SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


Nửa tháng trước, chiến tranh ở Thạch Dương Quan nổi lên, huyện Đại điều động năm vạn binh mã xông tới, bây giờ binh lính canh giữ trong thành chỉ còn lại bảy vạn.
 
Túc Duy nhận được tin báo từ tiền tuyến trước Bùi Nguyên ba canh giờ, lập tức triệu tập tất cả phó quan giáo úy thương nghị đối sách, cơm tối cũng chưa kịp ăn, nhịn đến nửa đêm canh ba vẫn chưa ăn gì.
 
Túc Duy ăn không vô, bởi vì hắn nhận được tin, Tả Hiền Vương - Thuần Vu Loan của Hung Nô thống lĩnh mười ba vạn đại quân lao tới Huyện Đại, khí thế hừng hừng, chuẩn bị thừa dịp lúc Huyện Đại phòng thủ trống rỗng một mẻ hốt gọn.
 
Phó tướng khuyên Túc Duy lập tức ra khỏi thành nghênh địch, giao chiến cùng đại quân Thuần Vu Loan một phen, khí thế nói: "Tướng quân, theo mạt tướng thấy, chúng ta nên chủ động xuất kích! Như hôm nay tiết trời lạnh giá, bão tuyết đang hoành hành, binh mã Thuần Vu Loan một đường xuôi nam, binh sĩ chắc đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, thiếu quần áo ấm, đây là lúc quân địch yếu nhất. Mặc dù số lượng bọn họ đông, nhưng lại mỏng manh như giấy dán cửa sổ, đâm một cái là rách. Chúng ta ít người, nhưng tinh thần binh sĩ phấn chấn, thể lực dồi dào. Vả lại, từ trước đến nay Thuần Vu Loan nổi tiếng ngạo mạn tự cao tự đại, hắn khẳng định không ngờ chúng ta dám ra khỏi thành nghênh chiến, chúng ta giết hắn không kịp trở tay, cho dù không đánh lùi địch nhân, cũng có thể đại sát uy phong của hắn, áp chế nhuệ khí hắn!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Túc Duy cảm giác hắn nói có lý, nhưng vẫn do dự, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Bây giờ Thạch Dương Quan đang giao tranh ác liệt, chúng ta là thị trấn gần Thạch Dương Quan nhất, tuyệt đối không thể sai sót. Chiến thuật ngươi nói tất nhiên rất được, nhưng lại không ổn. Có bao giờ nghĩ rằng, nếu chúng ta không thèm suy nghĩ liều mạng với Thuần Vu Loan một phen, trong thành tất nhiên sẽ càng thêm trống rỗng, nếu như Thuần Vu Loan trước đó có chuẩn bị, phái binh sĩ tập kích hậu phương của chúng ta, chẳng phải sẽ công phá thành trì dễ như trở bàn tay sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ đi đâu."
 

Phó tướng không đồng ý nói: "Tướng quân đã quá đề cao sự thông minh của kẻ địch, bọn chúng đã kiệt sức như vậy, còn đánh đấm gì nổi?"
 
"Ngươi tuổi trẻ nhiệt huyết, đương nhiên có chỗ dũng mãnh, nhưng lại quá mức lỗ mãng." Quân sư của Túc Duy - Đới Tăng đứng lên nói: "Thuộc hạ cho rằng lời tướng quân nói rất đúng. Chúng ta bây giờ không cầu có thể đánh địch tan nát, chỉ cầu ổn thỏa. Dùng bảy vạn đối địch với mười ba vạn, binh lực chênh lệch quá lớn, cho dù chiến thần như Hạng Tịch khởi tử hồi sinh, muốn vượt qua vòng vây cũng không phải chuyện dễ dàng."
 
Túc Duy nhẹ gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế.
 
Đới Tăng thấy Túc Duy gật đầu, càng tích cực thuyết phục: "Tướng quân, chúng ta tuyệt đối không thể mở cửa thành nghênh địch, cứ ở trong thành mới là an toàn. Tường thành chúng ta cao ngất vững chắc, có cả giáo mác để phòng thủ, chống cự mười ngày nửa tháng chắc chắn không thành vấn đề. Huống hồ huyện Phong nơi Tế Bắc Vương đóng quân cách chúng ta không xa, binh mã của Tế Bắc Vương thực lực hùng hậu, đến lúc đó chờ Tế Bắc Vương phát binh trợ giúp, chặt mất đường lui của Thuần Vu Loan, chúng ta lại mở cửa thành lao ra ngoài, đánh tan mười ba vạn đại quân của Thần Vu Loan mà không hề phí sức!"
 
"Quân sư, cách đánh của ngươi quá bảo thủ!" Phó tướng của Túc Duy vẫn không ủng hộ: "Rõ ràng có khả năng đánh thắng lớn, tại sao cứ rúc mình ở trong thành, như vậy có khác nào rùa rút đầu đâu? Huống chi Huyện Đại không phải tòa thành đơn độc, xung quanh huyện Đại còn có ba tiểu trấn, mấy chục vạn bách tính, chúng ta rút lui mà không chiến đấu, những tên Hung Nô kia tập kích quấy rối bọn họ thì phải làm sao?"
 
Đới Tăng nói: "Tình hình bây giờ, giữ vững binh lực Huyện Đại mới là quan trọng, phải cân nhắc nặng nhẹ, không thể mạo hiểm."
 

Phó tướng không vui, còn muốn nói tiếp, bị Túc Duy cắt ngang: "Không cần thảo luận nữa, cứ làm theo lời của quân sư."
 
Phó tướng đành phải ấm ức im lặng, miễn cưỡng nhận lệnh rời đi.
 
...
Trên một cánh đồng rộng cách cửa thành Huyện Đại ba mươi dặm, binh mã của Thuần Vu Loan đang quét sạch tuyết đọng trên đất, chuẩn bị hạ trại.
 
Quân trướng nhiều như sao trời, nhìn không thấy bờ. Xe ngựa vận chuyển đồ quân nhu trùng trùng điệp điệp, chất đầy trên xe, bánh xe hằn sâu trong tuyết. Đến giờ cơm tối, các binh sĩ nhóm lửa đốt lò, cách mười bước một lò, khói bếp lượn lờ bốc lên cao, gần như che kín cả bầu trời.
 
Nếu không vào trong nơi đóng quân, sẽ không ai phát hiện ra, hơn phân nửa quân trướng đều trống không, thứ mà xe ngựa đang chở chính là đá, nồi trên bếp chỉ có tuyết tan.
 

Chỉ có hai vạn nhân mã, mà lại tạo ra uy thế của mười vạn đại quân.
 
Thuần Vu Loan hào hứng ngồi trong trướng uống rượu, thân tín của hắn Tra Nhĩ Qua vén rèm bước vào, cười nói: "Đại nhân, người đoán quả nhiên không sai, cửa thành huyện Đại đóng chặt, Túc Duy bị lừa sợ chết khiếp. Ta cho người đứng dưới thành lớn tiếng khiêu khích, hắn cũng không dám lên tiếng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thuần Vu Loan nói: "Cho nhiều người tới khiêu khích chúng vào. Chúng ta càng phách lối, hắn sẽ càng nghĩ thế lực chúng ta đáng sợ, kế hoạch sau này mới dễ tiến hành."
 
Tra Nhĩ Qua gật đầu nói: "Đã phái người đi đánh ba thành trì nhỏ gần huyện Đại, chắc chắn Tế Bắc Vương bên kia cũng nhận được tin tức."
 
"Thật sự phải cảm tạ Bùi Tiêu đại nhân." Thuần Vu Loan đặt ly rượu xuống, mỉm cười, "Nếu không phải hắn dốc sức giúp đỡ, ta thực sự khó mà nghĩ ra kế sách hay này, càng không biết được nhược điểm của Túc Duy, càng không thể nghĩ ra việc hối lộ Đới Tăng."
 
Tra Nhĩ Qua hỏi: "Đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

 
"Chờ." Thuần Vu Loan nói: "Chúng ta phô trương thanh thế như vậy, lừa được Túc Duy, là bởi vì hắn già, trước kia còn là một quan văn, trời sinh bảo thủ. Nhưng Tế Bắc Vương thì khác, hắn xuất thân võ tướng, ngang ngược và có tính cảnh giác cao, chẳng mấy chốc sẽ nhận ra trò lừa gạt của chúng ta. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ xuất binh tấn công. Chờ hắn rời khỏi huyện Phong, chúng ta nhân cơ hội tấn công huyện Phong, Tế Bắc Vương nhận ra mình trúng kế, sẽ phái binh đi cứu. Chúng ta bố trí mai phục trên đường, chặn giết hắn! Tế Bắc Vương vừa chết, huyện Phong như rắn mất đầu, công thành như lấy đồ trong túi. Công phá huyện Phong xong, chúng ta lại đi tấn công huyện Đại dễ như trở bàn tay. Hai phần ba Yến Bắc đều sẽ rơi trong túi chúng ta."
 
Tra Nhĩ Qua hưng phấn nói: "Mồi đã bố trí xong, chỉ chờ cá cắn câu thôi!"
 
...
 Thục Trung vẫn mưa liên miên không dứt, Bùi Tiêu ngồi trong rừng trúc đánh đàn, trên cây trúc treo những chiếc đèn lồng nhỏ, phía dưới có bếp lò nhỏ đang hâm rượu, mọi thứ vẫn giống như lúc Thuần Vu Loan đến.
 
Hắn tấu xong một khúc, giương mắt nhìn về phía bắc, trời đang chạng vạng tối, mặt trời đang dần lặn xuống núi.
 
Hắn nghĩ thầm, tính toán thời gian, bên kia cũng đã loạn lên rồi.
 
Càng loạn càng tốt, hắn ước gì thiên hạ đều loạn, người trong thiên hạ đã phụ hắn, cũng đừng trách hắn phụ người trong thiên hạ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi