!"
Vì thế vẫy tay để Kỳ Hữu Vọng đến bên cạnh, nói: "Con cũng không cần bày ra bộ dạng đáng thương này cho lão thân ta nhìn, tâm nhãn mười mấy năm qua của con chỉ sợ đều là dùng ở chỗ này thôi! Làm nũng bất thành thì đã nghĩ đến thu lấy sự đồng tình, thủ đoạn ngày càng cao lên rồi."
Kỳ Hữu Vọng khịt khịt mũi, thanh âm mềm mại dính dính: "Tổ mẫu giáo huấn người cũng hiền lành như vậy, dù đang tức giận, nhưng từ ngữ lại tuyệt đẹp, tư tưởng chỉ bảo lại rất sâu sắc nữa."
Phương thị thấy nàng lại không biết xấu hổ mà hoa ngôn nịnh bợ người như vậy, đang tức giận cũng bật cười, nhịn không được mà chọc chọc vào gáy nàng, nói: "Cái miệng này của con, cũng chỉ có thể lừa gạt kẻ mắt mờ là ta thôi, muốn làm hoa mắt ù tai ta, đều chôn cả nửa người vào hoàng thổ của con."
"Con chỉ nói lời thật thôi mà." Kỳ Hữu Vọng tiếp tục nói không biết xấu hổ.
Sau khi Phương thị xuôi theo, cũng không lập tức tìm Kỳ Thầm thương nghị, mà trước tiên tìm một cơ hội mời Chu Thư đến nhà làm khách.

Kỳ Hữu Vọng ở thôn Chử Đình không biết việc này, đến khi nàng biết được, thì Phương thị đã đi tìm Kỳ Thầm rồi.
Trong lòng Kỳ Hữu Vọng giống như có một sợi lông chim đang Tò mò vuốt ve trong lòng, tâm tình ngứa ngáy, nàng hỏi Chu Thư hai người đã nói gì với nhau, Chu Thư chỉ mỉm cười rồi nói: "Lão phu nhân chỉ muốn hỏi ngày sinh thần của ta, nói là muốn tính xem bát tự của chúng ta có tương hợp không."
"A, nhanh vậy mà đã lược qua bước nghị hôn, trực tiếp đến nạp tài luôn sao?"

Chu Thư cảm thấy suy nghĩ của Kỳ Hữu Vọng thật đơn giản, dù các nàng đã qua được cửa ải của Phương thị, nhưng vẫn còn cửa ải của Kỳ Thầm đang chờ các nàng đến! Mà cửa ải của Kỳ Thầm sợ là sẽ không nhỏ.
Chu Thư cho rằng việc cần làm thì nàng và Kỳ Hữu Vọng đều đã làm, kế tiếp chỉ phải nghe theo mệnh trời mà thôi.

- --
Khi Phương thị nói với Kỳ Thầm muốn tìm một mối hôn sự cho Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Thầm hơi sửng sốt một chút, chỉ vô tư nói: "Người do chính nương nhìn trúng tất nhiên sẽ không sai, nương quyết định là được rồi."
Phương thị khẽ hừ lạnh một tiếng, cảm xúc trong mắt cũng phai nhạt rất nhiều: "Vậy ta để Xuân Ca nhi đến ở rể nhà người khác, ngươi cũng muốn để ta quyết định?"
Tay Kỳ Thầm run lên, có thể thấy được sắc mặt ông nhanh chóng chuyển sang tái xanh, không thể tin nổi mà nói: "Nương nói cái gì?"
"Ta nhìn trúng nữ nhi duy nhất của Chu gia, dự định sẽ kết mối hôn sự này cho Xuân Ca nhi."
Cuối cùng Kỳ Thầm vẫn bận tâm đến Phương thị, chỉ trầm giọng nói: "Chuyện ở rể sẽ không thương lượng! Để nam nhân Kỳ gia ta ở rể nhà thương nhân, đây là muốn hủy hoại thanh danh Kỳ gia sao?!"
Phương thị hỏi: "Ý ngươi là, ta trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại thanh danh Kỳ gia đúng không?"
Kỳ Thầm nào dám nghĩ như vậy, tuy lời này của Phương thị thoạt nghe có vẻ càn quấy, rất có tác phong của Kỳ Hữu Vọng, nhưng ông cũng không dám oán trách Phương thị, chỉ biện giải: "Nương, con không có ý này, chỉ là từ thời tổ phụ đã bắt đầu tích góp thanh danh cho Kỳ gia, không thể bị mất trong tay con được! Kỳ Thầm con dù cho nghèo túng, cũng tuyệt đối sẽ không bán nhi tử để đổi lấy phú quý!"
"Vậy hôn sự của Xuân Ca nhi ngươi tính toán xử lý ra sao?" Phương thị lại hỏi.
Đột nhiên Kỳ Thầm không biết nên đáp lại ra sao, qua một lúc, ông hỏi: "Vì sao nương phải để Hữu Vọng ở rể Chu gia? Mười bảy năm qua, không phải hắn là người nương yêu thương nhất sao?"
"Chính bởi vì ta thương nàng, cho nên mới biết nàng muốn gì, mới mềm lòng suy nghĩ cho nàng, ta có thể cho nàng hết tất cả."
"Là do nghịch tử đó nghĩ ra đúng không? Từ trước đến nay tiểu tử này đều làm những chuyện lệch lạc, không chút quy củ như vậy!"
"Được rồi, không cần ở chỗ này chỉ cây dâu mắng cây hòe, là ta nhìn nàng lớn lên, ngươi không phải là đang oán trách ta không quản giáo tốt nàng hay sao?"
Kỳ Thầm đau đầu nói: "Nương, con cũng không có ý này."
Ông nghĩ, tuy rằng điều này sẽ làm nương của ông không vui, nhưng vẫn kiên trì phản đối mối hôn sự này.
Phương thị mới lại nói: "Ngươi cũng đừng cho là ta thật sự muốn hủy hoại thanh danh Kỳ gia, khi ta quản gia, ngươi còn đang mặc quần yếm đó.


Cho nên ta đã nghĩ ra một biện pháp để điều hòa việc này, nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ nói, còn không, ta cũng đỡ phải nói ra."
Đổi lại là người khác, dù cho là phương pháp gì, chắc chắn Kỳ Thầm cũng sẽ không đáp ứng, nhưng cả đời này của Phương thị đều hao phí tinh lực cho Kỳ gia, lo lắng hết lòng, nếu nói người không hy vọng thanh danh Kỳ gia bị hao tổn, ngoại trừ Kỳ Thầm ông, thì người thứ hai chắc chắn là Phương thị.
Lại nói nếu có thể bảo trụ thanh danh Kỳ gia, thì hôn sự của Kỳ Hữu Vọng, ông cũng không quá để ý - - Tóm lại hôn sự do chính thân nương ông chọn lựa, sẽ không quá kém mới phải.
"Nương hãy nói xem."
Ánh mắt Phương thị nhìn nhi tử thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự liệu của bà.
Bà nói: "Chu gia chiêu tế (chọn rể), Kỳ gia cưới thê, hai nhà vốn không có xung đột.

Nếu có thể thuyết phục Chu gia gả nữ nhi đến Kỳ gia, trong một tháng, nàng ấy ở lại Chu gia hai mươi ngày cũng không ngại.

Mặt khác nếu các nàng có hài tử, đứa đầu tiên sẽ đưa làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Chu viên ngoại."
Kỳ Thầm ngây người, từ trước đến nay đều là người nghiêm trang, tuân thủ phép tắc, thật sự ông không thể nghĩ ra chủ ý kinh hãi như vậy được -- Chu Thư là danh chính ngôn thuận gả đến Kỳ gia, tất nhiên Kỳ gia sẽ không bị tổn thất thanh danh gì, nhưng trên thực tế là Kỳ Hữu Vọng đến ở rể Chu gia, cho nên đa số thời gian sẽ ở tại Chu gia, để Chu gia cũng có thể đủ an tâm.
Chu gia vô tử, khi giải quyết chung thân đại sự cho nữ nhi, phải tính đến việc có người kế tục gia nghiệp đời sau, còn lại là chuyện hậu thế, mà hài tử đầu tiên do Chu Thư sở sinh sẽ mang họ Chu, lại lấy làm con thừa tự, vậy thì vấn đề huyết thống và tử tự đều giải quyết được hết rồi!
Trong lòng Kỳ Thầm dao động bất định, hỏi: "Chu gia sẽ đáp ứng sao?"
"Ngươi cho là ta sẽ qua mặt ngươi mà quyết định việc này sao?"
Kỳ Thầm cho rằng có đạo lý, vì thế ông lấy cớ sẽ suy nghĩ thêm, sau khi trở về thì gọi Ngô thị đến nói cho bà biết việc này.
Trước khi Phương thị thương nghị việc này với Kỳ Thầm, bà đã nói với Ngô thị việc này.
Ban đầu Ngô thị cũng thật sự khiếp sợ, sau đó lại có chút kích động, suy nghĩ có nên công khai thân phận của Kỳ Hữu Vọng hay không.
Từ trước đến nay Phương thị đều không ôm hy vọng gì với bà, nhưng lúc này cũng khó mà không không sinh ra bất mãn với hành vi của bà, nên nói: "Trước kia ngươi khóc kể với ta rằng yêu Dĩ Thành rất nhiều, nếu hài tử ngươi sinh ra là nữ nhi, địa vị của người sẽ bất ổn, chỉ sợ Dĩ Thành sẽ xa cách ngươi, vốn cho rằng sẽ ổn định địa vị, cũng tránh cho Dĩ Thành nạp thiếp, nên nói dối là sinh được nhi tử..."
Tuy rằng Phuơng thị không nhìn Ngô thị lớn lên, nhưng đối với ngoại sinh nữ này bà cũng có chút hiểu biết.
Từ lúc khi Ngô thị còn là khuê nữ, trong tâm hồn thiếu nữ bà đã âm thầm ái mộ một Kỳ Thầm đầy tài hoa, nhưng khi đó Kỳ Thầm đã thành thân, mà quan hệ phu thê lại rất hài hòa, ân ái, thậm chí trưởng tử cũng đã được vài tuổi.
Vốn Ngô thị nghĩ rằng sự ái mộ với Kỳ Thầm sẽ vô tật mà chết sau khi bà bắt đầu được mai mối, nhưng không ngờ chính thê Bạch thị của Kỳ Thầm vì sau khi sinh con bị xuất huyết nhiều mà chết.
Kỳ Thầm vì vong thê mà Trượng kỳ* một năm, sau đó dưới sự an bày của Phương thị mà tái giá.

Lúc này Ngô thị thu được tin tức, liền quấn lấy cha nương phải gả cho Kỳ Thầm.
(*Trượng là cây gậy tang lễ được sử dụng trong các nghi lễ tang lễ.


Kỳ là thời gian để tang một năm.

Trượng kỳ đề cập đến thời gian để tang một năm khi mang tang.

Chồng là vợ, cháu là bà, cả hai đều tuân theo trượng kỳ.

Tuy nhiên, nếu cha mẹ vẫn còn sống khi người vợ chết, hoặc nếu cha mẹ đã chết khi người vợ đã gả và người vợ chưa bao giờ để tang cha chồng, người chồng sẽ không để trượng kỳ cho vợ)
Trong số nữ nhi Ngô gia bà xếp thứ hai, Ngô gia cũng không lo lắng việc bà gả cho người ta tái giá là hạ thấp thân phận của bà, nên tìm đến Phương thị làm mai.
Trong lòng Phương thị cũng có hướng thiên về ngoại sinh nữ của bản thân, nên đáp ứng.
Có thể là Kỳ Thầm không ôn nhu săn sóc với Ngô thị như đối với vong thê, chỉ có tương kính như tân, cũng có lẽ là vì Ngô thị hoài thai mười tháng, nhưng Kỳ Thầm lại vẫn ra ngoài truyền thụ việc học như trước, trong lòng Phương thị cảm thấy đáng thương cho ngoại sinh nữ, nên có chút đồng tình với bà.
Tình cờ khi Kỳ Hữu Vọng sinh ra lại mang đến tường thụy, Phương thị u mê hồ đồ mà đáp ứng thỉnh cầu của Ngô thị, thay Ngô thị giấu giếm việc này.
Kỳ Thầm đã có ba nhi tử, cho nên đối với tiểu Nhi tử này, ông cũng không còn sự kích động hưng phấn khi ôm nhi tử đầu lòng của kế thất như vậy nữa, khi ông ôm đứa nhỏ mới sinh đang ngủ say, đến việc hưng trí mà cởi tã lót nhìn thân thể nàng một cái cũng không có - - Tuy rằng Phương thị đã cố ý cho người buộc chặt tã lót, bà lại ở bên cạnh theo dõi để ngừa tình huống có biến.
Phương thị nói muốn ôm đứa nhỏ này đến nuôi dưỡng cạnh bà, ông không phản đối, Ngô thị cũng không phản đối.

Bắt đầu từ thời khắc này, rốt cuộc Phương thị cũng đã thấy rõ được trong lòng bọn họ, hài tử này có địa vị gì.
- --
"Trong lòng ngươi, Dĩ Thành là quan trọng nhất, tiếp theo chính là ngươi, về phần Xuân Ca nhi, ngươi hoàn toàn không hề suy nghĩ cho nàng."
Ngô thị ngụy biện: "Con cũng quan tâm nàng, nếu không sẽ không dạy nàng đánh đàn."
"Ngươi dạy nàng đánh đàn chỉ là vì cầm kỹ của Dĩ Thành tốt, ngươi hy vọng sau khi Xuân Ca nhi học được, có thể giúp ngươi chiếm được cơ hội để ngươi thân cận với Dĩ Thành."
Sau khi Ngô thị bị bà vạch trần tiểu tâm của bản thân, cũng không dám nói nữa, chỉ tùy ý để Phương thị làm chủ hôn sự của Kỳ Hữu Vọng.
Khi Kỳ Thầm nói với bà, trong lòng bà cũng thật sự hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn biểu hiện ổn trọng, miệng đáp ứng sẽ cùng thương lượng với Chu gia.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này xem như đã miêu tả rõ tính cách và thái độ của cha mẹ Vượng Vượng, vì phải chăm dì hai bị tai nạn xe cả một ngày trong bệnh viện nên khá mệt mỏi, nên sẽ không viết tiểu kịch trường nhé..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi