SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


Bùi Nguyên hớt ha hớt hải chạy về viện tử.
 
Trên đường đi, trong lòng hắn có chút ảo tưởng, ảo tưởng Bảo Ninh sai Khâu Linh Nhạn tới hù dọa hắn, Bảo Ninh làm sao có thể đi đâu, nàng có thể đi nơi nào? Nàng chỉ là tức giận không vui, hù hắn một chút thôi.
 
Cho đến khi Bùi Nguyên nhìn thấy viện tử trống trải hiu quạnh, trong đầu hắn mới hiện lên hai chữ to —— toang rồi!
 
Thật sự toang rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đúng như Khâu Linh Nhạn nói, Bảo Ninh lần này đã hạ quyết tâm, không muốn để lại gì cho hắn, hai bụi hoa đỏ dưới cửa sổ ngay cả gốc cũng bị đào đi, chỉ còn lại phần đất bị đào bới. Trong nội viện có cái chum sứ lớn nuôi cá, cá cũng bị vớt đi. Cái ghế tựa dưới gốc cây lựu cũng không còn.
 
Đi vào trong nhà, cái bàn vẫn giống như đêm qua, đáng thương ngã bật dưới đất, tách trà vỡ vụn không ai thu dọn. Đệm chăn bị cầm đi một nửa, chăn của Bảo Ninh màu hồng, của hắn màu lam, bây giờ chỉ còn lại của hắn. Mở tủ quần áo ra, chỉ còn lẻ loi trơ trọi vài chiếc ngoại bào màu đen, những bộ váy đẹp mắt của Bảo Ninh tất cả đều không thấy nữa.
 
Trái tim Bùi Nguyên quặn thắt, quanh quẩn trong nhà như du hồn, Ngụy Mông đứng ở cửa nhìn nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn, dù là một hán tử chưa từng vì tình yêu mà phiền lòng cũng sinh ra một chút đau lòng.
 
Tự ngược mình, Bùi Nguyên lại lục lọi của hồi môn của Bảo Ninh, xem xem có phải nàng đang chơi trò chơi với hắn, bịt mắt trốn tìm.
 
Nàng ẩn nấp ở đâu rồi, sao không để lại manh mối gì cả.
 
... Bùi Nguyên căn bản không tìm được của hồi môn của nàng.
 
Bàn trang điểm sạch sẽ, tất cả ngăn kéo đều rỗng, chỉ còn lại chiếc gương đồng. Nàng hạ quyết tâm, từ mèo con biến thành con báo nhỏ, không để lại cho hắn một chút nhớ nhung nào. Bùi Nguyên đoán, nếu không phải chiếc gương trên bàn trang điểm thực sự rất khó lấy ra, không chừng nàng cũng sẽ mang nó đi?
 
Bùi Nguyên ngẩn người đi quanh phòng, đế giày giẫm lên các mảnh sứ vỡ kêu kót két, hắn chắc chắn, Bảo Ninh thật sự đem tất cả những thứ thuộc về nàng đi.
 
Hắn cảm thấy trái tim như bị bóp chặt.

 
Khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn, không còn sót lại tia hy vọng nào, hiện tại trong đầu Bùi Nguyên đều là, Bảo Ninh không cần ta nữa? Nàng thật sự không cần ta nữa? Ta biết sai rồi, hành động không giống con người, không nói tiếng người, nhưng Bảo Ninh, nàng thật sự, thật sự không cho ta cơ hội sao?
 
Nàng trở về đi, đừng đùa nữa, nàng trở về tát ta một bạt tay có được không?
 
Bằng không ta học tiếng chó sủa cho nàng nghe, ừm, ta sai rồi, ta trở về tìm nàng đây, ta thực hiện lời hứa, ta chính là con chó. Mạnh Phàm không phải cẩu nam nhân, là ta mới là, ta không nên khi dễ khiến nàng khóc, khi dễ khóc còn không lập tức đi dỗ nàng, ta còn nhăn mặt với nàng, ta không phải người, tội ta đáng chết vạn lần.
 
Ta tính tình xấu, không có đầu óc, chẳng là cái thá gì còn ưa sĩ diện. Nếu như hôm qua ta hiểu ra mọi chuyện, lập tức đi dỗ nàng, có thể nàng sẽ không tức giận như vậy, sẽ không bỏ đi?
 
Bảo Ninh nàng đi đâu rồi?
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Biết Bảo Ninh đã đi rồi, đầu óc Bùi Nguyên lúc đầu ngây ngốc, không có nhiều cảm xúc, trong lòng cảm thấy trống rỗng, giống như đang nằm mơ.
 
Trong tiềm thức, hắn thật sự cảm thấy mình đang ở trong giấc mơ, còn chưa tỉnh rượu, nhưng sau đó hắn lật khắp phòng vẫn không tìm thấy Bảo Ninh, chậm rãi lấy lại tinh thần, dường như không phải một giấc mơ. Hắn thật sự gặp rắc rối, đánh mất Bảo Ninh rồi.
 
Hối hận, mất mát, bàng hoàng.
 
Hắn nửa đời này ngoan cố, không phải chưa từng gặp cảnh lên núi đao xuống biển lửa, lớn lên trong quân doanh, ở chung với Ngụy Mông giống như thổ phỉ, uống rượu ăn thịt, lúc nào cũng cảm thấy mình là tên hán tử. Những lời nói nhỏ nhẹ yếu ớt không hợp với hắn.
 
Nhưng bây giờ, Bùi Nguyên thật sự ngây ngốc. Hắn nghĩ, nếu như có thể quay lại chuyện tối hôm qua, hắn sẽ mặc kệ sĩ diện, chạy vội trở về, ôm chân Bảo Ninh không để nàng đi.
 
Hắn thật sự làm tổn thương nàng.
 
Ngụy Mông nhìn Bùi Nguyên giống như con quay, cứ đi đi lại lại, hốc mắt phiếm hồng.
 

Ngụy Mông vừa mở miệng, đang muốn khuyên hắn điều gì, lại cảm thấy cổ họng khàn khàn không phát ra được, hắn lau mắt, hóa ra có chút ươn ướt.
 
Thật ra ngay từ đầu hắn cảm thấy có chút buồn cười, tiểu tướng quân kiêu ngạo rốt cuộc cũng gặp được đối thủ, xem hắn sẽ đối phó ra sao, có bao nhiêu chật vật. Nhưng khi nhìn thấy Bùi Nguyên phát điên lên, trong lòng Ngụy Mông cũng không dễ chịu.
 
Nhìn căn nhà trống trải này, ai mà dễ chịu chứ, một căn nhà nhỏ ấm áp, náo loạn một trận, không còn chút hơi thở của con người.
 
Bùi Nguyên không dừng lại được, hắn ngồi xuống liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, hắn đứng trước bàn trang điểm nhìn vào gương. Hắn thấy mình trong gương bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, không có một chút dáng vẻ sạch sẽ mà Bảo Ninh thích. Bùi Nguyên hít sâu một hơi, lấy tay áo xoa xoa mặt, quay lại giường kéo rèm, kéo ra, chả có thứ gì cả.
 
Hắn lại ngồi xổm xuống nhìn gầm giường, ý đồ muốn tìm A Hoàng, cũng không có.
 
Bùi Nguyên chợt nhớ ra, còn có đỉa, Bảo Ninh có thể hay không cũng mang đỉa đi?
 
Nếu là mang đi, như vậy chứng tỏ, trong lòng nàng còn có ta, còn lo cho độc của hắn.
 
Cũng chứng tỏ, nàng chỉ là giận dỗi nhất thời, trốn ra ngoài chơi, vẫn ngóng trông hắn nhanh về tìm nàng, nàng đang ở chỗ nào đó đợi hắn.
 
... Bình đỉa đặt ngay ngắn trên kệ, lúc nửa đêm Bảo Ninh thu dọn đồ đạc, cũng không hề chạm tới nó.
 
Đầu ngón tay Bùi Nguyên run run.
 
Hết thật rồi. Một chút hy vọng cũng không còn, Bảo Ninh không cần hắn nữa.
 
"Tiểu tướng quân." Ngụy Mông hô lên: "Ngươi đi đi lại lại có ích gì. Mới hơn nửa ngày, ta nghĩ tiểu phu nhân còn chưa đi xa, chúng ta phân phó các huynh đệ đi tìm, nói không chừng có thể đuổi kịp."
 
Bùi Nguyên lúc này mới phản ứng lại, hắn vừa rồi mất hết lý trí, quên mất trước tiên phải tìm người.
 

Hắn ở đây khóc lóc có ích gì, quan trọng nhất là nhanh chóng tìm nàng trở về, đến lúc đó nàng muốn đánh muốn mắng cứ tùy ý, cùng lắm thì lại chịu thêm vài cái tát. Dù sao hắn da thịt dày, đánh cũng không đau.
 
Bùi Nguyên ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, cố gắng giải tỏa đầu óc, suy nghĩ một lát rồi nghiêm giọng ra lệnh:
 
"Ngụy Mông, ngươi dẫn các huynh đệ của Bôn Lang Quân ra ngoài thành tìm, bốn cái cửa thành tám thiên môn, tổng cộng mười hai đoạn đường nhỏ, mỗi đoạn phái ba mươi người, tìm kiếm dọc đường, tìm không thấy tiếp tục tìm, ai cũng không được phép về sớm!"
 
"Nhiệm vụ trong thành giao cho Khâu Minh Sơn, hai nữ nhi của hắn làm ra chuyện tốt này, hắn phải lật thành lên cho ta! Mọi ngóc ngách trong kinh thành, một góc cũng không bỏ sót!"
 
"Còn có Quý gia, phái người trông coi, nhất là Quý Uẩn. Ai đến đưa bái thiếp cho Quý gia, hạ nhân nhà hắn đi đâu mua thức ăn, tất cả thư từ qua lại đều tra rõ ràng cho ta."
 
"Còn có..." Ánh mắt Bùi Nguyên quét về phía Khâu Linh Nhạn vẫn đang ngồi xổm trong góc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giam nàng ta lại, trước khi tìm được Bảo Ninh, cả hai tỷ muội này ai cũng không được phép chạy!"
 
Bùi Nguyên chắp tay bước nhanh ra ngoài, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Ngụy Mông, ngươi đi nói với Khâu Minh Sơn, nếu trong ba ngày vẫn không tìm thấy Bảo Ninh, ta sẽ giết hết nữ nhi của hắn, sau đó đốt nhà của hắn. Ta sống không được, ai cũng đừng nghĩ tốt hơn, để hắn xem ta có dám làm hay không!"
 
"Điên rồi... Cái tên điên này lần này thật sự điên rồi..." Ngụy Mông nhìn bóng lưng Bùi, nặng nề thở dài, sau đó cao giọng xác nhận, nhận lệnh rời đi.
 
...
Khi Bùi Nguyên lòng như lửa đốt tìm người khắp nơi, Bảo Ninh lại đang thảnh thời ngồi trong điền trang, nằm dưới giàn nho tắm nắng.
 
Lật Hồ cách kinh thành nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, xe ngựa chạy hơn nửa ngày mới đến. Quý Uẩn đã sắp xếp hạ nhân ở đây, phòng ở thường xuyên quét dọn, y phục đệm chăn cũng đầy đủ. Bảo Ninh tắm rửa một cái, vắt khô tóc, nhắm hờ mắt nghe Lưu ma ma ở bên cạnh liên miên lải nhải.
 
Những chiếc lá nho to lớn xếp chồng lên nhau, che bớt ánh nắng chói chang, dưới bóng cây xanh mát sảng khoái nghe tiếng ve kêu râm ran, tâm tình vốn chán nản từ tối qua của Bảo Ninh cũng khá hơn.
 
Lưu ma ma thở dài nói: "Bây giờ e là Tứ Hoàng Tử đã biết chuyện, chắc nôn nóng đến phát điên rồi! Phu nhân, hay là chúng ta đưa một lá thư cho Tứ Hoàng Tử? Hẳn ngài ấy là đã biết sai, phu thê trẻ giận dỗi là chuyện bình thường, không lẽ thật sự muốn náo đến không thể cứu vớt lại được sao?"
 
Bảo Ninh mở mắt ra nhìn bà, nghiêm túc nói: "Ai cũng không cho phép đưa tin, nếu để ta biết được, đuổi toàn bộ đi!"
 
Lưu ma ma bị giọng nói của nàng làm giật mình, liên tục gật đầu xác nhận.
 
Bảo Ninh ngồi bên bàn nhỏ gọt táo, bỏ vào trong miệng: "Còn có, từ giờ trở đi, không cho phép nhắc một chữ về hắn ta, ta không muốn nghe."
 

Lưu ma ma kinh ngạc nghiêng mắt nhìn nàng một chút, thấy Bảo Ninh không giống đang nói đùa, thở dài một tiếng, đồng ý.
 
Bảo Ninh nói: "Đi làm việc của ngươi đi, ta ngồi đây một lát."
 
Lưu ma ma cúi người rời đi, đi được hai bước nhịn không được quay đầu lại nhìn Bảo Ninh một chút, âm thầm ca ngợi, nhìn thần thái của Bảo Ninh đã không giống lúc trước, càng ngày càng giống đương gia chủ mẫu.
 
Xung quanh không có ai, sống lưng thẳng tắp của nàng mới chậm rãi thả lỏng.
 
Nàng cúi đầu nhìn ngón tay mình, trước mắt lại từ từ hiện lên khuôn mặt của Bùi Nguyên, Bảo Ninh hận hận lại nhai một quả táo, muốn quên hắn đi.
 
Nàng không phải là người nhẫn tâm, trước kia Bùi Nguyên làm nhiều chuyện khiến người ta ghét như thế, bao nhiêu lần nàng khóc vì tức giận, nhưng vẫn tha thứ hắn, đối tốt với hắn, dỗ dành hắn. Bảo Ninh muốn cùng Bùi Nguyên làm một đôi phu thê ân ái, một chút khuyết điểm nhỏ, bọn hắn giải bày với nhau, bao dung, rồi sửa chữa.
 
Duy chỉ có lần này, Bùi Nguyên tàn nhẫn dẫm lên ranh giới cuối cùng của nàng, nàng tìm không ra lý do tha thứ hắn.
 
Cẩu nam nữ... Nạp thiếp...
 
Bảo Ninh nghĩ đến sắc mặt Bùi Nguyên khi nói những lời này, tức giận đến lòng cũng run rẩy.
 
Để hắn đi nạp thiếp đi, một mình nàng ở đây cũng rất tốt, Bùi Nguyên không phải thiếu nàng là không được, nàng cũng không phải thiếu hắn thì không thể sống!
 
Bảo Ninh đứng dậy vỗ nhẹ gấu váy, rời khỏi giàn nho, A Hoàng và A Miên không đùa giỡn nữa, nhún nhảy đuổi theo nàng. Mặt trời ngã về tây, cái bóng bọn chúng bị kéo thật dài, A Hoàng nhìn uy vũ hùng tráng, giống một con chó lớn.
 
Bảo Ninh xoay người sờ sờ hai cái đầu nhỏ, cười hỏi: "Muốn ăn bánh hoa không?"
 
A Hoàng và A Miên ư ư đồng ý, Bảo Ninh xua đi cơn tức giận đối với Bùi Nguyên, cúi người dán mặt vào hai bộ lông mềm mại.
 
"Vẫn là các ngươi tốt, mạnh hơn hắn nhiều."
 
Bảo Ninh nâng váy chạy vào bếp, nháy mắt với bọn chúng: "Ai đuổi kịp ta trước thì được hai miếng bánh nha!"
...
Bùi Nguyên không có chợp mắt hai ngày liên tiếp .


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi