SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

Bão cát dừng lại, cả đoàn lại lên đường.

Tỉnh Liễu dắt ngựa, Thẩm Du Khanh liếc mắt nhìn người đàn ông đánh ngựa phía trước, sau đó quay người nói: "Không cần."

Tỉnh Liễu hiểu ra, đặt một chiếc ghế đẩu thấp, giúp Thẩm Du Khanh lên xe ngựa.

Bầu trời tối đen, mấy đám mây nặng nề trôi nổi.

Thẩm Du Khanh vén rèm lên, chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn lại, đại mạc ngàn dặm, trong mắt nàng toàn là cát vàng.

Nàng đã ở đây được gần bốn tháng.

Thẩm Du Khanh thu hồi tầm mắt, hạ rèm xe xuống.

Không lâu sau, xe ngựa đột ngột dừng lại, Thẩm Du Khanh nằm nghiêng trên giường nhỏ, quán tính chưa vững khiến nàng suýt chút nữa ngã xuống.

Nàng cau mày, tiện tay vén rèm lên, nhìn sang thì thấy trước mặt là một đoàn xe ngựa, trên dưới có mấy chục chiếc xe ngựa, rương chất đầy, che kín bằng vải đen, người đi đầu có râu dài, mày rậm, là một ông lão người Hán mặc trường bào Trung Nguyên.

Trương Hòa đang nói chuyện với người nọ.

Thẩm Du Khanh nói: "Chuyện gì vậy?"

Tỉnh Liễu trả lời: "Thương đội phía trước gặp đạo tặc, do dự rồi quyết định quay trở lại đường cũ. Vương gia tự mình thương lượng và điều tra chi tiết nhóm đạo tặc."

Thẩm Du Khanh mím môi, nheo mắt nhìn người đàn ông cưỡi ngựa phía xa.

Ngụy Nghiên cảm giác được, mắt đen bắn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn một tay kéo dây cương, bờ vai rộng vươn ra, hai cánh tay hơi cong tạo thành một đường cong mạnh mẽ.

Ở xa, bầu trời tối mờ, thực sự không thể nhìn thấy gì.

Nhưng Thẩm Du Khanh vẫn cảm thấy trong mắt hắn mang ý cười, lại còn mang theo một luồng khí bất lương.

Thổ phỉ từ đâu đến chứ, hắn mới chính là là thủ lĩnh thổ phỉ lớn nhất Mạc Bắc!

Thẩm Du Khanh hạ rèm xe xuống và lùi lại.

Mạc Bắc là địa bàn của hắn, lường trước cũng thấy ​​​​không ai có thể đảo lộn trật tự.

Một lúc sau, Thẩm Du Khanh nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, vó sắt dậm trên mặt đất, ầm ầm lướt qua, như thể đang đ è xuống một ngọn núi, thân ảnh lướt nhanh, chỉ để lại đầy trời cát bụi.

Thổ phỉ lén lút nhập quan, mặc đồ người Hồ, bịt mặt bằng vải đen, hơn chục tên đứng trên đường tay cầm dao ngang, miệng ngậm cỏ lạc đà chờ thương lái đi qua để cướp của.

"Đại ca, nhìn xem bên kia có người đi tới." Gã đàn ông mặt đen gãi gãi đầu, thanh âm khàn khàn đột nhiên giống như đang hét lớn.

Tên đàn ông râu xồm ngồi xếp bằng dưới đất, cầm dao đập vào gáy hắn, "Ngươi cmn nói bao nhiêu lần rồi, nói với lão tử nhỏ giọng chút, ta mau quên!"

"Ôi...! Đại ca, đệ sai rồi!" Gã đàn ông mặt như đưa đám, liên tục xin tha.

Theo tiếng móng ngựa rung chuyển mặt đất vang lên, tên có râu quai nón cũng nghe ra có gì đó không đúng, vội vàng gọi mấy người đang ngồi xụi lơ trên mặt đất dậy: "Đừng đứng thất thần nữa, có động, lại đây nhìn đi, có vẻ bọn này lai lịch không nhỏ."

Một đống bụi bay lên, gã đàn ông mặc Hồ phục, quấn khăn trùm đầu đứng lên.

"Ở phía trước đứng lại cho lão tử!" Gã đàn ông có râu hét lên.

"Ngươi cmn xưng lão tử với ai!" Lệ Túc phi ngựa xông tới, trợn mắt, hét lớn một tiếng, một đao đâm đ ến tên có râu kia.

Tên có râu mất cảnh giác, vội vàng chặn ngang thanh đao, sức lực của hắn không mạnh bằng Lệ Túc, nhưng cũng đủ để ném thanh đao ra xa.

Ngay lập tức binh lính hạ gươm xuống, Ngụy Nghiên ở phía trước, binh lính tinh nhuệ được huấn luyện mạnh hơn nhiều so với những kẻ chạy nạn.

Cuộc chiến hỗn loạn, một mảnh hỗn độn la hét, một lúc sau một số người bị tước vũ khí đầu hàng. Bụi đất rơi xuống, mấy chục tên đạo tặc mặc Hồ phục bị bắt phải ngồi xổm trên mặt đất, run rẩy không dám di chuyển. Miếng vải đen rơi xuống đất, lộ ra bên trong tướng mạo Trung Nguyên, không phải người Hồ từ ngoài quan ải.

Tên râu xồm bị lỗi một động tác sai, hắn bị đao của Lệ Túc chém trúng cánh tay phải, kêu thảm thiết, sợ đến mức cả người run lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, thanh đao kia không nghiêng không lệch hướng chỗ "con cháu" của hắn.

Tên râu xồm vùng vẫy rống lên: "Các ngươi biết lão tử là ai không?"

"Ngươi dám xưng lão tử với ai, kêu ta gia gia* đi!" Lệ Túc thô giọng nói, cầm đao tới gần chân hắn hơn.

*gia gia: ông nội

Tên râu xồm hít sâu một hơi, có chút sởn gai ốc, trước mặt bao nhiêu huynh đệ gã cứng miệng không nói nên lời.

"Chết tiệt!" Lệ Túc chửi ầm lên, giơ đao chém về phía gã.

"Gia... Gia gia, gia gia, gia gia... " Tên râu xồm kêu thảm thiết, vội tránh né, liên tục xin tha.

Lệ Túc không ngờ đám đạo tặc này lại dễ đối phó như vậy.

Hắn vui vẻ chạy đến chỗ Ngụy Nghiên để tranh công, ôm quyền nói: "Vương gia."

Ngụy Nghiên hếch cằm.

Lệ Túc hiểu ra, giơ đao trở lại, "Các ngươi từ đâu tới?"

Một đám người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Vừa rồi nhóm người này tới quá vội vàng, tên râu xồm lúc này mới hoàn hồn lại, gã thị giác có chút tốt, liền đoán được người ngồi trên con ngựa đầu phía sau kia mới chính là thủ lĩnh, nhìn qua cũng gần giống bọn gã, đều đang trên đường.

Gã nghĩ thầm, chỉ cần không phải trêu chọc nhầm người trong triều đình là được, hơn nữa vừa rồi gã còn muốn trút giận, tay động đậy, lặng lẽ đi tìm thanh đao rơi bên cạnh.,

"Nói thật đi!" Lệ Túc hai mắt sắc bén, một chân đá bay thanh đao, lại dùng sức hung hăng đá vào ngực gã kia, "Cẩn thận lão tử chặt đứt tay ngươi."

Hắn nhướng mày, vẻ ngoài hung ác của của hắn trông còn giống kẻ ác hơn là đám đạo tặc.

"Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng!" Một tên mặt trắng bệch gầy gò bò tới, "Gia gia, chúng ta không phải kẻ ác, chúng ta từ quan ngoại tới, chỉ là muốn chiếm một khoản tiền để vượt qua mùa đông."

Lệ Túc nhướng mày, "Quan ngoại? Dám tự mình nhập quan? Ai cho ngươi lá gan này!"

"Chúng ta đều vì cả nhà! Chúng ta sai rồi, chúng ta không dám tái phạm nữa, gia gia tha mạng." Người nọ liên tục đập đầu xuống đất.

Tên râu xồm quát, "Khóc cái gì mà khóc, không có tí xương cốt nào!"

"Chậc." Lệ Túc đối mặt với tên râu xồm, "Hóa ra ngươi có xương, vừa rồi đừng gọi ta là gia gia."

Binh lính đi theo phá lên cười.

Khuôn mặt của tên râu xồm đỏ bừng, tức giận đến mức không nói được lời nào.

"Lão tử không đọ lại được, ta thừa nhận. Muốn giết muốn chém tự nhiên, muốn làm gì cũng được, nhưng xin các người thả huynh đệ ta đi."

"Còn muốn thả sao? Một tên cũng không chạy thoát!"

  ...

"Vương gia, tại sao ta cảm thấy có chỗ nào không đúng?"

Mấy tên đạo tặc đó bị áp giải đến ngục ở Lâm Thành, khi cưỡi ngựa trở về, Lệ Túc cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngụy Nghiên liếc hắn một cái, "Nói xem."

Lệ Túc cười thầm, "Trạm kiểm soát nghiêm ngặt đến mức người Hồ không thể vào được, chỉ có người Trung Nguyên mới có thể lẻn vào. Bên ngoài quan ngoại là biên giới của bọn Khuyển Nhung, làm sao nhiều người từ Trung Nguyên lẻn ra quan ngoại nhiều như vậy được?"

"Vương gia, chúng ta có nên bố trí mật thám đi điều tra không?"

Lệ Túc tuy cao lớn thô kệch nhưng tính thận trọng, Ngụy Nghiên cầm vỏ đao chạm vào vai hắn, "Nói không tồi, chuyện này trở về giao cho ngươi làm."  "Làm tốt thì lấy công chuộc tội."

Lệ Túc nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, lần trước bọn Khuyển Nhung trong ngục làm cho hắn thảm hại, cuối cùng hắn cũng có cơ hội chuộc tội.

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Lệ Túc lập tức ôm quyền.

  ...

Thẩm Du Khanh đã ra khỏi xe ngựa, kéo dây cương lên ngựa.

Không biết đám đạo tặc đó ở đâu, hẳn là cách xa đây, liếc mắt cũng không thấy.

Lên ngựa đi mấy vòng, hơn nửa canh giờ sau, một đôi người ngựa rốt cuộc cũng lộ đầu ra.

Thẩm Du Khanh nhìn sang, thấy người đàn ông cưỡi ngựa đi đầu đang dẫn đường.

Hắn chắc vừa trải qua một phen đánh nhau, đường viền cổ áo Hồ phục hở ra một nửa, ống quần kẹp chặt bụng ngựa, đường cong uyển chuyển mạnh mẽ. Tay phải cầm chuôi đao, một mình đứng trước ngựa, mái tóc đen có chút rối bù, vô hình càng tăng thêm vẻ ngông cuồng phóng túng của hắn.

Theo sau là 5 binh lính thô kệch, mặt mũi dữ tợn đến mức người ta nhìn thấy đều phải tránh xa ba thước, người không biết còn tưởng rằng bọn họ là mới là thổ phỉ chân chính.

Thẩm Du Khanh chỉ liếc mắt, không nhìn thêm nữa rồi cưỡi ngựa quay trở lại.

Ngụy Nghiên dẫn theo một nhóm người trở về, trong đám người liếc mắt nhìn thấy Thẩm Du Khanh cưỡi ngựa ở đằng xa.

Nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng màu chàm, mái tóc dài được buộc gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn trong sáng, lóa mắt người khác dưới ánh mặt trời Mạc Bắc. Môi mím lại, viền môi tương đối tinh xảo, để lộ ra một mảnh nhỏ đầu môi.

Chỉ là sắc mặt quá mức lạnh lùng, chắc là vẫn còn giận dỗi chuyện đêm qua.

Lòng dạ thì quá nhỏ, tính tình thì lại không vừa.

Ngụy Nghiên không khỏi nhếch môi.

Tối hôm qua, khi nàng nhìn, hắn còn nhẹ nhàng bâng quơ, "Dã thú luôn có thời điểm thuần phục."

Ngụy Nghiên nảy ra ý nghĩ xấu xa, nhịn không được lại trêu chọc nàng, "Thần phục như nào, thần phục trên giường sao?"

Hắn vốn định nói tiếp: "Ta miệng lưỡi rất tốt, nếu như ngươi thật sự muốn, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng."

Nhưng thấy nàng có chút tức giận, lại giáng cho hắn một ánh mắt lạnh như dao, hắn cuối cùng cũng nhịn xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi