SAU KHI DƯỠNG THÀNH ĐẠI NÔNG HỘ


Chu Thư về nhà, thấy Kỳ Hữu Vọng đang ngồi xếp bằng trong cầm thất, ôm cây đàn cũ lau chùi, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú, lại thoải mái tự nhiên, trong miệng đang ngâm nga giai điệu không biết tên, dáng vẻ vô ưu vô lo.
Chu Thư muốn Kỳ Hữu Vọng vẫn giữ được sự vô tư này, nên không nói chuyện Trần Tự Tại cáo trạng để gây chuyện làm nàng ấy phiền não.
"Tâm tình tứ lang tốt, chắc là hôm nay ra ngoài có thu hoạch." Chu Thư ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hữu Vọng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên cây đàn cũ này.
Trên mặt Kỳ Hữu Vọng vẫn treo nụ cười: "Đó là tất nhiên, hơn nữa ta cũng nhờ có trà của nương tử, mà kết giao được không ít bằng hữu mới."
Kỳ Hữu Vọng là một người dễ thỏa mãn, Chu Thư chỉ cảm thấy khả ái, muốn mang những điều tốt nhất giữ lại cho nàng, hôm nay vì nàng mà cãi nhau với thân nương giờ này mọi đè nén cũng đã tiêu tan.
"Trà của ta sao? Chẳng lẽ không phải là vì họ thích tứ lang sao?"
Đừng nhìn trước kia Kỳ Hữu Vọng vì một chén trà cũ lâu năm mà tranh cãi với trà quán, nếu nàng ấy nghiêm chỉnh lên, cũng là dáng vẻ phong lưu nho nhã, sẽ có người không vì khuôn mẫu mà ấn tượng và muốn kết giao với nàng ấy.
Kỳ Hữu Vọng cười đến ánh mắt cong lên hình bán nguyệt, nàng buông cây đàn xuống, bổ nhào vào Chu Thư, sau đó hỏi: "Ta làm ai thích?"
Chu Thư cười gõ nhẹ lên chóp mũi nàng, nói: " Làm ta thích."
Kỳ Hữu Vọng cực kỳ vui vẻ, lại không muốn đứng dậy, ngược lại còn hôn lên môi nàng.
Nhà của các nàng là phỏng theo biệt trang ở thôn Chử Đình mà cải tạo, ba mặt cầm thất khoáng đạt tất nhiên cũng là mô phỏng, chẳng qua bên ngoài chẳng phải là cánh rừng, mà là tường cao, cùng với một ngõ nhỏ yên tĩnh nơi hậu viện.

Trong nhà có hạ nhân, Chu Thư cũng không dám triền miên ở đây cùng Kỳ Hữu Vọng.
"Tứ lang, về phòng đi." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng cười hì hì kề tai nói nhỏ với Chu Thư: "Ta chỉ muốn hôn nương tử thôi, nương tử muốn cả chuyện đó sao?"
Chu Thư như cười như không nhìn nàng: "Là ta nghĩ đến chuyện đó hả? Là vì ai đang dính sát vào ta? Còn đôi tay kia là của ai?"

Kỳ Hữu Vọng giả ngơ: "Có sao? Để ta nhìn xem."
Chu Thư vỗ mu bàn tay nàng: "Vừa mới lau chùi đàn cũ, cả tay đều là bụi, không rửa sạch thì đừng mơ chạm vào ta."
Kỳ Hữu Vọng: "Vậy chúng ta nằm một lát, cùng trò chuyện."
Quan hệ hiện tại của hai người đang tiến triển mạnh, đang là thời điểm như keo như sơn, giống như nói không hết chuyện, vừa trò chuyện, chính là một canh giờ.

Lâm Cầm và Chu Châu đến báo nước ấm đã nấu xong, trông các nàng như thể đã thân thiết với nhau trong cầm thất một hồi lâu rồi vậy.
Trước mặt người ngoài da mặt Kỳ Hữu Vọng đều rất dày, lúc này cười hì hì kéo tay Chu Thư muốn cùng nhau tắm, Chu Thư sẳng giọng: "Nàng nhanh đi tắm rửa, ta về phòng xử lý chút công sự."
Lại khe khẽ mị hoặc bên tai nàng: "Tắm xong thì ngoan ngoãn lên giường chờ ta."
"Chỉ chờ nửa canh giờ thôi, nương tử không đến thì ta sẽ ngủ trước đó."
Chu Thư cũng không nán lại lâu ở thư phòng, sau khi nàng tắm rửa xong, trong thời hạn Kỳ Hữu Vọng đưa ra trở về phòng.
Hai người ngủ sớm, sáng sớm tinh thần phấn chấn đi ra cửa.
Chu Thư hẹn Lý viên ngoại và những người khác đến tiệm trà, không bao lâu sau, Lý quản sự vội vàng chạy đến nói với nàng: "Tiểu thư, ta nghe ngóng được, nghe nói kẻ sai khiến tên vô lại đến gây sự hôm qua ở quán trà của Lý viên ngoại, làm tổn hại cho thanh danh Hồng trà chính là Trang viên ngoại ở phường Hiếu Hiền!"
Chu Thư thì không nói, đến Lý viên ngoại cũng đều cảm thấy kinh ngạc khi nghe điều này, bởi vì bọn họ đoán là Ngô Hiếu Tông, cũng đoán là Tào Vịnh Trí, nhưng không ngờ lại là Trang viên ngoại.
Trang viên ngoại là trà thương ở Tín Châu, nhưng lại không có nhiều trà viên, trong số phần đông trà thương ở Tín Châu, chỉ có thể tính là có quy mô tầm trung.

Hắn và Chu gia không có hợp tác gì, nhưng cũng chưa từng kết thù với Chu gia, cho nên Chu Thư thật sự không thể nghĩ được vì sao hắn phải làm như vậy.
"Tìm họ Trang này tính sổ đi!" Lý viên ngoại nói, hậu quả Trang viên ngoại gây ra không chỉ riêng việc mua bán của Chu gia, còn có quán trà của hắn, chắc chắn dù thế nào hắn cũng không buông tha cho Trang viên ngoại!

Chu Thư lại nói: "Việc này chúng ta không có quyền tự trừng phạt hắn, không bằng đến Trà hành."
Lý viên ngoại hỏi nàng: "Trà hành là cơ sở ngầm của Ngô Hiếu Tông, không sợ hắn sẽ nhúng tay vào sao?"
"Vậy thì thế nào, hắn có thể vì tình riêng mà bất chấp sao? Vừa hay có thể giết gà dọa khỉ, để đám người rục rịch mưu tính kia có thể kiêng kị."
Thế là bọn họ báo việc này lên Trà hành, yêu cầu Trà hành lấy lại công đạo cho Chu gia và Lý viên ngoại cùng với các trà quán có hợp tác khác.
Ngô Hiếu Tông đã biết việc này, mừng rỡ xem diễn, nhưng sự tình càng nháo càng lớn, Trà hành cũng không áp xuống được, đành phải trừng phạt Trang viên ngoại.
Trà hành là tổ chức buôn bán, cũng không có quyền để xử phạt trà thương, nhưng trà thương mất đi sự che chở của Trà hành thì cũng khó sống yên ổn ở Tín Châu.
Ngô Hiếu Tông giả mù sa mưa khuyên Chu Thư: "Chu tiểu thư làm gì mà khí thế bức người vậy? Hắn chỉ là có lòng ghen ghét, nhất thời đố kỵ mà làm ra loại chuyện này, để Trang gia chịu tội với ngươi được rồi, đuổi cùng giết tuyệt thì rất nghiệp chướng.

Huống hồ hắn xem như đã gián tếp giúp Chu tiểu thư rồi đó thôi."
Chu Thư cười lạnh: "Ngô viên ngoại hiên ngang lẫm liệt, thế thì bốn năm trước có một kẻ lấy trà giả để buôn lậu trà Ngô gia, bị Ngô viên ngoại phát hiện, tên buôn lậu này đâu chỉ nhận lỗi riêng đơn giản như vậy, hắn bị đánh gãy tay chân thì không nói, thê nữ trong nhà cũng bị liên lụy, bị ngươi bán vào nhà thổ, sống không bẳng chết."
Ngô Hiếu Tông Không ngờ bây giờ nàng lại lớn mật như vậy, dám vạch mặt hắn, nên tức giận nói: "Buôn lậu bán trà giả vốn là trọng tội, hắn còn ảnh hưởng đến thanh danh của Ngô gia ta!"
"Vậy họ Trang này, không ảnh hưởng đến thanh danh Chu gia ta sao? Còn cả những trà quán có hợp tác với Chu gia, một khi dân chúng không rõ chân tướng có ấn tượng xấu, thì dù nỗ lực thế nào cũng không thể cứu vãn được nữa!"
"Đúng vậy, nếu dân chúng đều cho rằng Chử Đình Hồng trà uống không ngon, thì tổn thất của chúng ta ai đền đây?" Lý viên ngoại nói.
Ngô Hiếu Tông bị bắt bẻ đến á khẩu không trả lời được, huống hồ hắn phát hiện không ít trà thương đều đã đứng về phía Chu Thư, bọn họ đều là trà thương có hợp tác với Chu Thư, nếu việc này chỉ xử lý như vậy, thì tổn thất của bọn họ cũng rất lớn, sẽ dung túng tạo tiền lệ xấu cho sau này.
Cuối cùng Trang viên ngoại không chỉ phải chịu tội với Chu Thư và các trà thương khác, còn phải bị Trà hành dùng quy tắc ngầm mà Trừng phạt.
Kể từ đó, thanh danh của Trang gia ở Tín Châu đã bị hủy, mà đối với một thương nhân mà nói, thanh danh vô cùng trọng yếu, hắn không có danh tiếng, cũng không thể buôn bán được nữa.

Cho nên cuối cùng Trang viên ngoại phải bán hết tài sản để lấy tiền, dời nhà đến nơi khác.
Ngô Hiếu Tông thấy nhóm trà thương cùng chung chiến tuyến với mình, đều ngừng công kích vào Chu Thư, trong lòng hắn càng thêm không thoải mái.
Giống như sợ hắn làm hại, địa vị của Chu gia ở Trà hành ngày một cao, cũng càng ngày càng có nhiều người đứng về phía nàng, mà Ngô gia đang dần bị đẩy ra ngoài!
- -----
Giải quyết xong chuyện này, Chu Thư chuyển bái thiếp đến cho Trương Hạc và cũng nhận được hồi đáp, nàng muốn đáp tạ Trương Hạc, hơn nữa cũng để chịu tội, dù sao cũng là vì Chu gia mà liên lụy đến Trương Hạc.
Vốn Trương Hạc cũng không so đo, nhưng vẫn đồng ý gặp mặt nàng một lần, địa điểm định ra là ở hồ Phù Dung.
Tất nhiên Kỳ Hữu Vọng muốn đi cùng Chu Thư, hai người chọn chút trà làm lễ vật, rồi đến hồ Phù Dung sớm.
Đây là lần đầu tiên Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đến nơi này, thừa dịp thời gian còn sớm, nên đi dạo một lúc.

Ở nơi này, các nàng còn gặp được Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều.
Dường như Kỳ tam lang rất thích nơi này, hắn nói với Trần Kiến Kiều, tại đây khi hai người gặp nhau khi ấy, khi Trần Kiến Kiều không chút để ý đến điềm xấu của hắn, hắn đã quyết định không phải nàng thì không cưới, cho nên nơi này có ý nghĩa rất trọng đại với hắn.
Hai người đã thành thân gần một năm, Trần Kiến Kiều vẫn chưa viên phòng với Kỳ tam lang, mà Kỳ tam lang cũng rất nhẫn nại, cũng không làm chuyện gì ép buộc nàng, ngược lại có đôi khi sẽ nghĩ biện pháp để nàng vui vẻ hơn một chút.
Trần Kiến Kiều lại không phải cỏ cây không có tình cảm, lúc trước chỉ là không thích Kỳ tam lang nói chuyện thị phi sau lưng của Kỳ Hữu Vọng và a tỷ của nàng mà thôi, cũng đã qua lâu vậy rồi, hắn đối tốt với nàng, cũng đủ để nàng chậm rãi thay đổi suy nghĩ về hắn.
Biết Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư còn phải gặp Trương Hạc, Trần Kiên Kiều cũng không trò chuyện lâu với các nàng, sau khi từ biệt, Kỳ tam lang nhịn không được mà hỏi Trần Kiến Kiều: "Nàng...! Trong lòng nàng còn có tứ lang không?"
Đã lâu như vậy, hắn cũng chưa từng hỏi lại nàng, bây giờ là thật sự không nhịn được, muốn nghe xem lời từ đáy lòng của Trần Kiến Kiều.
"Nếu ta nói không có, ngươi có tin không?" Trần Kiến Kiều hỏi lại.
Trong lòng Kỳ tam lang vui vẻ, gật đầu: "Ta tin."
Trần Kiến Kiều không nói gì, Kỳ tam lang lại hỏi: "Vậy khi nào nàng mới có thể đặt ta trong tâm?"
Tất nhiên Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư không biết họ nói chuyện gì, sau khi hai người đến nơi đã hẹn không bao lâu, thì Trương Hạc và Hạ Kỷ Nương đã đến.

Dường như Chu Thư chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của đối phương, vì Trương Hạc mặc thanh sam mà bá tánh bình thường rất ít mặc, phụ nhân bên cạnh thoạt nhìn đoan trang hào phóng, phía sau hai người còn có tùy tùng đi theo, vừa nhìn đã biết có lai lịch bất phàm.
Nhưng điều làm nàng có hơi chút ngoài ý muốn chính là thoạt nhìn dáng vẻ của Trương Hạc này còn khá trẻ tuổi, gương mặt nhẫn nhụi sạch sẽ, nói chỉ mới ba mươi tuổi, cũng sẽ có người tin.
Chu Thư không chút dấu vết thoáng nhìn qua tứ lang nhà mình, phát hiện quả nhiên dù có là nam tử tuấn tú cũng không bằng mỹ nhân nữ giả nam trang nhà nàng.
Hạ Kỷ Nương cũng chú ý đến thiếu niên này, khi ánh mắt nàng xẹt qua trên người Kỳ Hữu Vọng, hơi khựng lại một chút.
Trương Hạc cảm nhận được, khẽ hỏi: "Kỷ Nương sao vậy?"
Hạ Kỷ Nương cười lắc lắc đầu: "Bệnh cũ thôi, cảm thấy dáng vẻ hài tử thanh tú đẹp mắt như vậy rất giống nhị lang."
Trương Hạc trừng lớn hai mắt, nói: "Anh mắt của Kỷ Nương như là hỏa nhãn kim tinh vậy, nàng nhìn người sẽ không sai!"
Vì thế cũng bát quái mà nhìn theo, Hạ Kỷ Nương thấy hơi thất lễ, vội giữ nàng lại: "Nàng đã làm tổ phụ rồi, có chừng mực chút."
Trương Hạc đành phải thu hồi tầm mắt.
Hai người đang thầm thì, bên kia Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đã đi đến, dò hỏi: "Xin hỏi các hạ là Trương Thừa Nghị Lang Trương Thanh An và phu nhân sao?"
Thê tử của Trương Hạc là Hạ Kỷ Nương bởi vì nhiều nguyên nhân, cũng được phong Cáo mệnh, tuy rằng chỉ là phu nhân phẩm cấp thấp nhất, nhưng cũng đủ để người ta tôn kính.
"Đúng vậy! Ngươi là Chu tiểu thư? Thì ra đúng là trẻ tuổi như vậy!"
Anh mắt Hạ Kỷ Nương đảo qua mặt Trương Hạc, người này hơi lờ mờ, sau đó nhanh chóng nói: "Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"
Chu Thư che miệng cười khẽ, nói: "Thừa Nghị Lang quá lời rồi, vãn bối còn phải học hỏi ở Thừa Nghị Lang và phu nhân nhiều hơn mới dám xưng tụng là Đầy hứa hẹn."
Trương Hạc và Hạ Kỷ Nương cũng phải đến hơn hai mươi tuổi thì thanh danh mới bắt đầu lên cao, cho nên lời này của chu thư cũng không hoàn toàn là lời nịnh bợ.
Hai người cũng không cảm thấy Chu Thư là con buôn phàm tục, vẫn vui vẻ ngồi xuống trò chuyện với nàng.
Tất nhiên Kỳ Hữu Vọng sẽ không để mọi người bỏ qua sự tồn tại của mình, nàng vẫn luôn rất yên tĩnh, ngoại trừ bởi vì nàng luôn nhớ không nên quấy rối chuyện của Chu Thư, cũng bởi vì nàng thật sự tò mò với Trương Hạc, một người trẻ tuổi như vậy, đến cùng là cần bao nhiêu thời gian đã có thể nghĩ ra được gạo thanh an đây? Còn giỏi hơn cả ông nội Viên* nữa!
(*Viên Long Bình: Là một nhà nông học, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi