SAU KHI DƯỠNG THÀNH ĐẠI NÔNG HỘ


Trước và sau Tiết Thanh Minh trời vẫn thường có mưa xuân triền miên, mười ngày nửa tháng trời cũng không quang đãng được, mà qua Đoan Ngọ, tuy ngày mưa cũng nhiều, nhưng thời gian này trời vẫn thường có vài ngày quang đãng, chọn một ngày thích hợp để thành thân thì càng dễ dàng hơn nhiều.
Trong tháng năm có không dưới mười hộ tổ chức thành thân trong thành Tín Châu, vì tránh việc xung hỉ, dựa theo tập tục thì Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư không thể đi tham dự hôn lễ của người khác, mà hai người các nàng cũng không nhàn rỗi để đến tham dự.
Trước hôm thành thân hai ngày, Kỳ Hữu Vọng trở về chủ trạch Kỳ gia, vì địa điểm hai người thành thân vẫn là ở chủ trạch này, cho nên Chu gia phái người đến đưa vật dụng trãi phòng đều đặt ở chủ trạch.
Vì trưởng bối của Chu gia ở Tín Châu cũng không nhiều, Chu viên ngoại cũng không muốn cho người về Kiến Châu mời người trong tộc đến, cho nên chỉ mời một vài người đảm đương vị trí thân thích Chu gia đến cho đủ trước.

Đây cũng là cách thức quen thuộc của nhiều hộ, ở đây cũng không hiếm lạ gì.
Trần Tự Tại là biểu huynh Chu Thư, tất nhiên trong những người này hắn là thân cận và gần gũi nhất, vì thế hắn tự đề cử mình, dẫn đoàn người thân thích đến Kỳ gia hỗ trợ.
Lần đầu tiên Trần Tự Tại đến cửa Kỳ gia, ngày Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều thành thân hắn phải ở lại Trần gia hỗ trợ, vì bên Tín Châu đã có Chu gia, nên hắn chưa cùng đến đây.
Lúc này đến hắn cũng có chút khiêm nhường, ngoại trừ làm chính sự, cũng không có hành động gì khác.

Chỉ là Quách thị thấy hắn, cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được lý do vì sao, rồi lại bị chuyện khác làm phân tâm.
Chờ đến tối, Kỳ gia chiêu đãi nhóm người Trần Tự Tại xong, sau khi bọn họ rời đi, Quách thị mới nói: "Ta nhớ ra rồi."
Kỳ nhị lang nhìn thê tử, vẻ mặt không hiểu: "Nàng nhớ đến cái gì mà ầm ầm ĩ ĩ vậy?"
Quách thị nói: "Chỉ là nhớ đến người biểu huynh này của Chu tiểu thư hình như có quen biết tam lang."
Kỳ nhị lang làm vẻ cạn ngôn: "Trần Tự Tại này là thê cữu tam lang, bọn họ quen biết không phải rất bình thường sao?"
Nói xong cũng không muốn nghe Quách thị nói tiếp, liền xoay người rời đi.
Ánh mắt Quách thị tối sầm lại, nhưng Kỳ Hữu Vọng bên cạnh sau khi nghe xong, hỏi: "Tất nhiên nhị tẩu không phải người sẽ quên việc Trần Tự Tại là thê cữu của tam ca, cho nên nhị tẩu cho rằng bọn họ quen biết nhau, chẳng lẽ là bọn họ đã quen biết trước cả khi tam ca và tam tẩu thành thân sao?"
Quách thị gật gật đầu, nói: "Năm trước khi ta và nương đến hồ Phù Dung, thấy tam lang đứng trước hồ Phù Dung nói chuyện với người nào đó, chỉ là khi chúng ta đến, nhìn dáng vẻ người nọ là không muốn quấy rầy chúng ta, còn chưa chạm mặt đã rời đi.

Lúc đó ta cũng không để ý, nhưng bây giờ sau khi thấy biểu huynh của Chu tiểu thư, mới nhớ đến, ngày ấy người nói chuyện với tam lang dường như là hắn."
Kỳ Hữu Vọng hơi kinh ngạc, hỏi: "Nhị tẩu chắc chắn không?"
Nàng vừa hỏi như vậy, Quách thị ngược lại có chút không xác định: "Chỉ là cảm thấy quen mắt, bằng hữu tam lang đưa đến trước mặt để chúng ta làm quen cũng không nhiều, lần đó ta hơi chút quan tâm, nhưng dù sao cũng đã cách gần một năm, lúc đó cũng vội vàng, ta cũng không dám xác định."
Kỳ Hữu Vọng không nói gì nữa, nhưng sau đó vẫn về hỏi Ngô thị, Ngô thị nói: "Ta nào có thể chú ý đến nhiều gương mặt như vậy chứ?"
Kỳ Hữu Vọng biết bà cũng không lưu ý gương mặt người nọ, nên cũng không lại hỏi.
Tuy rằng chuyện này cũng không hoàn toàn liên quan gì đến nàng, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nếu Trần Tự Tại và tam ca nàng đã sớm quen biết, sao còn tận lực giữ khoảng cách làm gì, lại sau khi tam ca thành thân mới biểu hiện ra chút quan hệ gần gũi?"
Bỗng nhiên Kỳ Hữu Vọng nhớ đến tam ca nàng không phải Trần Kiến Kiều thì không cưới, mà Trần gia lại đến Chu gia đưa kiến nghị để Chu viên ngoại nhận Trần Kiến Kiều làm nghĩa nữ, lúc đó nàng còn cảm thấy hành động này rất khiếm nhã, nhưng bây giờ xem ra hành vi này có lẽ không hẳn là xuất phát từ Trần Trị Hùng?
Kỳ Hữu Vọng không cách nào xác định được, nhưng nàng muốn nhờ Chu Thư giúp suy xét một chút, nhưng ngày mai là ngày đón dâu, nàng cũng có một đống việc cần làm, không cách nào chạy đến tìm Chu Thư để nói chuyện này được.
Vì thế tạm thời nàng để chuyện này xuống không nghĩ nữa.

Ban đêm, Kỳ gia giăng đèn kết hoa, lụa và sa-tanh đỏ đỏ xanh xanh treo đầy hành lang, cột nhà, đã có tộc nhân đến Kỳ gia hỗ trợ, tất nhiên Kỳ Thầm phải làm tiệc đãi các tộc nhân.

Kỳ Hữu Vọng mặc xiêm y trơn bóng đẹp đẽ đến tiếp kiến huynh đệ thúc bá trong tộc, đợi đến giờ lành, thì về Từ đường bái tế trước.
Trong Từ đường Kỳ Thầm chỉ đặt bài vị ba đời tổ tiên của Kỳ gia, đại Từ đường của gia tộc cũng không ở đây, mà thường khi nào đến ngày trọng đại mới cần phải đến đại Từ đường để tế tự.
Kỳ Hữu Vọng đi tế bái, chỉ là báo cho tổ tiên biết, con cháu của bọn họ muốn thành thân, nên kéo con cháu đến thôi.
Tế bái xong, Kỳ Hữu Vọng nắm chắc thời gian đi nghỉ ngơi môt chút, nhưng Phương thị lại gọi nàng qua, cho nàng một dây trường mệnh.
Dây trường mệnh này được bện thành từ những sợi dây nhỏ ngũ sắc từ xanh, trắng, hồng, đen, vàng, thường những hài tử vừa mới sinh sẽ đeo vào, hoặc trong những dịp như Tiết Đoan Ngọ vô luận là đại nhân hay hài đồng đều có thể đeo, trừ tà, tránh bệnh, ngụ ý khỏe mạnh trường thọ.
Chỉ là trên dây trường thọ này còn treo một túi vải ngũ sắc, bên trong đựng vài thứ nặng trịch.

Phương thị nói: "Đây là khóa bình an con đeo hồi nhỏ, vì con tinh nghịch, vẫn luôn quên trước quên sau, cho nên khóa bình an này, ta giữ lại giúp con.

Bây giờ tính tình con đã trầm ổn hơn nhiều, nên khóa bình an này cũng nên trả lại cho con rồi."
Kỳ Hữu Vọng lấy ra thì thấy, là một khối ngọc tròn trắng, hình dáng như đồng tiền.

Khóa bình an là vật tượng trưng cho bình an, chỉ là đối với ngọc bội Kỳ Hữu Vọng cũng không hiếm lạ gì, nàng kéo tay Phương thị nói: "Sao trông dáng vẻ tổ mẫu như sắp phải gả con ra ngoài vậy? Những vật này tổ mẫu đã giữ giúp con lâu vậy rồi, cũng không ngại giữ lâu thêm mấy ngày mà."
Phương thị hừ hừ, nói: "Không phải con cũng muốn Gả ra ngoài đó sao?!"
Kỳ Hữu Vọng He he cười lên, lại đưa lại khóa bình an cho bà: "Con mặc kệ, tổ mẫu phải giữ giúp con."
Phương thị lại đẩy về, còn cho người đưa một đôi vòng vàng đến, nói: "Khóa bình an thì con mang vào, còn đôi vòng này, ngày mai đưa cho Chu nha đầu kia, đêm nay ngủ lại nơi này của ta một đêm đi!"
Biết là lễ vật cho Chu Thư, Kỳ Hữu Vọng cũng vui vẻ, lại nhận lấy khóa bình an, muốn Phương thị mang vào cho nàng.

Làm xong hết, nàng lại đề nghị Phương thị đến thôn Chử Đình ở lại lâu dài, cứ như thế, cũng giống như khi nàng chưa thành thân, cũng có thể tẫn hiếu dưới gối cho Phương thị.
Phương thị không cự tuyệt, còn nói: "Sơn thủy nơi đó quả thật không tệ, sống thoải mái."
Thời điểm đến canh hai, Kỳ Hữu Vọng ăn xong bữa khuya rồi nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó lại bị gọi dậy tắm rửa dâng hương thay quần áo, chờ giờ lành đến thì xuất môn cùng đội đón dâu trong tiếng chúc mừng.
Chu gia, hai tháng này đến Chu viên ngoại cũng vì hôn sự của Chu Thư mà bận lên bận xuống, nhưng tinh thần và thân thể ông lại càng ngày càng tốt hơn, ngày Chu Thư thành thân này, đến nửa đêm ông cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm vào những tôi tớ trong nhà đang làm việc.
Thời gian chuẩn bị bên Chu Thư dài hơn Kỳ Hữu Vọng, đầu tiên nàng cũng phải tắm rửa thay xiêm y, cũng phải tế bái tổ tiên, còn phải bái Chu viên ngoại và Trần thị...
Vẫn luôn bận rộn cho đến khi trời vừa sáng, Chu Thư cũng vực dậy tinh thần, trong thời gian đang chờ lại lấy sổ sách ra xem.

Sau khi Trần thị phát hiện hành vi này của nàng, cũng không nói nên lời, rút sổ sách lại, nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của con, con tạm nghỉ một ngày cũng không được sao?"
Chu Thư hết cách, chỉ phải ngồi ngẩn người.


Nàng nghĩ đến sau này không còn ở trong căn phòng này nữa, đáy lòng cũng có chút thất lạc, nhưng sự vui sướng khi tân hôn lại lấn áp nỗi buồn này, nàng nghe được động tĩnh mọi người bận rộn bên ngoài, khóe môi cũng khẽ nhấc lên đôi chút.
Chu Châu hưng phấn nói với Chu Thư, đội đón dâu đã đến, còn tùy thời nói cho Chu Thư biết tình hình bên ngoài, mãi cho đến khi nhạc quan chuẩn bị đánh nhạc thúc giục Chu Thư tô son điểm phấn, bỗng nhiên Chu Thư cho Chu Châu truyền lời, nói: "Khúc nhạc này không đủ để ta điểm trang xuất môn."
Biến cố xuất hiện, tất cả mọi người có chút lờ mờ, mà sau khi Trần Tự Tại vây xem, không biết sao lại cảm thấy mừng thầm, hắn nghĩ, tốt nhất đó là Chu Thư phát giận tận lực làm khó dễ Kỳ gia, kể từ đó, hai nhà đều sẽ huyên náo không an ổn...
Chỉ là tuy bất ngờ nhưng Kỳ Hữu Vọng cũng không nóng vội, không biết nàng nghĩ đến điều gì, để Lâm Kính ôm đàn của nàng đến, nàng nói: "Vậy thì vi phu tự mình mua vui hối thúc điểm trang, xem nương tử có đáp ứng gả hay không?"
Sau khi hỏi xong, nàng liền ngồi xuống trước cửa phòng Chu Thư, tuy rằng nàng cũng có chút khẩn trương khi đàn trước mặt mọi người, chỉ là áp lực khi thành thân nàng cũng đã vượt qua, thì sao còn quan tâm đến việc bị chú ý chứ?
Còn có, Chu Thư đang ở trong phòng, nàng nghĩ đến tình cảnh ngày trước khi ở trong cầm thất diễn tấu cho Chu Thư, bất tri bất giác liền liên tưởng thành bên trong cầm thất, lòng không gợn sóng bắt đầu gảy lên khúc đàn với cây đàn Phục Hi mới của nàng.
Tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến Kỳ Hữu Vọng sẽ ứng đối như vậy, mà làm bọn họ kinh ngạc chính là, cầm kỹ của Kỳ Hữu Vọng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ăn chơi trác táng của nàng ấy chút nào - - Quả thực đàn rất tốt!
Có người len lén nói: "Nghe nói thân nương của Kỳ tứ công tử là Ngô thị, một danh sư dạy đàn."
"Khó trách!"
"Đều nói luyện cầm là tu thân dưỡng tính, Kỳ tứ công tử này là Ngô thị sở sinh, cầm kỹ cao siêu thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên!"
Đương nhiên, dưới thanh danh của Kỳ Hữu Vọng, màn trình diễn này của nàng có thể nói là kinh diễm tứ phương rồi, lúc này cũng không có người lại để ý Chu Thư Bới móc sự tình, ngược lại vì Kỳ Hữu Vọng ứng đối thích đáng, làm cho ngày thành thân này càng thêm thú vị cho người bàn luận.
Đàn xong một khúc, lúc này Kỳ Hữu Vọng mới nghe thấy lời nói của Chu Thư truyền ra từ trong phòng, mà Chu Châu kéo mở cổ họng truyền lời: "Tiểu thư nói gả!"
Mọi người bên ngoài liền ào ào: "Chu tiểu thư nói gả rồi!"
Kỳ Hữu Vọng vui mừng, lại nói không ít lời đáp tạ cùng mọi người.
Ở bên ngoài, Chu viên ngoại và Trần thị xem như nhẹ nhõm một phen, bọn họ cũng không ngờ Chu Thư sẽ lại lớn mật như vậy dám khiêu chiến với tập tục xưa cũ, nhưng Kỳ Hữu Vọng ứng đối cũng làm bọn họ vui vẻ nhướng mày: "Hài tử này đầu óc linh hoạt, xoay chuyển nhanh, ở trước mặt mọi người cho Thư Thư thể diện, không tệ!"
Thời điểm Chu Thư bắt đầu tô son điểm phấn, Kỳ Hữu Vọng cùng nhóm người Chu viên ngoại cùng nhau dùng trà hàn huyên.
Tuy rằng sau khi hối thúc mới bắt đầu trang điểm, nhưng trên mặt Chu Thư trước đó đã thoa qua một lớp ngọc nữ hoa đào phấn, bây giờ chỉ cần thoa phấn hồng, vẽ mày, họa mi và điểm môi là xong.

Sau đó là cài hoa, búi tóc, lại thay hỉ phục lục sắc.
Đợi hơn nửa canh giờ, bà mối mới gọi Kỳ Hữu Vọng vào trong phòng tiếp Chu Thư xuất môn.
Kỳ Hữu Vọng đã đến Chu gia vô số lần, lần này cũng là lần đầu tiên đến khuê phòng của Chu Thư, không giống như trong tưởng tượng của nàng, khuê phòng của Chu Thư tương đối đơn giản, nhưng lại rất nhiều sách, bên trong có hương trà tỏa ra, chỉ là lúc này lại bị yên chi hoa phấn và hương liệu lắp kín cả phòng.
Chu Thư ngồi ở trên giường, Kỳ Hữu Vọng cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Nàng đuổi đám người theo góp vui ra ngoài, lúc này mới cười hì hì đến trước mặt Chu Thư, hỏi: "Nương tử điểm trang xong rồi sao?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.

Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3.

Nào Hay Xuân Mênh Mông
4.

Hoa Dại - Ai Thương?
=====================================
Chu Thư hé mở mi mắt, thấy Kỳ Hữu Vọng một thân hồng trang, cao lớn vững chãi, xiêm y làm nổi bật môi hồng răng trắng ở nàng, quả là một thiếu niên lang văn nhã.
Những lời khen ngợi vang lên bên tai, thì ra là bà mối mở miệng khen hai người là một đôi trời sinh.
Ánh mắt và làn môi Chu Thư đều mang theo ý cười, nàng nói: "Điểm trang xong."
"Vậy thì theo ta xuất môn thôi!" Kỳ Hữu Vọng tiến đến nắm lấy tay Chu Thư, lòng bàn tay Chu Thư có chút lạnh lẽo, nhưng Kỳ Hữu Vọng lại cảm thấy vô cùng nóng bỏng, nhưng nàng đã nắm chặt cũng không nguyện ý buông ra.
Chu Thư theo nàng xuất môn, nghĩ rằng, ra khỏi phòng này, vận mệnh sau này của các nàng sẽ thật sự đan vào nhau rồi.
Trong lòng có chút nặng nề, nhưng cũng không thể trở ngại Chu Thư quyết tâm bước ra ngoài.
Dưới ánh nhìn của vạn người, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư xuất hiện, hai người đứng chung một chỗ, dù cho không có hỉ phục bắt mắt, thì trong đám người hai người như một đôi hạc giữa bầy gà.
Tuy Chu Thư lấy quạt hương bồ che mặt, nhưng người khác có thể từ bên cạnh nhìn thấy sườn mặt của nàng, lúc này âm thầm hối hận trước kia vì sao không sớm đến cầu thân Chu Thư.
Cũng có vài nữ tử thấy gương mặt xán lạn như ánh dương của Kỳ Hữu Vọng, cũng nghiến răng nghiến lợi: "Đều do các người nói Kỳ tứ công tử không đáng tin, là một tên hoàn khố, bất lương.

Nhìn dáng vẻ này xem, tuấn tú bao nhiêu, cho dù không đáng tin, ta cũng vui vẻ khi nhìn hắn mỗi ngày!"
Kỳ Hữu Vọng nghe thấy những lời khoa trương của các nàng ta, khóe miệng cũng nhanh toét đến mang tai, nàng vốn định cùng Chu Thư lên mặt, nhưng lo lắng giờ vẫn còn đang trong hôn lễ, một đám người vây xem, nên đành phải dằn xuống.
Trạch quan thúc giục các nàng xuất môn lên xe ngựa, nhưng dựa theo tập tục, một đống người sẽ đến ngăn các nàng lại, vì thế Kỳ Hữu Vọng lại cao hứng cho người phát ra ít tiền mừng, có thế các nàng thuận lợi ra khỏi cửa Chu gia.
Sau khi xuất môn đoàn người không trực tiếp đi về Kỳ gia, mà là dạo quanh một vòng ở Tín Châu thành, xong rồi mới đi về phía Kỳ gia.
Dựa theo tập tục, sau khi trở lại Kỳ gia, tân nương tử phải ăn cơm, ngụ ý từ đây sẽ ăn cơm ở phu gia.

Nhưng trong hiệp định của Chu gia và Kỳ gia, Chu Thư không ăn cơm ở phu gia, vậy nên bước này được tỉnh lược.
Mặc dù có người phát hiện ra, nhưng cũng không mở miệng nói, dù sao nghi thức tổ chức việc vui ở mỗi nhà cũng không hoàn toàn giống nhau, vạn nhất bước ăn cơm này đến lúc sau mới tiến hành thì sao? Không thấy khi ở Chu gia Kỳ Hữu Vọng phải tự mình đàn một khúc giục trang, Chu Thư mới bằng lòng trang điểm đó sao!
Không có người gây loạn làm mất hứng.


Hôn lễ được tiến hành hết sức thuận lợi.
Người Kỳ gia tề tụ một đường, Trần Kiến Kiều vừa mới được thăng chức làm tam tẩu của Kỳ Hữu Vọng cũng ở trên đại đường chứng kiến hôn lễ của nàng và Chu Thư.

Trên mặt Kỳ Hữu Vọng vẫn là nét tươi cười như trước, mà Chu Thư cũng hiển hiện tươi cười chân thật hiếm hoi trước mặt mọi người cũng vì thế càng tăng cho nàng thêm vài phần rực rỡ.
Kỳ Thầm nghĩ rằng, nếu không có xuất thân của Chu Thư, sợ là ông sẽ cho rằng đây là đôi nhi tử và nhi tức trời đất tác thành hoàn hảo nhất của ông rồi!
Hôn lễ còn chưa tiến hành xong, đã có người không kiềm nén được, lặng lẽ hỏi phó dịch Kỳ gia: "Tứ công tử nhà các ngươi thành thân, tịch thượng hẳn là đãi heo hắn nuôi nhỉ."
Tôi tớ này cười nói: "Có làm vài món heo Trà Hương."
Người nọ nuốt nước miếng một cái, hắn cũng không hứng thú với mấy nghi thức thành thân, qua lại cũng không có gì mới, nhưng lần trước đến tham gia hôn lễ của Kỳ tam lang, sau khi ăn được thịt heo mỹ thực kia, hắn lại mong chờ bữa tiệc sắp đến đây.
Rất nhanh, buổi lễ được tiến hành tiếp theo ở trong phòng, không còn chuyện của ngoại nhân nữa, người Kỳ gia liền mời bọn họ ngồi nghỉ ngơi.
Trong phòng Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư uống rượu giao bôi, sau đó lại cắt xuống một lọn tóc của hai người đặt chung với nhau, cuối cùng cũng hoàn thành xong nghi thức.
Chu Thư còn phải đổi trang, Kỳ Hữu Vọng nằm nghiêng trên giường chờ nàng ấy, nàng thấy có hạt sen và đậu phộng trên chăn, liền bóc vỏ bắt đầu ăn.
Những người liên can trong phòng: "..."
Phu thê mới thành thân ăn các hạt trên giường nhằm ngụ ý Trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, vậy thì nàng ấy đang làm ra hành vi kỳ quái gì vậy chứ?!
Bất quá vì người này không làm việc theo lẽ thường, các nàng cũng lười mở miệng khuyên can.
Chu Thư đổi trang dung, thấy trên người Kỳ Hữu Vọng đều là vỏ đậu phộng, còn chưa mở miệng, Kỳ Hữu Vọng đã chạy nhanh đến kéo nàng ngồi xuống, đưa đậu phộng đã bóc vỏ cho nàng: "Tiểu thư bận rộn cả một ngày, hẳn là chưa được ăn cơm, ăn cái này trước để lót bụng."
Chu Châu thầm nghĩ: "Tiểu thư nhà ta vẫn luôn đoan trang, chú trọng lễ nghi, sao mà ăn chứ!"
Không ngờ Chu Thư chớp chớp mắt mấy cái, ra vẻ tinh nghịch: "Tứ lang đút thì ta sẽ ăn."
Chu Châu trừng lớn hai mắt, vẻ mặt như hoàn toàn không quen biết Chu Thư.
Kỳ Hữu Vọng thực sự tính đút cho Chu Thư, chỉ là ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
Cũng may lễ quan tiến vào mời các nàng ra ngoài làm lễ đáp tạ tân khách, làm xong thì có thể nhập chiếu dự tiệc, có ăn đậu phộng hay không cũng không quan trọng, Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng ra ngoài.
Nhóm thân bằng hảo hữu ào ào chúc mừng Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, các nàng cũng nhất nhất đáp tạ đáp lễ, lại tiếp đón các tân khách nhập chiếu.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, các tân khách ăn uống no đủ rời đi, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư mới có thể thoát thân trở về phòng.
Chu Châu và Lâm Cầm, mỗi người hỗ trợ dọn hạt sen đậu phộng trên giường xuống dưới, người còn lại thì đi phân phó phòng bếp nấu nước cho hai người tắm rửa thay xiêm y.
Dù Kỳ Hữu Vọng luôn tràn đầy tinh lực, nhưng trãi qua một lần này cũng mệt đến ngất ngư, lúc này thầm nghĩ sớm đi tắm rửa xong sẽ lập tức đi ngủ.

Chu Thư cởi bỏ trang sức, lại phải tẩy trang, nàng nhìn thoáng qua Kỳ Hữu Vọng đang nằm đằng kia, khóe môi khẽ nhếch lên ý cười đi dạo quanh phòng Kỳ Hữu Vọng.
Sách trong phòng Kỳ Hữu Vọng cũng không thiếu, chỉ tiếc đều không phải là sách Thánh hiền trong mắt ngoại nhân, mà nhiều hơn là phổ khúc, hoặc là thoại bản chí dị nào đó.
Nàng hơi kinh ngạc: "Tứ lang sợ quỷ, lại thích xem thoại bản chí dị?"
Kỳ Hữu Vọng gượng cười: "Nếu không đọc chúng, thì sao ta lại sợ chứ?"
Chu Thư: "Vậy mà nàng còn xem?"
"Định sẽ vượt qua nỗi sợ, đọc vài cuốn sau không đọc nữa sẽ sợ mãi, nhưng khi đọc nhiều hơn, có lẽ cảm thấy không có gì đáng sợ cả!"
Suy nghĩ của nàng thanh kỳ như thế, Chu Thư thật sự không phản bác được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi