SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


"Chàng thức dậy lâu chưa?" Bảo Ninh đẩy A Hoàng xuống đất, ống quần bị kéo đến đầu gối, nàng lề mề kéo xuống.
 
"Trời sáng rồi." Bảo Ninh ngáp một cái, vượt qua Bùi Nguyên bước xuống giường: "Buổi sáng muốn ăn món gì?"
 
"Không phải nói làm bát đoàn sao?" Bùi Nguyên chớp chớp đôi mắt cay xè của mình, cũng ngồi dậy: "Nàng làm cho ta một ít sữa dê, đừng thêm đường, ta cũng muốn uống."
 
"Chàng thật trẻ con." Bảo Ninh ngồi trước bàn trang điểm cười, chậm rãi chải lại mái tóc dài đang rối: "Còn muốn giành ăn với A Miên."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Nguyên dựa vào tường hơi híp mắt nhìn nàng. Đằng sau bàn trang điểm là cửa sổ nhỏ, nắng sớm chiếu vào, toàn thân Bảo Ninh như được dát một lớp vàng, nàng cúi đầu chải tóc, tư thế vô cùng dịu dàng.
 
Bùi Nguyên không khỏi mềm lòng, nở nụ cười: "A Miên là ai?"
 
"Con cừu nhỏ nha. Nó vẫn chưa có tên, tối qua lúc chờ chàng về, ta đã đặt tên cho nó." Bảo Ninh nháy mắt mấy cái, học dáng vẻ con cừu nhỏ: "Be be —— "
 
"Trẻ con nhất vẫn là nàng, mới sáng sớm đã học tiếng cừu kêu, giống như một tiểu hài tử."
 
"Chàng thì biết gì, thật vô vị." Bảo Ninh không để ý đến hắn, đi đến tủ quần áo lấy y phục, ra sau tấm bình phong thay.
 
Tâm trạng nàng rất tốt, lúc thay y phục còn ngân nga vài câu hát, y y nha nha điệu hát dân gian, nghe giống như khúc Đình Mẫu Đơn.
 
Thức trắng đêm suy nghĩ, hắn đột nhiên có câu trả lời. Thật ra trước mặt hắn có hai sự lựa chọn, hắn dự đoán rằng Quý Gia Doanh có thể gặp nguy hiểm, và phải lựa chọn giữa việc cứu nàng ta và lợi ích của hắn. Hắn muốn chọn cái thứ hai, nhưng lại lo lắng Bảo Ninh sẽ không vui, dù sao thì quyết định này cũng không có tính người lắm.
 
Bùi Nguyên nghĩ thay vì cãi nhau về kết quả sau đó sẽ ra sao, không bằng trước đó nói rõ với Bảo Ninh, hỏi xem ý kiến nàng.
 
Bảo Ninh từ sau tấm bình phong bước ra, nàng nhìn gương chỉnh lại vạt áo, nhìn thấy Bùi Nguyên đang nhìn mình.
 
"Có phải rất đói không?" Bảo Ninh quay đầu cười với hắn: "Nhưng chàng còn phải đợi ta một chút, ta còn chưa búi tóc, chờ ta chuẩn bị xong sẽ ra ngoài."

 
Nàng rất vô tư, tự lẩm bẩm một mình: "Nấu cơm cũng phải thật xinh đẹp, để các ma ma trong phòng bếp khen ta ở sau lưng, thế mới vui vẻ. Vậy thì ta có nên làm nhiều bát đoàn một chút, chia cho bọn họ một ít không? Tự nhiên được khen cũng ngại..."
 
Bùi Nguyên lại cảm thấy dường như hắn quá tàn nhẫn.
 
Bảo Ninh tựa như tờ giấy trắng, nhưng hắn lại muốn kéo nàng vào trong thế giới những phân tranh bẩn thỉu của mình, nàng rõ ràng có thể tránh xa, nhưng bởi vì hắn, Bảo Ninh lại không thể không tham dự.
 
Bùi Nguyên cắn răng quyết tâm. Bọn họ là phu thê, vinh nhục cùng hưởng, có một ít chuyện Bảo Ninh không thể tránh né được.
 
"Ninh Ninh." Bùi Nguyên ngồi nghiêm chỉnh: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Làm gì nghiêm túc vậy." Bảo Ninh bị hắn làm giật mình, cài cây trâm vào trong tóc, nàng cười: "Thật ra ta cũng có chuyện muốn nói với chàng."
 
"Có liên quan đến tỷ tỷ nàng." Bùi Nguyên ngoắc nàng tới, suy nghĩ cgiải thích tất cả suy đoán và hậu quả cho nàng.
 
Nụ cười của Bảo Ninh dần tắt, ngón tay đặt trên đầu gối cũng dần dần nắm chặt, Bùi Nguyên biết trong lòng nàng đang dao động.
 
"Ta không muốn giấu diếm nàng." Bùi Nguyên cầm tay nàng đặt lên môi hôn.
 
Bảo Ninh lặng người nhìn hắn. Đối với chuyện của Bùi Nguyên, nàng vẫn luôn tò mò muốn biết, nhưng hôm nay được biết thì nàng lại cảm thấy hối hận.
 
Trước kia lúc ở phủ Quốc Công, Di nương từng nói với nàng, trong góc khuất của triều đình tràn ngập bẩn thỉu, mỗi trang sách sử đều là dùng máu nhuộm thành. Trước kia nghe người ta kể, nàng chỉ cảm thấy thú vị, thật sự rơi xuống đầu nàng mới biết mỗi một quyết định đều muôn vàn khó khăn.
 
"Chàng muốn ta phải làm sao?" Giọng Bảo Ninh nghẹn ngào: "Không phải chàng đang làm ta khó xử sao?"
 
Bảo Ninh vẫn chết lặng. Mỗi ngày nàng đều ở trong nhà trồng rau trồng hoa, nấu ăn, sống cuộc sống của riêng mình, sao Quý Gia Doanh lại phải chết, Thái tử thì thế nào, Lục Vân là ai, những thứ này cuối cùng có liên quan gì đến nàng? Nàng không muốn quan tâm đến nó, nhưng Bùi Nguyên bắt nàng phải lựa chọn.

 
Bảo Ninh vô thức lựa chọn trốn tránh. Nàng khóc rống, Bùi Nguyên đau lòng, ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng dỗ dành.
 
Bùi Nguyên nghĩ hay là thôi đi, không ép buộc nàng phải làm gì cả. Kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn tự chịu, nếu Bảo Ninh tức giận thì cứ đánh hắn một trận, hà tất khiến nàng xoắn xuýt khóc thành thế này.
 
Nhưng nghĩ lại như thế cũng không được, tất cả phân tranh bây giờ chỉ mới bắt đầu, Bảo Ninh nhất định phải học được cách trưởng thành. Không cần nàng phải có thủ đoạn thâm sâu, một mình đảm đương một góc, nàng chỉ cần là chính mình, nhưng nhất định phải học cách... chấp nhận hắn. Chấp nhận một người không rõ hiền lành hay tàn độc, có thể sẽ lấy mạng người khác như hắn. Nàng và hắn phải sát cánh bên nhau.
 
Bùi Nguyên hôn gương mặt nàng.
 
Qua rất lâu, cảm xúc Bảo Ninh mới khôi phục, nàng ghé vào vai Bùi Nguyên khóc, nỉ non nói: "Chàng muốn làm gì thì cứ làm, cứ mặc kệ ta. Ta coi như không biết chuyện này."
 
Khi nàng nói điều này, Bùi Nguyên đã rất ngạc nhiên. Trong lòng hắn, Bảo Ninh là người nặng tình nghĩa, hắn thậm chí đã chuẩn bị tâm lý từ bỏ cơ hội lần này, cho dù rất không cam lòng.
 
"Nàng ta không đối xử tốt với ta một chút nào, không đáng để ta cố gắng nhiều như vậy." Bảo Ninh lau mắt, Bùi Nguyên biết, nàng đang nói về Quý Gia Doanh.
 
"Lúc trước khi nàng ta bắt ta gả thay, cũng không hề suy nghĩ đến cảm nhận của ta, nàng ta cảm thấy đó là cái hố lửa nên đẩy ta vào đó..." Bảo Ninh nhìn sắc mặt Bùi Nguyên, hắn quả thật đen mặt, Bảo Ninh không để ý hắn, tiếp tục nói: "Nàng ta không xem ta là muội muội, ta cũng không có cách nào xem nàng ta là tỷ tỷ..."
 
Bảo Ninh khóc sưng cả mắt: "Thực ra ta còn quan tâm nàng ấy, nhưng chuyện này giống như một cán cân, nàng ta quá nhẹ, nếu muốn trách thì tự trách chính nàng ta. Ta lòng dạ hẹp hòi, ghi thù nàng ta, thời khắc quan trọng không muốn giúp nàng ta."
 
Bùi Nguyên nghe hiểu ý Bảo Ninh, ý nàng nói nàng coi trọng hắn hơn.
 
Nhận ra điều này khiến Bùi Nguyên nhếch mép cười.
 
"Ta cảm thấy ta là kẻ ác." Bảo Ninh che mặt khóc.
 
Một lát sau nàng lau nước mắt nước mũi, dứt khoát gật đầu : "Nhưng ta đã làm đúng."
 
"Có lẽ nó không đúng, nhưng ta cho rằng nó là đúng."

 
"Ninh Ninh..." Bùi Nguyên thở dài và cười, xoa búi tóc mới quấn của Bảo Ninh thành một mớ hỗn độn, lại hôn khóe miệng nàng.
 
"Nhưng chàng làm không đúng! Chàng biết rõ ta không thích những chuyện này." Tâm trạng Bùi Nguyên dần thả lòng, Bảo Ninh trút giận sang hắn.
 
Bảo Ninh nhớ tới Bùi Nguyên từng nói, mặc cho nàng đánh hắn mắng hắn, nên nàng đã lui ra sau một bước, dùng chân đạp bụng hắn một cái: "Chàng thích làm gì đó là chuyện của chàng, muốn giết ai thì tự đi mà giết, đó không phải chuyện của ta. Ta không thích sống ngày tháng như thế, ta đã nói nhiều lần với chàng rồi, ta không thích! Ta không có tham vọng, không có bản lĩnh, cũng không có tầm nhìn xa, ta chỉ muốn sống yên ổn, chàng đừng kéo ta vào!"
 
Nàng nói xong lại khóc.
 
Nàng đánh Bùi Nguyên chỉ như gãi ngứa, Bùi Nguyên cầm chân nàng áp lên bụng mình: "Nàng đá đi, đá đi, vui vẻ là được, đừng khóc."
 
Bảo Ninh hung hăng đạp hắn một cái, vốn định rút chân lại, nhưng bị Bùi Nguyên kéo lấy. Hắn cười lấy lòng hôn lên mu bàn chân nàng, Bảo Ninh bối rối, cào mặt của hắn.
 
Lần này Bùi Nguyên thật sự không đánh trả, trên cổ bị Bảo Ninh cào mấy vết rớm máu, hắn vẫn bình tĩnh ngồi xuống, ngay cả lông mày cũng không dám nhăn.
 
"Chàng thật phiền muốn chết!" Bảo Ninh hét vào mặt hắn rồi nhảy khỏi người hắn, vừa rồi giày bị rơi, nàng không mang tất nên cứ đi chân trần đến bàn trang điểm.
 
Bùi Nguyên túm eo nàng kéo lại, đi tất, đi giày cho nàng, vỗ vỗ cho váy không còn chút nếp nhăn, lại nói: "Nàng búi tóc à? Ta giúp nàng."
 
Bảo Ninh đỏ mắt, túm tóc: "Không cần đến chàng."
 
"Ta biết làm, ta búi cho nàng." Bùi Nguyên cọ má nàng nhẹ nhàng dỗ dành, hắn gỡ búi tóc Bảo Ninh ra, vụng về chải bím tóc, rồi buộc sợi dây cột tóc màu đỏ lên. Sau đó tỉ mỉ chọn ra một cây trâm hình con bướm cài lên. Ngón tay hắn vừa thô vừa cứng, tư thế cứng ngắc, thử nhiều lần mới thành công.
 
Bảo Ninh nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí lấy lòng của hắn từ trong gương, ủy khuất trong lòng cũng vơi đi không ít.
 
Bùi Nguyên ngồi xổm trên đất khen nàng: "Ninh Ninh nhà chúng ta xinh đẹp nhất, giống như tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống."
 
"Chàng khen ta hay là mắng ta." Bảo Ninh giẫm hắn một cái, dụi dụi mắt, cười nhẹ rồi nhanh chóng rụt chân lại.
 
"Cười một cái đi, cười một cái đi." Bùi Nguyên duỗi ngón tay nâng cằm nàng trêu chọc, Bảo Ninh không để ý tới hắn, Bùi Nguyên đi ôm con cừu nhỏ.
 
Con cừu nhỏ nép mình trong vòng tay Bùi Nguyên, bị hắn nắm lấy móng uốn éo trước mặt Bảo Ninh như đang khiêu vũ, Bùi Nguyên nói: "Nàng nhìn, nó đang chọc nàng cười."

 
Bảo Ninh vẫn xụ mặt như cũ, Bùi Nguyên bất đắc dĩ buông con cừu nhỏ xuống, đi bắt A Hoàng.
 
A Hoàng quan sát tất cả nãy giờ, vô cùng hoảng sợ lui lại  "oẳng" một tiếng, lao ra cửa chạy đi.
 
Bùi Nguyên dứt khoát ngồi dưới đất, nắm bắp chân Bảo Ninh ra hiệu: "Bằng không nàng lại đạp ta một cái đi?"
 
Bảo Ninh thật sự đạp hắn một cái nữa, Bùi Nguyên kêu "a" một tiếng, phối hợp lăn ra đất. Một lát sau hắn lại ngồi dậy: "Này, nàng xem, con lật đật."
 
"Chàng có bệnh à!" Bảo Ninh nín khóc mỉm cười dụi mắt đứng lên : "Không đùa với chàng nữa, ta đói rồi, ta đi ăn cơm."
 
"Ta đi với nàng." Bùi Nguyên cũng đứng lên đi theo nàng.
 
Bảo Ninh cảm thấy bộ dạng dính người của hắn đáng ghét cực kỳ: "Ta không làm bát đoàn, chàng muốn ăn thì đi mua đi, đừng đi theo ta."
 
"Ăn hay không không quan trọng." Bùi Nguyên mở cửa cho nàng, làm điệu bộ vịn cánh tay nàng giống như nô tài đỡ nương nương : "Hay là nàng chờ trong phòng đi, ta tìm Lưu ma ma bưng cơm đến giường cho nàng."
 
Bảo Ninh cúi đầu bước lên ngưỡng cửa, vừa định dạy dỗ hắn vài câu, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu ma ma và Khâu Linh Nhạn đang đứng ở cửa sân.
 
Dường như họ đã ở đó rất lâu, sắc mặt có chút kỳ lạ và xấu hổ, Bảo Ninh nghĩ, hai người bọn họ trong phòng đùa giỡn, khẳng định bị nghe thấy rồi.
 
Bảo Ninh giật giật cánh tay, muốn gỡ nó ra khỏi tay Bùi Nguyên, nhưng hắn không buông, nhất quyết giữ tay nàng, lại giúp nàng chỉnh lại ống tay áo.
 
Ánh mắt Khâu Linh Nhạn nhìn xuống tay Bùi Nguyên, cắn môi không biết đang suy nghĩ gì.
 
"Phu nhân, sáng sớm Thất cô nương đã tới tìm người, nói là nhớ người." Lưu ma ma cười cười : "Nô tỳ nói Tứ Hoàng Tử hôm nay cũng ở đây, không nên quấy rầy hai người, đang khuyên nàng lần sau hãy đến."
 
Bảo Ninh cũng thích tiểu cô nương này, không để bụng, cười cười: "Không sao cả, không quấy rầy, nếu đã tới thì vào ngồi một lát đi, cùng nhau ăn bữa sáng?"
 
Khâu Linh Nhạn nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng nói "Được".
 
Bảo Ninh nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng, cảm thấy đứa nhỏ này hôm nay có chút lạ, là do khí thế Bùi Nguyên quá mạnh, dọa đến nàng sao?
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi