SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


Bùi Nguyên không quá đồng ý với sở thích của nàng, Bảo Ninh đã sớm ngờ tới.
 
Cũng không nói là không đồng ý. Nàng không có việc gì tự làm đồ chơi thì Bùi Nguyên cũng ủng hộ, nhưng nếu nàng thật sự muốn làm nghề này, hắn phản đối.
 
Không biết tại sao, vừa nghe nói Bảo Ninh có cách nghĩ như thế, trong lòng Bùi Nguyên có chút hoảng.
 
"Vì sao đột nhiên muốn làm cái này, là không đủ tiền tiêu sao?" Lông mày Bùi Nguyên vặn lại: "Nàng không cần lo lắng chuyện tiền nong, ta có tiền, nàng cứ tiêu thoải mái, muốn mua gì thì mua cái đó, không cần hỏi ta."
 
"Không phải vấn đề về tiền." Bảo Ninh nói: "Ta cảm thấy mỗi ngày ở trong trạch viện rất không có ý nghĩa."
 
"Ta có thể dành nhiều thời gian về nhà với nàng, tựa như hôm nay." Bùi Nguyên kéo tay nàng, ý đồ vứt bỏ con ngựa trong tay nàng: "Nàng muốn làm cái gì, muốn đi đâu, ta đều đi cùng nàng. Nàng không cần làm những chuyện tốn công mà không có kết quả rồi còn xuất đầu lộ diện kia."
 
Bảo Ninh không biết nên giải thích với hắn thế nào.
 
"Cũng không phải vấn đề của chàng."
 
"Vậy cuối cùng chỗ nào có vấn đề?" Bùi Nguyên sốt ruột, hắn kéo Bảo Ninh vào trong ngực, ôm eo nàng. Hắn hi vọng thế giới của Bảo Ninh là quay chung quanh hắn, tốt nhất là lúc nào cũng nhớ tới hắn mới tốt, bây giờ lại có thứ khác muốn thu hút sự chú ý của nàng. Cho dù chỉ là chút gỗ, Bùi Nguyên cũng chịu không được, hắn cảm thấy nguy hiểm.
 
Bảo Ninh không thể nói rõ với hắn, Bùi Nguyên cũng không nói rõ được ý nghĩ của mình, giằng co nửa ngày, Bảo Ninh nói câu: "Được rồi."
 
Bùi Nguyên cho rằng nàng đã từ bỏ, nhẹ nhàng thở ra, muốn hôn lên mặt Bảo Ninh.
 
"Đừng liếm ta." Bảo Ninh hừ hừ đẩy hắn ra: "Ướt ướt vậy, thật là khó chịu."
 
"Ninh Ninh ngoan." Bùi Nguyên ngồi cong đùi phải lên, ôm chặt Bảo Ninh.
 
Hắn cắn chóp mũi Bảo Ninh, hàm hồ nói: "Nàng ngoan, ở bên cạnh ta, ta sẽ cho nàng những đồ tốt nhất. Nàng muốn cái gì, ta đều cho nàng."
 
...
Như Bảo Ninh hi vọng, Bùi Nguyên ở bên cạnh nàng nửa tháng.

 
Ở trong nhà, mỗi ngày hắn đèu cho chó ăn cho dê ăn, dựng thêm một cái lều nhỏ ở góc sân, trong đó đặt cái nồi, sau khi cần cù chăm chỉ luyện tập vài ngày, cũng học được cách làm cơm chiên trứng.
 
Chỉ là lần nào cũng thả muối không đúng, không phải mặn thì chính là nhạt, bên trong cũng đều là vỏ trứng, hắn làm cơm đến chó cũng không muốn ăn. Bảo Ninh tiết kiệm, không cho phép hắn vứt đi, Bùi Nguyên chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống.
 
Tĩnh dưỡng nửa tháng, lại giải độc thêm một lần, thân thể Bùi Nguyên giống như càng ngày càng tốt, còn có xu thế béo lên.
 
Thiếp mời đại hôn của Quý Gia Doanh cùng Bùi Tiêu cuối cùng cũng được đưa tới, yến hội long trọng, tân khách đông đảo, không chỉ có Bảo Ninh nhận được, Bùi Nguyên cũng nhận được.
 
Quý Uẩn đưa tin tức đến nói nữ quyến trong phủ Quốc Công đều sẽ có ghế ngồi, hứa Di nương cũng sẽ đi.
 
Cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy Di nương của mình, Bảo Ninh vui vẻ chạy tung tăng ở trong viện, lấy y phục nàng đã sớm làm xong cho mẫu thân của mình ra xem. Trong phủ Quốc Công không lo ăn không lo mặc, mà thiếu thốn đó là lòng thành, đồ mà nàng từng đường chỉ mũi kim tự làm ra, mặc dù không quý giá, nhưng Di nương mặc lên người khẳng định sẽ rất vui vẻ.
 
Bùi Nguyên nằm ngửa trên ghế dưới cây lựu, nghiên cứu địa đồ rất nhiều lần, cầm bút vẽ vẽ gạch gạch đánh dấu, thỉnh thoảng nhìn Bảo Ninh một chút.
 
Nàng ở chung với mình thì không có vui như thế này. Tay trái nàng ôm dê, tay phải phải ôm chó, bên này hôn một cái, bên kia hôn một cái.
 
Trong lòng Bùi Nguyên hơi chua chát. Tay xoay bút, trong đầu suy nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ ném hai tai họa này ra khỏi cửa.
 
Thứ gì đây, nuôi bọn chúng để tranh tình cảm với hắn?
 
Bùi Nguyên chợt nghĩ tới tên Mạnh Phàm, còn có cái hộp hắn ta đưa tới. Mấy ngày trước, thừa dịp Bảo Ninh không chú ý hắn đã khóa cái hộp đó lại giấu đi rồi, Bảo Ninh tìm nửa ngày không tìm được, cũng không nói gì. Còn có con ngựa gỗ nhỏ kia của Bảo Ninh, cũng bị hắn giấu đi.
 
Tất cả đều giấu đi.
 
"A Nguyên chàng nhìn xem, ta mặc bộ này có đẹp không?" Bảo Ninh gọi hắn một tiếng, ngắt mạch suy nghĩ của hắn.
 
Bùi Nguyên giương mắt nhìn sang, Bảo Ninh mặc một bộ váy màu xanh ngọc xoay một vòng. Nàng vốn trắng nõn, màu sắc này càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng, Bùi Nguyên híp mắt, cảm thấy nàng giống như phát sáng.
 

"Đẹp." Bùi Nguyên nghiêm túc ca ngợi.
 
Bảo Ninh vừa lòng thỏa ý. Nàng cúi đầu lại nhìn hoa văn trên váy một chút, cảm thấy chỗ nào cũng chuẩn, không cần sửa lại, chợt nhớ tới cái gì nên nhìn Bùi Nguyên nói: "Ta cũng làm cho chàng một bộ."
 
Nàng vội vàng trở về phòng đi lấy rồi nhanh chóng trở lại đến, cầm cẩm bào màu tím trong tay rồi ngoắc hắn: "Tới thử một chút?"
 
Lúc này Bùi Nguyên mới nhớ hắn quên nói cho Bảo Ninh, hắn không có cách nào đi cùng nàng.
 
Nhìn Bảo Ninh cười mà Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, vẫn nói ra: "Ninh Ninh, mấy ngày nữa có tiệc tối, e rằng chỉ có một mình nàng tự đi."
 
Bảo Ninh mê mang một chút, nhanh chóng hiểu ra hắn có ý gì. Mấy ngày này, nàng cố gắng né tránh nhớ tới cuộc nói chuyện ngày đó với Bùi Nguyên, bây giờ đột nhiên nhắc đến, khiến tâm tình trở nên nặng nề.
 
Nàng cuộn y phục trong tay lại, ôm ở trước ngực, không có vui vẻ như vừa rồi, cúi thấp đầu nói: "Được... Vậy ta cũng không đi."
 
"Không có liên quan gì đến nàng." Bùi Nguyên đứng lên đi đến bên người nàng, thấp giọng trấn an nàng: "Ta sẽ âm thầm ở gần nàng, nàng gặp được Di nương là được, những chuyện khác không cần quản, sẽ có người bảo vệ nàng."
 
"Nhưng chàng..." Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên một chút, không nói chuyện này trong nội viện, ôm đồ vật trong tay đi vào phòng.
 
Bùi Nguyên đi theo nàng vào phòng. Bảo Ninh ngồi vào bàn, ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Nếu như phủ thái tử thật sự đại loạn, Công Tôn Trúc sẽ xuất hiện sao?"
 
Bùi Nguyên nói: "Hắn rất thích uống rượu, sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này. Hơn nữa Thánh thượng rất coi trọng hôn sự này của Bùi Tiêu, phái rất nhiều Vũ Lâm vệ đến, do Hổ uy đại tướng quân Đào Mậu Binh thống lĩnh, là thân tín của Bùi Tiêu, đối với Công Tôn Trúc mà nói thì cực kỳ an toàn. Hắn chắc chắn sẽ xuất hiện."
 
"Nếu như bắt sống hắn, sẽ có giải dược sao?" Ánh mắt Bảo Ninh lóe lên một tia hi vọng.
 
"Có lẽ vậy." Bùi Nguyên nói: "Nếu có thì tốt nhất, không có cũng phải giết hắn, chấm dứt hậu hoạn."
 
Bảo Ninh không nói nữa.
 

Ngày thành hôn sẽ tổ chức vào ban đêm ba ngày sau. Khâu phu nhân mời Bảo Ninh ngồi chung một chiếc xe ngựa, Bảo Ninh từ chối.
 
Cả ngày nàng không mấy vui vẻ, Bùi Nguyên tự mình xuống bếp làm một ít điểm tâm cho nàng, là bánh hoa quế ngọt, nhờ có Lưu ma ma ở bên chỉ dẫn, chất lượng bánh hắn làm ra không tốt lắm, nhưng cũng có thể ăn được, dùng giấy dầu bọc lại để Bảo Ninh mang theo trong người.
 
Bùi Nguyên vào trong xe căn dặn nàng: "Nếu nàng đói bụng, thì ăn hai miếng. Thực sự ăn không trôi thì nhìn nó nghĩ tới ta, ta vẫn ở những nơi mà nàng không thấy dõi theo nàng."
 
Bảo Ninh cười cười. Bùi Nguyên ôm nàng một chút, hạ thấp giọng nói: "Ninh Ninh, ta đồng ý với nàng, đợi làm xong chuyện này, ta sẽ mang nàng dọn ra ngoài."
 
"Mấy ngày nay chàng rất dông dài, làm việc nói chuyện rất lải nhải dính người." Bảo Ninh làm ổ trong ngực hắn cười: "Không giống chàng."
 
"Muốn ăn đòn sao." Bùi Nguyên hừ cười một tiếng, cắn cổ nàng: "Nhìn nàng ỉu xìu như quả cà, gia đã xuống nước dỗ dành nàng, nàng vẫn còn ghét bỏ. Cũng không biết sao nàng có nhiều chuyện như vậy, cái gì cũng không được, qua mấy ngày nữa nhất định phải hung hăng xử lý nàng."
 
Bảo Ninh bĩu bĩu môi, nhưng không thể phủ nhận là, bởi vì trận cãi nhau mà trong lòng khoan khoái không ít.
 
Nàng nói: "Nếu như chúng ta thật sự dọn ra ngoài, thì sẽ giống như trước đây, ta nấu cơm cho chàng ăn, chúng ta không cần hạ nhân."
 
Bùi Nguyên gật đầu cười. Bảo Ninh nghĩ đến ngày tháng sau đó, khóe môi cong lên, nàng ôm eo Bùi Nguyên, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay thái độ của ta với chàng không tốt, chờ ta lấy lại được tâm tình sẽ đền bù cho chàng."
 
"Làm sao đền bù?" Đuôi lông mày Bùi Nguyên nảy lên, lại biến thành bộ dáng không đứng đắn ngày xưa, bàn tay ôm eo nàng, mập mờ vuốt ve mấy lần, chợt hung hăng bấm một cái trên ngực nàng: "Như thế này?"
 
Bảo Ninh kinh hô một tiếng, sau tai đỏ ửng lên nhanh chóng, khó tin nhìn hắn: "Làm cái gì vậy!"
 
Bùi Nguyên dán vào lỗ tai nàng: "Chưa nói với nàng, thật ra ta đã nhịn nàng rất lâu, lần này trở về, để cho ta giải thèm một chút."
 
Bảo Ninh ngứa trốn về sau, Bùi Nguyên đè bả vai nàng lại, mút môi dưới nàng một chút: "Làm nàng nương tử, đừng quá keo kiệt, ta học làm một trượng phu tốt, nàng cũng phải học..."
 
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, ranh mãnh cười: "Cách dập lửa cho ta."
Bảo Ninh bị ép vào trong góc nhỏ, áo váy cũng nhăn nhó, Bùi Nguyên chọc đủ, lại khôi phục thành vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn như trước, đứng lên nói: "Ta đi đây."
 
Dứt lời, hắn cũng không đợi Bảo Ninh trả lời, quay người nhảy xuống xe.
 
Bùi Nguyên khoát khoát tay, Lưu ma ma đi lên chào hỏi xa phu một tiếng, xa phu giơ roi giá ngựa, xe ngựa chạy đi về phía tây như một làn khói.
 
Hai tay Bùi Nguyên để phía sau, khẽ nhếch cằm nhìn bóng dáng xe ngựa kia, im lặng thật lâu.

 
"Tiểu tướng quân." Có người sau lưng gọi hắn một tiếng, giọng nói trêu chọc.
 
"Còn nhớ ba năm trước đây sao, chúng ta cùng nhau uống rượu, ngươi nói với ta cái gì nhỉ. Nói sau này chỉ lo rong ruổi sa trường, phóng ngựa chạy đi, không phiền lòng về những chuyện khác. Bây giờ cũng chỉ là nửa năm không gặp mà thôi, ngươi đã biến mình thành dáng vẻ mà trước kia người căm ghét nhất, giống như hòn vọng thê.”
 
Ngụy Mông lắc đầu: "Ngươi có điểm yếu rồi."
 
Bùi Nguyên quay đầu, đối diện với con mắt màu xanh lam của Ngụy Mông.
 
Hắn mới từ Ba Thục trở về, đôi mắt tỏa sáng, hưng phấn bừng bừng. Không giống với đa số người Trung Nguyên cơ thể gầy nhỏ, Ngụy Mông có cơ bắp cuồn cuộn, còn khôi ngô hơn Chu Giang Thành mấy phần, dáng vẻ rất thô kệch.
 
Huynh đệ xa cách đã lâu, lúc gặp mặt lại khó tránh khỏi có mấy phần xúc động. Ngón tay Bùi Nguyên vuốt ve chuôi roi màu bạc, qua một lúc mới nói giọng khàn khàn: "Ta mời ngươi trở về, là giúp ta một chút sức lực, mà không phải châm chọc khiêu khích."
 
"Ta cảm thấy mới lạ, tẩu tử rốt cuộc có mị lực lớn như thế nào, để tiểu tướng quân thần hồn điên đảo như thế." Ngụy Mông cười to.
 
"Còn nhớ nửa năm trước vừa lúc xảy ra chuyện, ta đi tìm ngươi, là bị ngươi đánh đuổi đi, khi đó ngươi như là chó nhà có tang. Bây giờ, lại giống như hùng ưng trên thảo nguyên, chẳng qua là hùng ưng sắp vào ổ ấp trứng mà thôi."
 
Ngụy Mông nhìn Bùi Nguyên chỉ chỉ bờ môi.
 
Bùi Nguyên dùng tay lau đi, đầu ngón tay có dính màu đỏ, là màu son trên môi Bảo Ninh lúc nãy.
 
Hắn nhìn về phía Ngụy Mông, ừm một tiếng, khuỷu tay chợt đánh vào bụng hắn một chút: "Ngươi hiểu cái rắm!"
 
"Hai khắc đồng hồ sau gặp ở phủ thái tử, nếu như chuyện thành công, mời ngươi uống rượu." Bùi Nguyên nói xong, huýt một tiếng gọi Tái Phong tới, xách roi lên ngựa, đuổi theo xe ngựa đi về phía tây.
 
...
Nữ quyến Quý gia đông đảo, yến hội trong phòng phủ thái tử vừa vặn ngồi đủ một bàn.
 
Hứa thị cũng đang trông mong ngóng trông Bảo Ninh. Đào thị đã sắp lâm bồn, bụng to như trống, Lục tiểu thư Quý Lưu Tương ở bên phụng dưỡng bà ta.
 
Đào thị ở bên cạnh hớp nước trà, vừa để ý bóng người ở cửa lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy Bảo Ninh, bà ta hừ lạnh một tiếng buông chén trà xuống, biểu cảm mở mày mở mặt.
 
Bà ta xoay mặt nhìn về phía Hứa thị, âm thanh không lớn không nhỏ, mấy phần châm chọc: "Gả đi nửa năm, sao bụng của Bảo Ninh vẫn không có động tĩnh gì?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi