SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


Chương 1: Gả thay
Lúc Cao ma ma – người hầu của phu nhân Vinh Quốc Công đến mời thì Bảo Ninh đang ngồi ở trên giường chơi đùa với con chó con nàng nuôi.
Trương ma ma làm ở phòng bếp có nuôi một con chó vàng, mấy ngày trước đây vừa sinh một đám chó con, nhưng Trương ma ma lại hồi hương dưỡng lão. Bây giờ vẫn còn trong tháng giêng, trời đông giá rét, khi chó mẹ sinh xong thì đã bệnh chết vào mấy ngày sau, một ổ chó con cũng chỉ còn nhóc này sống sót, nên Bảo Ninh ôm trở về phòng.
Trong phòng có đốt huân hương, làn khói nhàn nhạt lượn lờ, là một mùi hương gỗ rất dễ chịu, Bảo Ninh ôm con chó nhỏ tựa vào nệm, mớm từng thìa sữa cho nó.
Cao ma ma đứng ở cửa ra vào nhếch miệng, thầm nghĩ, mọi người đều nói Ngũ tiểu thư trong viện của Hứa Di Nương từ nhỏ đã hơi ngốc, chẳng hề muốn tranh giành với ai, thật cũng uổng cho một gương mặt xinh đẹp, bây giờ nghĩ lại lời này cũng không sai. Đã đến lúc nào rồi, cũng sắp đến tuổi cập kê mà chẳng có mối hôn sự nào, chẳng bằng Lục Tiểu Thư đã đến chỗ chủ mẫu ấy lòng, tranh thủ về sau gả cho một phu quân tuấn tú có quyền, còn nàng thì suốt ngày ở trong viện tử, xem mình thành một con chó mẹ.
Trong lòng không thích nhưng trên mặt vẫn phải cung kính, Cao ma ma nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng: "Ngũ tiểu thư, chủ mẫu mời tiểu thư đến Ỷ Mai Uyển một chuyến, vì là chuyện gấp nên mong tiểu thư nhanh chóng đến."
Bảo Ninh ngẩng đầu, một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như được son phấn, tràn ngập kinh ngạc: "Mẫu thân tìm ta?"
Cao ma ma đáp: "Vâng, còn gọi Hứa Di Nương đến, cũng đang trên đường đến đó, lão gia cũng đang ở Ỷ Mai Uyển."
Bảo Ninh càng ngạc nhiên hơn.
Quốc Công phu nhân Đào thị từ trước đến nay bất hòa với Di Nương của nàng, bởi vì Đào thị không có nhi tử, nam nhi duy nhất trong phủ là Di Nương nàng sinh, gọi là Quý Uẩn, năm nay mười hai tuổi, Đào thị cảm giác Di Nương của nàng đang uy hiếp địa vị của bà ta, cho nên những năm này đều luôn luôn khó chịu với Di Nương của nàng, ngay cả nhìn một cái cũng cảm thấy phiền. Hôm nay sao lại đổi tính rồi?
Bảo Ninh nghĩ thầm, chắc hẳn có chuyện đó.
Nàng gật đầu đáp lời "chờ một lát", lại gọi nha hoàn vào giúp nàng chải đầu đổi y phục, mới vội vã ra cửa.

Mới đi đến trước cửa viện tử, Bảo Ninh không quên dặn dò: "Đừng quên cho chó con uống sữa, còn phải chờ Quý Uẩn từ thư viện trở về, đề phòng bảo nó cách con chó nhỏ của ta xa một chút."
Nha hoàn cười đáp: "Tiểu thư yên tâm đi."
Bảo Ninh nắm vạt áo cười cười rồi mới bước đi.
Cao ma ma nhìn bóng lưng nàng rồi bĩu môi, thầm nói câu thật sự là không có tiền đồ, chỉ biết đến chó với chó, không bằng nửa ngón tay của Tứ tiểu thư.
. . .
Trên đường đi, Bảo Ninh đều đang nghĩ đến Đào thị gọi nàng đến là muốn làm gì, làm lớn như vậy chẳng lẽ lại là có người đến cầu thân?
Nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thể có chuyện đó.
Qua nhiều năm như vậy, bà mối tới cửa cũng không ít, phần lớn là con trai trưởng của những gia đình nhỏ, hay là con thứ nhà giàu, phẩm hạnh đều rất đoan chính, xem như cũng xứng đôi vừa lứa, nhưng đều bị Đào thị ngăn cản, lý do là Ngũ cô nương Bảo Ninh còn nhỏ, không vội vã, phải từ từ chọn lang quân.
Đào thị có tính toán gì trong lòng Bảo Ninh biết rõ mồn một, bà ta chính là ngóng trông nàng gả cho nhà kém một chút, tốt nhất là người điên điên, để làm nền thể hiện Tứ cô nương của bà ta hạnh phúc cùng cao quý đến dường nào.
Đây chính là cuộc sống hậu trạch, tính toán chi li, không thú vị, lại làm cho người ta vô cùng phiền lòng.
Bảo Ninh không thay đổi được cái gì, nàng cũng lười tốn sức để thay đổi, nàng chỉ ngóng trông rời khỏi phủ thật sớm, cách xa nơi ô yên chướng khí này một chút, đến một nơi yên tĩnh.
May mà cuộc sống như vậy dường như cách nàng cũng không xa lắm, bởi vì Quý Gia Doanh đã định hôn, chính là Tứ Hoàng tử - Tế Bắc Vương Bùi Nguyên của đương kim Thánh thượng, mấy ngày nữa sẽ đưa sính lễ đến.

Đến Hoàng gia làm Chính Vương phi, mặc dù thanh danh của Bùi Nguyên không tốt lắm, nhưng cũng có thể khiến Đào thị cùng Quý Gia Doanh đắc ý hồi lâu.
Bảo Ninh nghĩ hi vọng vì chuyện này mà tâm tình của Đào thị tốt hơn, đừng kiếm chuyện nữa, những thủ đoạn dã man kia, nàng thật sự là không chống đỡ được.
. . . Nói đến cuộc hôn sự này của Quý Gia Doanh, chắc hẳn là món hời lớn.
Vinh Quốc Công là người có công trạng lớn, từng cùng Tiên đế xây dựng nửa giang sơn, quan hệ của hai người vô cùng tốt. Có một ngày say rượu nói chuyện phiếm, kể chuyện con dâu hai người đều có thai, cảm thấy duyên phận kỳ diệu, cho nên định hôn sự cho hai đứa bé trong bụng, chờ hai đứa bé được sinh ra, nếu là cùng giới tính thì kết nghĩa kim lan, nếu là một trai một gái thì kết thông gia.
Về sau quả thật là một trai một gái, nhưng mà Quý Gia Doanh vừa ra đời ba ngày, tiên đế đã bệnh mà qua đời, tân hoàng đăng cơ, một tháng sau Vinh Quốc Công cũng bệnh qua đời, chuyện đính ước kia cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Mãi cho đến trước đó vài ngày, Đào thị có suy nghĩ, biếu ít tiền cho ca ca đang làm Nhị phẩm Uy vũ tướng quân Đào Mậu Binh, nhờ hắn nhắc đến việc này trước mặt Thánh thượng.
Thánh thượng đang buồn phiền chuyện của Bùi Nguyên, nhi tử này tính tình hoang dã cực kì, ăn chơi trác táng, không chịu quản giáo. Cũng đã đến tuổi thành thân nhưng cô nương tốt đều không muốn gả cho hắn, Đào Mậu Binh vừa vặn giải vây giúp hắn. Thánh thượng vung bút hạ chỉ định ra vụ hôn sự này.
. . .
Chỗ ngoặt hành lang chính là Ỷ Mai Uyển, Bảo Ninh dừng chân, nhìn bóng hình đang vuốt tóc ra sau tai của mình trên mặt hồ đã kết băng mà cong môi mỉm cười.
Nàng nghĩ kỹ, đợi chút nữa nhìn thấy Quý Gia Doanh, nhất định phải tìm một cơ hội nịnh nọt nàng ta, dỗ dành nàng ta vui vẻ, Quý Gia Doanh vui vẻ thì cũng có thể ít nói những lời cay nghiệt.
Nàng định nói: "Chúc mừng Tứ tỷ tỷ tìm được lang quân như ý, tỷ tỷ có phúc lớn, gả vào hoàng thất, trong phủ cũng lây được chút hào quang, tình cảm của tỷ tỷ và tỷ phu nhất định sâu đậm, cả đời không lo."

Chỉ không nghĩ tới, còn chưa bước vào cửa sân dã nghe tiếng Quý Gia Doanh quẳng đồ và khóc lớn: "Nương, con không muốn gả, nương phải giúp con!"
Bảo Ninh sững sờ tại cửa ra vào.
. . .
Trong phòng có một đống mảnh sứ vỡ, Đào thị ôm bả vai nữ nhi khóc ô ô, Vinh Quốc Công chắp tay sau lưng đi tới đi lui, dậm chân quay đầu lại nói: "Sớm nói cho nàng, chuyện Hoàng gia không nên dính vào. Vì nàng tham hư vinh sĩ diện, nhất định phải nhắc lại, cho là mình biết tính toán hơn người sao? Bây giờ thì tốt rồi, ta xem nàng giải quyết thế nào!"
Đào thị đỏ mắt nói: "Nếu không phải ông không có tiền đồ, có tước vị Quốc Công mà lại chỉ có thể làm Ngũ phẩm Chính ti tham nghị, ta có thể đi một bước kia sao? Nữ nhi của ta kim chi ngọc diệp, nhưng ông xem thử người đến cửa cầu thân là những người gì, không có một ai có tiền đồ, ta làm sao gả đi được! Người nam nhân tốt thì không coi trọng người cha vợ vô dụng như ông, ông có thể tự xem lại chính mình được không!"
Vinh Quốc Công cười lạnh một tiếng nói: "Vậy bây giờ thì tốt? Thái tử và Tứ Hoàng tử hợp nhau hạ độc Thánh thượng, Thái tử bị phế, Tứ Hoàng tử bị tù ngục, tước vị cũng mất đi, bây giờ một người mất tích, một người tàn phế, nên nàng muốn gả nữ nhi đến đó?"
Đào thị khóc lóc om sòm: "Ta mặc kệ, ông nhiều Di Nương như vậy, nhiều nữ nhi như vậy, muốn nhảy vào hố lửa để các nang ta nhảy, Gia Doanh của ta thì không được!"
Nghe vậy, Quý Gia Doanh khóc càng lớn tiếng: "Nương, người cứu con, Tứ Hoàng tử không còn sống được mấy ngày, con không muốn làm quả phụ. . ."
Vinh Quốc Công tức đến ngón tay run rẩy: "Bà thật ác độc. . ."
Cao ma ma không nghĩ tới chỉ một lát mà trong phòng đã loạn thành như vậy.
Bà ta lúng túng dẫn Bảo Ninh đứng ở cửa ra vào, thấp giọng nói: "Lão gia, phu nhân, Ngũ tiểu thư tới."
Tiếng nói vừa dứt, ba người trong phòng đều nhìn qua.
Bảo Ninh tranh thủ thời gian thu hồi sự kinh sợ trên mặt, cung kính hành lễ: "Cha, mẫu thân."
Đào thị lau nước mắt, tìm chỗ ngồi xuống, không có phản ứng với nàng.

Sắc mặt Vinh Quốc Công đỏ hồng, ngượng ngùng vẫy vẫy tay với nàng: "Bảo Ninh tới rồi, sao lại không nói không rằng, nhanh đến chỗ của cha."
"Quý Xương Bình, cũng đã biết bộ mặt thật của nhau rồi, nói những lời khách sáo kia còn có ý nghĩ sao?"
Đào thị lạnh lẽo liếc mắt nhìn, quát: "Ta cho ông biết, ta nói nhiều với ông như vậy là cho ông mặt mũi, bây giờ thì giải quyết cuộc hôn sự đen đủi kia đi, mặc kệ ông nghĩ như thế nào, Hứa thị nghĩ như thế nào, thì Quý Bảo Ninh phải gả thay nữ nhi của ta! Đây chính là cách mà ta nghĩ ra cho nữ nhi của ta! Nếu ông dám làm trái ý ta, thì ngày mai ta sẽ đi tìm ca ca của ta, đến trước mặt Thánh thượng vạch tội của ông, để ngay cả quan ngũ phẩm của ông cũng chẳng còn!"
"Bà bà bà. . ." Vinh Quốc Công chỉ tay vào Đào thị, nửa ngày cũng không thốt ra được chữ nào.
Bảo Ninh lại tỉnh táo lại. Nghe một hồi lâu, nàng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cuộc hôn sự Đào thị liều sống liều chết tìm cho Quý Gia Doanh đã biến thành hố lửa, bà không nỡ để nữ nhi của mình nhảy vào, nên muốn kéo nữ nhi của người khác đến làm thay. Trong phủ hết thảy có sáu tiểu thư, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư Tam tiểu thư đã gả đi, Lục tiểu thư Quý Lưu Tương mới mười hai tuổi, chỉ còn lại một mình nàng đến tuổi mà chưa lập gia đình, là người thế thân duy nhất.
Đây là tác phong từ trước đến nay của Đào thị.
Nàng quay đầu nhìn về phía Quý Gia Doanh đang ngồi ở trong góc, Tứ cô nương đã khóc ít đi, biết có mẫu thân làm chỗ dựa cho nàng ta, cũng không sợ nữa mà còn có tâm tình cười nhạo Bảo Ninh.
Nụ cười này của nàng ta cũng khiến đáy lòng Bảo Ninh bắt đầu lạnh lẽo.
Quý Gia Doanh giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, mở miệng nói: "Ngũ muội muội cũng đừng cảm thấy bất bình, muội và ta có thể giống nhau sao? Ta là đích nữ, muội là thứ nữ, gả cho Hoàng tử làm chính thê là muội được trèo cao, muội nên cảm tạ ta tặng cơ hội này cho muội, mà không phải là ghen ghét với ta, biết không?"
Vinh Quốc Công cả giận nói: "Gia Doanh, con đang nói cái gì!"
"Tứ tiểu thư nói sai sao?" Đào thị đứng lên che chở nữ nhi, trừng Vinh Quốc Công một chút, nói với Bảo Ninh: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi là gả, hay là không gả?"
Bảo Ninh dời ánh mắt khỏi gương mặt đắc ý khiêu khích của Quý Gia Doanh, thở phào một cái: "Con gả."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi