SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


"Nói gì vậy." Bảo Ninh vội vàng đập cánh tay hắn một chút: "Đùa tiểu hài tử cũng không phải đùa như thế, đừng chọc đứa nhỏ khóc."
 
Bị la rầy, Bùi Nguyên không còn dám chọc ghẹo Viên Tử, đưa rau hẹ cho hắn: "Ăn đi."
 
Hai con chó nghe mùi thơm cũng vọt tới. Cát Tường trần trụi không còn cọng lông, nhìn thấy Bùi Nguyên liền nhe răng, Bùi Nguyên không thèm để ý đến nó, ngâm nga khẽ hát trong miệng, đặt cánh gà lên. A Hoàng ngoan ngoãn nịnh nọt, cọ bắp chân hắn, Bùi Nguyên vén quần đến đầu gối, bắp chân hắn bị nó cọ ngứa ngáy, muốn cầm một khúc xương gà đuổi nó đi.
 
Bảo Ninh nhìn thấy tranh thủ ngăn lại: "Đừng cho nó ăn đồ như thế, xương gà nhỏ dễ mắc vào cuống họng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Yếu ớt như vậy?" Bùi Nguyên ném xương gà vào trong mâm, cầm một miếng thịt heo nhỏ ra, huýt sáo với A Hoàng: "Đến, thi lễ với gia xem nào."
 
Bảo Ninh cười nhìn hắn lắc đầu, cảm thấy người này thật ngây thơ.
 
A Hoàng nhăn nhăn nhó nhó đạp chân sau đứng lên, quả thật vái hắn hai lần, Bùi Nguyên hài lòng gật đầu, ném thịt vào trong miệng nó.
 
Cát Tường thèm, vọt tới trước mặt Bùi Nguyên rống hắn, Bùi Nguyên nói: "Muốn ăn không? Lăn một cái."
 
Bảo Ninh liếc hắn một cái, không để ý tới. Nàng lật cây nấm lại, rải ít bột thì là lên, mùi thơm xông vào mũi, hòa với mùi vị đặc biệt của cây nấm.
 
Chắc cũng chín rồi, Bảo Ninh cầm lên thổi một chút, đưa tới miệng Bùi Nguyên: "Nếm thử chín chưa?"
 
Bùi Nguyên nghiêng đầu cắn một miếng, nóng đến nói không lưu loát, càng muốn phân cao thấp cùng con chó: "Chớ ngẩn ra đó, lăn một cái, bằng không mày sẽ đói cả một đêm, ngày mai ta sẽ cho người ném mày lên núi."
 
Nói xong, hắn quay đầu nói với Bảo Ninh: "Chín rồi."
 
Bảo Ninh để nấm đã rắc ớt sang một bên, cho nấm không có rắc ớt vào trong một cái chén nhỏ đưa cho Viên Tử, cười tủm tỉm nói: "Ăn đi."
 
Viên Tử rất ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi ở một bên, ngồi bên A Hoàng đã ăn thịt xong đang rất hài lòng.
 
Cát Tường cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, chân co lên, lăn trên mặt đất một vòng. Bùi Nguyên cười lớn ném miếng thịt cho nó, giống đánh thắng thắng một trận: "Thưởng cho mày!"
 
Cát Tường nhận được thịt cũng chạy đi, không con nào vây quanh Bùi Nguyên, hắn cuối cùng cũng đàng hoàng cúi đầu xâu thịt xiên.
 
Hôm nay thời tiết tốt, gió đêm phơ phất, giữa tháng nên mặt trăng đẹp đến mức như một khay ngọc. Nơi xa, bọn hạ nhân cũng ăn uống rất vui vẻ, oẳn tù tì uống rượu, giọng nói truyền tới theo cơn gió.
 
Một buổi tối rất hài lòng, hương thơm của thì là bay thoang thoảng.
 
Bảo Ninh làm xong rồi nên rảnh rỗi, chống cằm nhìn Bùi Nguyên làm việc. Hắn rất đẹp, bả vai rất rộng, lưng có chút cong, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bảo Ninh nhìn tay Bùi Nguyên xong, ánh mắt lại rơi trên mặt của hắn, vẽ khuôn mặt hắn ở trong lòng. Đuôi mắt hơi nhếch lên, con ngươi đen nhánh tỏa sáng, sống mũi rất cao, lúc tức giận thì nhìn rất hung, lông mày ánh mắt đều hung ác, giống như một tên lưu manh. Lúc cười lên lại có chút dịu dàng.
 
Bùi Nguyên phát hiện Bảo Ninh nhìn hắn chăm chú, liếc mắt qua có chút đắc ý: "Có phải cảm thấy mình rất có phúc hay không?"
 
"Tại sao vậy?" Bảo Ninh đổi tư thế, hai tay chống cằm. Có lẽ là có liên quan đến bầu không khí, hôm nay nàng nhìn Bùi Nguyên vô cùng thuận mắt, giọng nói cũng là ôn nhu uyển chuyển.
 
Bùi Nguyên nói: "Nàng nhìn phu quân nàng đi, dáng dấp tốt, có binh, có tiền, mấu chốt là thương nàng, còn không tính có phúc sao?"
 
Bảo Ninh bĩu môi: "Chàng thương ta sao?"
 
Bùi Nguyên dựa toàn bộ thân thể về chỗ nàng, lông mày cong lên, giọng nói có chút hung: "Ta không thương nàng sao?"
 
Bảo Ninh cười gật đầu: "Chàng thương ta."
 
Bùi Nguyên cảm thấy hai người như đang nói nhảm, nhưng những lời nhảm nhí này khiến trong lòng của hắn ngọt lịm. Nếu như cuộc sống cứ yên bình mãi như vậy, không có phiền não gì, mỗi ngày đều ở nhà nói nhảm với nàng cũng không tệ.
 
"Chỉ cưới một người, không thương nàng thì thương ai." Bùi Nguyên thấp giọng nhẹ nhàng nói với nàng. Ánh lửa phản chiếu gương mặt của Bảo Ninh đỏ bừng, Bùi Nguyên dán mu bàn tay lên: "Nóng không?"
 
Bảo Ninh không trả lời, liếc hắn một cái, không buông tha hỏi: "Chàng có ý gì, còn muốn cưới thêm vài người?"
 
Lại nữa rồi. Nàng nói đến vấn đề này thì cực kỳ lải nhải. Bùi Nguyên nghĩ ra câu trả lời mình cảm thấy rất hài lòng: "Tiền đều trong tay nàng, không cưới được nữa rồi, cứ như vậy sống thôi."
 
"Chàng thật là đáng ghét." Bảo Ninh hừ một tiếng, quả nhiên bị lừa, ngồi dậy hỏi hắn: "Muốn uống chút rượu sao?"
 
Bùi Nguyên đương nhiên không từ chối: "Uống."
 
Bầu rượu ngâm trong nước nóng ở bên cạnh, hơi ấm lên một chút, Bảo Ninh xắn tay áo cầm lên, lau sạch sẽ nước bên dưới đáy. Lại rửa một cái chén nhỏ, rót đầy tám phần.
 
Bùi Nguyên chống một tay lên đầu gối, lười biếng nói: "Trà thì rót một nửa, rượu thì rót đầy, mời người khác một ly rượu đầy, không có học qua đạo lý này sao?"
 
Bảo Ninh cũng không ngẩng đầu lên: "Chàng là khách của ta sao?"
 
Bùi Nguyên cười: "Ta nói lễ tiết với nàng, nàng ở xa thế làm cái gì."
 
Bảo Ninh làm bộ muốn đổ rượu đi, uy hiếp hắn: "Còn muốn uống hay không?"
 
Bùi Nguyên vội vàng nói: "Uống uống uống." Bảo Ninh bưng đi qua cho hắn, đưa tới bên miệng, Bùi Nguyên uống một hớp hơn phân nửa, hắn cảm nhận mùi vị một chút, nói: "Nữ Nhi Hồng mười lăm năm, đúng hay không?"

 
Đêm nay Bảo Ninh nhìn hắn thuận mắt, cả người nhiệt tình lại quan tâm, thấy khóe miệng hắn có vết rượu, ngồi xuống dùng khăn lau đi cho hắn, cười: "Chàng càng ngày càng dẻo miệng."
 
Bùi Nguyên thuận thế nắm cổ tay nàng, kéo Bảo Ninh ngồi trên đùi hắn, mặt đối mặt rồi bóp cằm nàng, nói nhỏ: "Nói mới nhớ, ta còn chưa được uống rượu Nữ Nhi Hồng của nàng."
 
Sao đột nhiên hắn nói chuyện này. Trong lò lửa, tiếng than nổ tí tách. Bảo Ninh chậm rãi đỏ mặt lên, không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
 
"Coi như ta nợ nàng." Bùi Nguyên đặt mặt của hắn lên vai nàng, từ từ nhắm hai mắt nói: "Thiếu một trận bái đường, còn có phần sính lễ long trọng. Ta chỉ tốn mấy văn tiền đã nhẹ nhàng lừa gạt được nàng về nhà, có phải quá đáng lắm không?"
 
Bảo Ninh nhỏ giọng nói: "Chàng biết là tốt."
 
Bùi Nguyên im lặng cười. Hắn ôm Bảo Ninh vào trong ngực, vuốt tóc sau lưng nàng, hai người lắc lư trên ghế nhỏ, đột nhiên hỏi: "Nàng muốn sính lễ gì?"
 
Bảo Ninh kinh ngạc: "Sao lại hỏi chuyện này, không phải là chàng chuẩn bị xong, rồi dùng hai tay dâng cho ta sao?"
 
"Được." Bùi Nguyên chôn mặt trong tóc nàng hít một hơi thật sâu: "Chờ ta từ từ tích lũy."
 
"Vậy…" Bảo Ninh có chút chờ mong: "Chàng muốn đưa ta cái gì?"
 
"Ta cưới được nữ nhân tốt nhất thiên hạ, đương nhiên muốn dùng sính lễ quý giá nhất trong thiên hạ." Bùi Nguyên nắm lấy tay nàng đặt ở trước ngực mình: "Móc tim của ta ra cho nàng đủ không?"
 
Bảo Ninh hoang mang rối loạn co lại: "Tàn bạo quá, ta không cần."
 
Bùi Nguyên cười ha hả, hôn khóe miệng nàng: "Không được, nàng phải cần."
 
Bảo Ninh nói: "Chàng đừng tàn bạo như vậy."
 
Bùi Nguyên hỏi: "Sao lại biến thành tàn bạo rồi?"
 
"Móc tim là một chuyện rất tàn bạo."
 
"Là do chàng không cảm nhận được."
 
Bảo Ninh dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Ta muốn ăn tim vịt kho."
 
Bùi Nguyên nói: "Nàng vừa nói thì ta cũng muốn ăn."
 

Bảo Ninh nói: "Đêm mai làm."
...
Viên Tử ngơ ngác nhìn bọn hắn, cây nấm nhỏ trong tay rơi trên mặt đất, bị A Hoàng nhanh chóng nhặt lên nuốt vào bụng.
 
Trong trí nhớ của Viên Tử chưa từng thấy phụ thân và người hắn gọi là "Mẫu thân" thân mật như thế. Phụ thân sẽ cho hắn sự chăm sóc tốt, cơm ngon, y phục thoải mái, nhưng giọng điệu nói chuyện luôn luôn lạnh như băng. Mẫu thân cũng sẽ mua đồ cho hắn, nhưng mỗi lần đều là những lúc có mặt phụ thân, nếu như phụ thân đi rồi, ánh mắt của “mẫu thân” nhìn hắn giống như là mắt của con rắn độc nhỏ hắn vụng trộm nuôi.
 
Phụ thân và mẫu thân rất ít xuất hiện cùng nhau, lúc hai người ở cạnh nhau cũng sẽ không nói mấy câu, không có kéo tay, không có ôm ấp.
 
Cho nên bây giờ Viên Tử đang nhìn vẻ mặt của Bùi Nguyên và Bảo Ninh, vừa ngạc nhiên vừa sợ hoảng.
 
Bùi Nguyên cuối cùng nhớ ra sự tồn tại của đứa nhỏ này, híp mắt nói: "Nhìn cái gì vậy, nhắm mắt lại, xoay qua chỗ khác!"
 
Viên Tử ngoan ngoãn quay lưng lại.
 
Bảo Ninh ngượng ngùng trượt xuống khỏi người Bùi Nguyên, chỉnh lại tóc của mình.
 
Cảnh tượng đẹp đẽ bị làm hư, Bùi Nguyên chỉ vào bóng lưng của Viên Tử nhỏ giọng nói với Bảo Ninh: "Sáng sớm ngày mai tống cổ đứa nhỏ này ra ngoài đi, toàn làm hư chuyện."
 
"Đừng nói nữa." Bảo Ninh đẩy đẩy hắn: "Ăn cơm nước xong xuôi nhanh chút, chúng ta ngủ trễ thì được nhưng Viên Tử còn nhỏ, để cho đứa nhỏ đi ngủ sớm một chút."
 
Bùi Nguyên nói: "Ta cũng sinh một đứa sớm một chút, để nàng đừng để ý con cái nhà người khác như vậy."
 
Bảo Ninh che miệng của hắn: "Bớt nói vài câu đi."
 
Lại qua gần nửa canh giờ, ăn uống cũng no nên bảy tám phần, Bảo Ninh nấu chút chè đậu xanh giải nhiệt, cho người lớn và đứa nhỏ uống xong, mang Viên Tử đi ngủ. Bùi Nguyên không cho Bảo Ninh mặc y phục cho Viên Tử, hắn tay chân vụng về giành làm, lột áo ngoài của Viên Tử xuống, mặc áo của Bùi Nguyên lên cho nó.
 
Chỉ là áo cũng đủ cho Viên Tử mặc, còn dài hơn người Viên Tử một đoạn. Bùi Nguyên kéo phần áo dư lên.
 
Xắn đến một nửa thì Bảo Ninh bỗng nhiên nhìn thấy trên cánh tay Viên Tử là lạ. Trên cánh tay có rất nhiều vết sẹo, đều là những chấm nhỏ đỏ đậm, giống như là răng của con gì đó cắn.
 
"Trước đừng nhúc nhích." Bảo Ninh ngăn Bùi Nguyên lại, chỉ cho hắn thấy vết thương của Viên Tử, nghi ngờ hỏi: "Sao lại thế này?"
 
Bùi Nguyên cũng bị giật nảy mình. Hắn nhìn về phía Viên Tử, Viên Tử không có biểu cảm gì, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc phòng.
 
Bùi Nguyên chỉnh cho đầu Viên Tử ngẩng lên, hỏi hắn: "Vì sao có nhiều vết sẹo như vậy, bị con gì cắn?"
 
Viên Tử gật gật đầu.
 
Bùi Nguyên cố gắng kiên nhẫn, hỏi hắn: "Nói cho ta biết bị con gì cắn?"
 
Viên Tử khoa tay, nói hàm hồ không rõ: "Rắn, rắn nhỏ."
 
Nghe thấy chữ kia, Bảo Ninh muốn dựng cả tóc gáy, vô thức kéo cánh tay của Bùi Nguyên.
 
Bùi Nguyên cũng kinh ngạc, nhíu lông mày hỏi: "Người lớn trong nhà ngươi sao không chú ý như thế, sinh con cái không lo chăm sóc, để cắn thành như vậy?" Bùi Nguyên cầm cánh tay nhỏ của Viên Tử lên, dù không có tình cảm gì với đứa nhỏ này, cũng có chút đau lòng.

 
Hắn thật sự cảm thấy trong lời nói của Viên Tử có vấn đề, cắn một hai lần cũng được, vì sao lại cắn nhiều như vậy, là đứa nhỏ ngốc, hay là người lớn không thông minh?
 
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Viên Tử thấy Bùi Nguyên không hỏi nữa, cúi đầu cắn một ngón tay khác.
 
Bùi Nguyên đẩy tay Viên Tử ra, nói nhỏ đứa bé này thực sự đần độn.
 
Cũng trễ rồi, Viên Tử ngáp, Bảo Ninh ra hiệu hắn đừng ép hỏi nữa. Bùi Nguyên gật đầu, đặt Viên Tử lên giường, chọc chọc trán của hắn nói: "Tranh thủ ngủ đi, bằng không sói đến đấy, cắn mông nhỏ của ngươi."
 
Viên Tử sợ nhắm mắt lại.
 
Bảo Ninh lôi kéo Bùi Nguyên đi ra ngoài.
 
Bảo Ninh đem khép gỗ lại, tiếng kẹt kẹt che đi âm thanh của Viên Tử.
 
Hắn nhìn nóc phòng nói: "Nhện con, chúng mày đã ngủ chưa, xuống chơi đi. Ừm... Nếu như sói đến đây thì chúng mày có thể cắn chết nó sao?"
...
Bùi Nguyên bị Bảo Ninh thúc giục đi tắm rửa, nàng ngồi ở mép giường ngâm chân, nói chuyện với Bùi Nguyên đang tắm ở cách bình phong.
 
Ngâm chân trong nước có bỏ thêm lá hương xuân ngày đó hái về, có một mùi thơm nhàn nhạt, Bảo Ninh thoải mái nheo mắt lại.
 
Bọn hắn đang nói chuyện của Tô Minh Dụ.
 
Bảo Ninh nói: "Ta từng nghe nói đến tẩu ấy, nữ nhi có tài hoa nhất Tô gia, rất đoan trang, nếu không chỉ dựa vào dòng dõi Tô gia cũng sẽ không được Thánh Thượng đích thân chọn làm Thái Tử Phi. Chỉ là sau này không tốt lắm, Tô gia không chịu đón nhận nàng, rất đáng tiếc."
 
Bùi Nguyên nói: "Không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, ta đã kêu Ngụy Mông đi tra."
 
Bảo Ninh cúi đầu nhìn lá cây trong nước, lại nói: "Sáng mai ta đi gặp tẩu ấy, chàng đi cùng ta sao?"
 
"Cùng nhau." Bùi Nguyên tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi thùng nước, cầm khăn vải lau người: "Ninh Ninh, nàng gặp tẩu ấy, không cần hạ thấp tư thế, đừng ủy khuất chính mình. Chỉ là đại tẩu mà thôi, hơn nữa tẩu ấy còn ở trong nhà của nàng, nàng không cần phải lấy lòng tẩu ấy." Pass chương 80: min
 
Bùi Nguyên lo lắng trong lòng Bảo Ninh có sự tự ti, từ nhỏ nàng đã rất cẩn thận cũng chủ yếu là do về vấn đề xuất thân.
 
Ở chung với hắn lâu như vậy, những chuyện này đã khá hơn, nhưng Bùi Nguyên vẫn sợ sự xuất hiện của Tô Minh Dụ khiến cho Bảo Ninh không thoải mái trong lòng. Nghe nói đại tẩu này là người rất mạnh mẽ.
 
Bảo Ninh đáp được.
 
Qua một lát, Bùi Nguyên từ sau tấm bình phong ra. Bảo Ninh rửa sạch chân, hắn đi đổ nước, trực tiếp giội ra ngoài cửa, lúc trở về trực tiếp thổi đèn, lên giường ôm Bảo Ninh đi ngủ.
 
Mệt mỏi một ngày, hắn không động chân động tay nữa, hai người ngủ rất nhanh.
 
Lúc nửa đêm bị tiếng khóc của Viên Tử đánh thức. Viên Tử ngủ ở trong phòng sát vách, đứa bé gào khóc rất chói tai khiến Bảo Ninh tỉnh lại, Bùi Nguyên cũng lập tức ngồi dậy, choàng y phục vội vàng chạy đến gian phòng của đứa nhỏ.
 
Đẩy cửa ra, trông thấy trăng tròn chiếu sáng, có một bóng người đứng trước giường Viên Tử, là nữ nhân, bụng rất lớn.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi