Thẩm Du Khanh sờ lên trán hắn, thấy vẫn rất nóng, ánh mắt nàng dán chặt.
Ngụy Nghiên không để cho nàng chạm vào mình nữa, giơ cánh tay lên, nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Trương Hòa ở bên ngoài chờ, chúng ta đi ra ngoài trước."
Thẩm Du Khanh khẽ gật đầu.
Ngụy Nghiên buông nàng ra, từ trong ngực móc ra một thẻ bài, trên có khắc 2 chữ Nhai Thành, "Đây là lệnh bài thông hành."
Thẩm Du Khanh nhận lấy, hơi giật mình, "Làm sao chàng lấy được?" Đây là bên ngoài quan ải, Nhai Thành khắp nơi đều có người Khuyển Nhung, không giống Mạc Bắc thuộc quyền quản lý của hắn, làm sao hắn có thể lấy được lệnh bài thông hành này.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, "Nàng nghĩ làm sao ta có thể lấy được thứ này chứ?" Hắn mím môi, "Ta vừa tỉnh dậy thì nghe nói nàng một mình rời khỏi Khoa lạc, liền lập tức phái người đi tìm, dùng mấy chỗ bí mật, mất rất nhiều khó khăn mới tìm thấy nơi này."
Thẩm Du Khanh giật mình, nhớ lúc hắn vào là đeo mặt nạ.
Lúc này nàng mới nhìn kỹ hắn, bên ngoài khoác áo choàng đen sẫm, bên trong là một chiếc áo cổ tròn đỏ tía, cánh tay phải của được bao phủ bởi áo choàng bên ngoài nên không dễ nhận ra sự khác thường. Thay vì đôi bốt da thông thường, hắn thay một đôi ủng vân mây, trên eo có đeo ngọc bội, trông chẳng khác gì một hậu duệ vương tôn quý tộc. Đúng rồi, hắn vốn là thiên chi kiều tử ở Thượng Kinh.
Ngụy Nghiên trên mặt không mang nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, "Mạc Bắc không giống như Thượng Kinh, khắp nơi đều có nguy hiểm, bất kể là vì ai, đừng tự mình gặp nguy hiểm."
Yết hầu hắn trầm xuống, "Nếu ta có chết thì chết, nàng cũng đừng lo cho ta, bất luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn của mình trước."
Thẩm Du Khanh ánh mắt khẽ động, lời hắn nói ý tứ quá nhiều, lửa giận vừa rồi bỗng biến mất. Nàng quay mắt đi, đôi môi mím lại, không nói một lời nào.
Hai người im lặng một lúc, Ngụy Nghiên đi đến bên bàn, cầm lên bộ xiêm y ban ngày của nàng, "Nàng thay đồ đi."
Chiếc váy Hồ vừa ngắn lại mỏng, nàng mặc để lộ bờ vai trắng như tuyết, vòng eo chỉ bằng lòng bàn tay, đôi chân thon thả lại trắng như ngọc dưới ánh đèn.
Ngụy Nghiên không khỏi liếc thêm mấy lần, miệng lại cười, Thẩm Du Khanh chú ý tới ánh mắt của hắn, cắn môi xoay người.
Một cánh tay từ phía sau vươn ra, nắm trong tay Hồ y của nàng, hắn trầm thấp cười nói: "Nàng trốn cái gì, ta cũng không phải là chưa từng nhìn thấy."
Thẩm Du Khanh cầm lấy xiêm ý, hắn nắm thật chặt, nàng đưa lưng về hắn mặc quần áo.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Ngụy Nghiên ánh mắt sắc bén, một tay ôm lấy eo Thẩm Du Khanh, đem nàng kéo lên giường.
Thẩm Du Khanh cả kinh, dựa lưng vào chiếc nệm mềm mại, trước mặt nàng là hắn, dán chặt vào nhau, chóp mũi cũng chạm vào nhau.
Nàng yên lặng, chăm chú nhìn hắn.
Ngụy Nghiên kéo chăn trên giường trùm kín người nàng: "Bên ngoài có người."
Thẩm Du Khanh nhìn ra ngoài, có một bóng đen ở cửa sổ nhỏ.
"Nàng lên tiếng đi." Ngụy Nghiên vòng tay qua eo nàng, dựa vào người nàng.
Thẩm Du Khanh nhíu mày, "Cái gì?"
Ngụy Nghiên cười nói: "Không biết lúc này nên làm cái gì sao?"
Thẩm Du Khanh nhìn thấy ý hư trong mắt hắn, hiểu ra, nàng mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Ngụy Nghiên dùng lực vào lòng bàn tay, Thẩm Du Khanh đau đớn r3n rỉ, dùng tay nắm lấy vạt áo mình.
"Tiếp tục." Ngụy Nghiên nói.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn hắn, c ắn môi dưới, nghiêng đầu, phát ra âm thanh trầm thấp trong một lúc, giống như mèo kêu.
Cái bóng đung đưa một lúc rồi biến mất.
Ngụy Nghiên nhìn sang một bên, nghe thấy tiếng người đi xa mới đứng dậy.
Thẩm Du Khanh cũng ngồi dậy, Hồ y đã cài được một nửa, nàng cài cúc áo, đôi mắt cụp xuống, không nhìn hắn.
Mặc xong Hồ y và thay ủng da, nàng yên lặng ngồi bên.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Thẩm Du Khanh ngước mắt lên.
Ngụy Nghiên đeo mặt nạ, lạnh lùng nói: "Ai?"
"Lão đệ à, là ta, ta sợ tiểu cô nương kia không đủ lăn lộn được, sợ đệ không thích thú thì sẽ tìm cho đệ một người khác."
Ngoài cửa đong đưa, Ngụy Nghiên đẩy Thẩm Du Khanh vào trong, đắp chăn cho nàng. Tự hắn làm cổ áo lỏng lẻo, trông giống như một kẻ phóng túng không kìm chế được.Trên mặt mang nụ cười ngả ngớn, hắn loạng choạng đi ra mở cửa.
"Được rồi, đừng chụp nữa!" Ngụy Nghiên mở cửa, liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nhìn chằm chằm Hồ cơ được đám người hầu mang tới.
*Hồ cơ ở đây là chỉ vũ cơ múa, người mang tặng.
Lục Hoa nhìn thấy bộ dáng của hắn, vui vẻ nói: "Nghe nói tiểu cô nương này nhỏ nhắn, sợ lão đệ không vui vẻ, ta sai người mang cho đệ một người nữa."
Lục Hoa nháy mắt, người hầu đẩy Hồ cơ vào cửa. Ngụy Nghiên ôm nàng ta trong ngực, câu lấy eo nàng.
"Không biết lão đệ có hài lòng không?" Lục Hoa hỏi.
Ngụy Nghiên cười nói: "Ta làm sao không tin tưởng ánh mắt của huynh trưởng chứ?"
Việc này đẹp cả đôi đàng, Lục Hoa tất nhiên nguyện ý làm, người hầu nói tiểu mỹ nhân kia cực kỳ xinh đẹp, Mạc Bắc hiếm thấy, Lục Hoa mắt vẫn nhìn vào phòng, ánh mắt Ngụy Nghiên trở nên lạnh lùng.
Lục Hoa ch ảy nước miếng, "Nếu lão đệ thích thì ngày mai cũng đừng mang đi vội, đưa cho đại ca nếm thử."
Ngụy Nghiên đáp.
Cửa đóng lại, Ngụy Nghiên nhìn hai bóng người ngoài cửa, ôm lấy eo Hồ cơ. Hồ cơ kia lập tức quấn lấy như rắn nước, chủ động kêu ra tiếng, vừa mềm mại vừa quyến rũ.
Hai người kia rời đi, Ngụy Nghiên một chưởng đánh vào gáy Hồ cơ. Hồ cơ hai mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Phòng trong không có bình phong che chắn, nhất cử nhất động của hắn, Thẩm Du Khanh đều thấy rõ.
Bốn mắt đối nhau, Thẩm Du Khanh siết chặt góc chăn, lạnh lùng quay đi.
Ngụy Nghiên vỗ vỗ tay, đi mấy bước, còn muốn trêu chọc nàng, "Xem người ta kêu đi, như vậy mới đủ hấp dẫn người khác."
Cảm giác kỳ quái trong lòng vừa rồi đã biến mất, Thẩm Du Khanh cố nén nghẹn ở cổ họng, lạnh mặt nói: "Chàng thích như thế thì tìm nàng ta, cần gì phải tìm thiếp làm gì."
Ngụy Nghiên cố nén cười, đứng bên giường, nhìn nàng chằm chằm, dùng đầu ngón tay chạm vào vết đỏ nơi đuôi mắt cô, "Lại khóc à?"
"Đừng chạm vào thiếp." Thẩm Du Khanh xuống giường, bỏ tay ra, lạnh lùng nói: "Vừa chạm vào người phụ nữ khác xong lại tới chạm thiếp, bẩn muốn chết."
Khóe môi Ngụy Nghiên chậm rãi cong lên, thấy nàng hướng ra ngoài, hắn nhanh chóng hai bước ôm lấy eo nàng, đặt môi lên chỗ kia mềm mại.
Thẩm Du Khanh không ngờ hắn lại không nói lời nào mà hôn mình, lại nhìn rõ nụ cười trong mắt hắn, trong lòng nàng như đánh cược.
Hắn chỉ chạm chạm, buông nàng ra, thở ra một hơi: "Miệng này chỉ hôn một mình nàng thôi, không bẩn."
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, cũng không biết nên nói gì.
...
Trương Hòa ở bên ngoài đợi đã lâu, thấy Vương gia còn chưa đi ra, suýt chút nữa tự mình đi tìm người.
Một lát sau, có hai người từ cửa hông đi ra, Trương Hòa thị giác tốt, vừa nhìn liền biết là Vương gia, vội ôm quyền, "Vương gia".
Ngụy Nghiên gật đầu, một chiếc xe ngựa tiến đến dừng lại.
Ngụy Nghiên đưaThẩm Du Khanh vào trong xe ngựa, thùng xe rộng rãi, lò sưởi đang hừng hực thiêu đốt, xua tan không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Nhai thành có lệnh giới nghiêm nhưng ban đêm không cấm đi lại, bất cứ ai có lệnh bài thông hành đều có thể ra vào cổng thành.
Xe ngựa lái đi, đến cửa thành kiểm tra thông lệ, Ngụy Nghiên đưa ra lệnh bài, thuận lợi rời khỏi thành.
Nhai thành cách Khoa lạc một đoạn đường, Ngụy Nghiên luôn ôm eo nàng, Thẩm Du Khanh nằm trong vòng tay hắn, lúc hắn hô hấp, hơi thở ngày càng nóng bỏng.
Thẩm Du Khanh cảm thấy có gì đó không ổn, lúc nàng muốn đứng dậy lại bị hắn ôm chặt.
"Vết thương của chàng..."
Ngụy Nghiên trầm giọng nói: "Ta không sao."
Thẩm Du Khanh không lộn xộn nữa.
Cỗ xe càng chạy càng nhanh, bánh xe ầm ầm, gần như phi nước đại.
Đến Khoa lạc thì trời đã khuya.
Thẩm Du Khanh xuống xe ngựa trước, Ngụy Nghiên theo sau.
Lệ Túc đã dụ những người đó đi, lúc sau không thể tìm thấy Vương phi thì về Khoa lạc trước, nhưng khi thấy Vương phi không quay lại Khoa lạc, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ, đứng nhận tội bên ngoài trướng, chờ Vương gia về xử lý.
Ngụy Nghiên nói: "Trở về tự mình chịu phạt đi."
Cho dù không phải lỗi của hắn, nhưng dù sao hắn cũng không bảo vệ được người tốt, quân lệnh nghiêm khắc, không cho phép giải thích.
"Tuân." Lệ Túc ôm quyền.
Vào trướng, Ngụy Nghiên trước mắt đột nhiên tối sầm lại, dùng sức ngồi xuống giường.
Thẩm Du Khanh nắm cổ tay hắn, đặt đầu ngón tay của mình lên đó.
Ngụy Nghiên nhìn nàng chằm chằm, nhớ lại xiêm y của nàng ở Nhai thành.
Chắc nàng ấy không biết bộ váy kia thực sự rất đẹp, lại càng làm cho làn da của nàng nõn nà hơn, mắt sáng mày rậm, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, lúc đó không phải là một cô nương lạnh lùng đoan trang ở Thượng Kinh mà là một bộ dáng quyến rũ khác thường.
Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, cũng may người đi chính là hắn, cũng may hắn đi sớm.
"Ta thực sự không sao." Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng.
"Không có gì to tát chứ?" Thẩm Du Khanh ngước mắt nhìn hắn.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào mặt nàng, ánh mắt có chút tối lại.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn đi chỗ khác, cởi bỏ ống tay áo chần bông của hắn, đẩy cổ tay áo lên để lộ cánh tay đầy vết bầm tím bầm, đây là triệu chứng thảo dược ăn mòn.
Nàng đưa tay sờ sờ, "Thiếp hiện tại đã sai người chuẩn bị thuốc tắm, không thể trì hoãn nữa."
Lần này Ngụy Nghiên không ngăn cản nàng.
Trong nhà đóng một cái thùng gỗ, đổ nước ấm vào, Thẩm Du Khanh sai mang thuốc đã chuẩn bị sẵn bỏ vào nước.
Sau khi ngâm thuốc xong, Thẩm Du Khanh để lại hai người hầu, nói với Ngụy Nghiên: "Ngâm trong nước thuốc này hai canh giờ, cơn sốt cao sẽ hạ xuống trước, sau khi ngâm nửa tháng, cánh tay này sẽ từ từ hồi phục."
Ngụy Nghiên liếc nhìn hai người ở trong lều vải, "Nàng không ở đây sao?"
Thẩm Du Khanh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, dời tầm mắt đi: "Thiếp không cần làm gì."
Ngụy Nghiên quay đầu nói với hai người thừa kia ở trong lều: "Các ngươi ra ngoài đi."
Hai người cung kính bước ra ngoài.
"Làm gì vậy?"
Thẩm Du Khanh hỏi.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, "Nàng giúp ta."
"Ai thèm quan tâm chàng chứ!" Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, chỉnh vạt áo liền muốn rời đi.
Ngụy Nghiên nói: "Ta và nàng cái gì chẳng làm qua rồi, còn sợ cái gì chứ?"
Nghe thấy tiếng cười trầm thấp, Thẩm Du Khanh biết hắn lại kích nàng.
Lại thấy vài tiếng ho nhẹ nữa, Thẩm Du Khanh quay người lại, đứng dậy cúi đầu cởi cúc áo của hắn.
Ngụy Nghiên nhướng mắt, hơi ngẩng đầu lên, cảm giác đã cách nàng rất gần.
"Thiếp không sợ gì chàng, thiếp chỉ sợ chàng chết thôi." Thẩm Du Khanh thấp giọng nói.
Áo choàng bên ngoài rơi xuống đất, chỉ còn lại một lớp áo bên trong, "Chàng tự làm đi."
Ngụy Nghiên cởi cúc áo bằng một tay.
C ởi quần ra, Ngụy Nghiên liếc nhìn nàng, Thẩm Du Khanh đã đi đến mành trướng.
Nước ấm, Ngụy Nghiên tiến vào trong bồn tắm thuốc, ngâm một hồi, vừa rồi bị hoa mắt trong nháy mắt giảm đi rất nhiều.
"Nàng định đứng đó cả đêm sao?" Ngụy Nghiên dùng cánh tay trái chống đỡ mép thùng, nhất thời lấy lại tinh thần, quét qua chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, nghĩ tới điều gì, nở một nụ cười lưu manh.
Thẩm Du Khanh không nhìn hắn, ngồi trên giường hắn.
"Tại sao hắn gọi chàng là lão đệ?"
Trong lều quá yên tĩnh, còn có hơi nước bốc lên từ trong thùng, Thẩm Du Khanh tùy ý hỏi.
Ngụy Nghiên trả lời: "Ta cướp thương đội lúc vào thành, cũng là người thân của Lục Hoa."
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, hắn vẫn đang nhìn nàng với nụ cười trên khuôn mặt, không biết mấy lời này là thật hay giả.
Chắc hẳn đúng là sự thật, nếu không khối lệnh bài kia hắn lấy từ đâu ra chứ, cũng không có lý do gì để hắn nói dối.
Thẩm Du Khanh nghĩ thầm, người đàn ông này quả thật rất kiêu ngạo, không chỉ đánh cướp mà còn đoạt thân phận của người khác, đúng là mấy chuyện mà chỉ hắn mới dám làm.
Một lúc sau, Ngụy Nghiên ra khỏi thùng nước, cầm lấy chiếc khăn tắm lớn trên giá quấn lên người, nhưng cũng không lau, để nước nhỏ giọt trên mặt đất, chậm rãi đi về phía giường.
Thẩm Du Khanh nằm nửa trên gối của hắn, quay mặt về phía mình, nàng đã ngủ.
Trong trướng yên tĩnh, Ngụy Nghiên đứng bên giường nhìn.
Nàng mặc Hồ y, cổ áo kéo xuống, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Thở nhẹ, hàng mi dài cong vút rũ xuống, để lại một bóng đen dưới ánh đèn.
Hắn không khỏi nhớ tới lời Lục Hoa nói ngày hôm đó, nói rằng nàng ấy gì mà dáng người tuyệt đối là cực phẩm thế gian. Lúc đó hắn chỉ cười nhạt, giờ trong lòng chỉ nghĩ muốn hắn ta chết như thế nào.
Ngụy Nghiên kéo chăn che kín người nàng, Thẩm Du Khanh ngủ say, vừa động vào cái đã lăn vào trong, quay lưng về phía hắn.
...
Thẩm Du Khanh bất giác ngủ thiếp đi, khi ngủ thì trời đã tối, chỉ có ánh nến bập bùng, sau khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Nàng cử động nửa th@n dưới, cảm giác được bàn tay đặt trên eo mình, sững người một lúc, người đàn ông bên cạnh mở mắt cúi đầu.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Du Khanh mất tự nhiên nhìn xuống dưới, thấy rõ ràng lồng ngực rắn chắc của hắn, hắn cả người không mặc gì, mắt lướt tiếp xuống đến bụng dưới, ánh mắt nàng dừng lại.
Ngụy Nghiên chú ý tới ánh mắt của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười nửa miệng, "Không nhìn tiếp sao?"
Thẩm Du Khanh mặt không cảm xúc đáp: "Không có gì đẹp để xem cả."
Ngụy Nghiên dán chặt mắt vào mặt nàng, một tay giữ gáy nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi, khàn giọng nói: "Đúng là khó coi thì mới khiến người khác sợ."
"Được rồi, chàng hiện tại không được, nghỉ ngơi thật tốt đi." Thẩm Du Khanh đẩy hắn ra, xoay người xuống giường.
Ngụy Nghiên ánh mắt tối sầm, kéo người lại, "Ai không được?"
Thẩm Du Khanh mím môi, không buồn hé răng.
Ngụy Nghiên hai tay ôm eo nàng, đột nhiên bên ngoài trướng truyền đến một giọng nói lớn: "Vương gia!"
"Cút!" Ngụy Nghiên không thèm hỏi một tiếng, rống ra ngoài một tiếng lớn.
Trương Hòa ở ngoài cửa kinh hãi, Tống Mẫn Chi bên cạnh cũng kinh hãi, hắn sớm biết Tam hoàng tử tính tình không tốt, nhưng không ngờ càng ngày càng khó như vậy.
Thẩm Du Khanh mí mắt giật giật, liếc hắn một cái, "Trương Hòa nhất định có chuyện quan trọng tìm chàng."
"Chuyện nào quan trọng bằng đè nàng chứ." Ngụy Nghiên hôn nàng, "Cho nàng biết ta có không được hay không."
Thẩm Du Khanh quay đầu lại, lẩm bẩm, "Làm sao chàng giống hôn quân vậy?"
Cả ngày nghĩ tới việc kia, đến việc quân cũng không thèm để ý.
Ngụy Nghiên bị nàng làm cho buồn cười, kéo khóe miệng: "Ta là hôn quân thì nàng là họa thủy."
Thẩm Du Khanh không thèm để ý đến hắn.
Trương Hòa giống như rất vội vã, dám chịu nguy cơ bị quân luật xử lý, lại gọi một lần nữa.
Lần này không ra cũng không được, Ngụy Nghiên buông nàng ra, áp trán nàng, hai người hô hấp đan nhau, tự nhiên cảm giác thoải mái hiếm có.
Thẩm Du Khanh nói, "Thiếp phải đi."
Ngụy Nghiên buông tay, "ừ" một tiếng.
Mành trướng được vén lên, Trương Hòa bên ngoài gấp tới nỗi đi vòng quanh năm sáu vòng, rốt cục nhìn thấy có người đi ra, hai mắt sáng lên, nhìn thấy người nọ chính là Vương phi thì không khỏi ngẩn người, choáng váng, phản ứng nhanh vội ôm quyền, "Thuộc hạ bái kiến Vương phi."
Thẩm Du Khanh nhàn nhạt nói: "Ta đến xem cánh tay Vương gia hồi phục như thế nào. Buổi tối sai người căn cứ vào nhiệt độ nước và dược liệu đêm qua để chuẩn bị, không thể có sai sót."
Vương phi xưa nay lạnh nhạt, Trương Hòa biết điều đó nên tin ngay, đoán chừng Vương phi đã đến đây vào sáng sớm.
"Thuộc hạ ghi nhớ."
Thẩm Du Khanh không nói gì, đang định quay trở lại lều vải của mình thì đột nhiên nhìn thấy một người trước mặt nàng, mặc trường bào xanh màu lá trúc, khoác một chiếc áo choàng bằng lông cáo, lông mày trắng râu dài, khuôn mặt ôn hòa dễ chịu.
"Nhị nha đầu." Tống Mẫn Chi cười nói.
Thẩm Du Khanh sửng sốt một lúc mới xác nhận đúng là ông ấy, mở miệng chào: "Là Tống bá bá sao?"
Tống Mẫn Chi vuốt râu, "Nha đầu này, mới rời kinh nửa năm đã quên Tống bá bá sao?"
"Chất nữ không dám." Thẩm Du Khanh bình tĩnh lại, hành lễ ở Thương Kinh trước, "Chất nữ chỉ không nghĩ có thể gặp Tống bá bá ở đây."
Tống Mẫn Chi nói: "Ta cũng không nghĩ Tam hoàng tử mang ngươi tới đây."
Thẩm Du Khanh nhận ra Tam hoàng tử là ai, sau đó nói: "Mấy vấn đề y thuật mà chất nữ thông dụng may mà ở đây cũng có chút tác dụng."
Tống Mẫn Chi hiểu nàng cũng không muốn nói chuyện nhiều, chuyện ngoài y phải ời kinh gả đi cũng không phải chuyện hay để nói với người khác, ông cũng không nhắc lại.
Thẩm Du Khanh đang muốn nói nữa, nhưng lại nghe phía sau có tiếng động, nàng vội nuốt lời trở lại.
Thời gian không còn sớm, mặt trời càng ngày càng cao, hiện tại đã là mùa đông, đến giữa trưa sẽ ấm áp rất nhiều.
Mành trướng được vén lên, Tống Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn lên, trong lều có một bóng người cao lớn thẳng tắp, mặc bộ đồ người Hồ, trên hông đeo một trường đao dài, mặt mày nét như dao khắc, ánh mắt sắc bén, giống như một dã thú ngang ngược khó thuần trong núi.
Đã hơn mười năm không gặp, Tống Mẫn Chi híp mắt, mười năm qua Tam hoàng tử thật sự thay đổi rất nhiều, xem ra so với khi ở Thượng Kinh còn thêm vài phần ngang ngược, tàn nhẫn không kìm chế.
"Lão thần bái kiến Hoài An vương." Tống Mẫn Chi cung kính cúi đầu hành lễ.
Ngụy Nghiên liếc ông một cái, khi nhận ra là ai liền vô thức chạm vào chuôi đao, "Ai cho ngươi mang người vào đây?"
Hắn chính là đang hỏi Trương Hòa.
Trương Hòa sửng sốt, lập tức quỳ xuống nhận tội, "Vương gia, ông ấy.. "
"Đuổi người ra ngoài, nếu có lần sau dùng quân pháp xử lý!"
Ngụy Nghiên đột ngột quay lại, vén rèm vào trong trướng.
Trương Hòa do dự nhìn Tống Mẫn Chi, "Tống đại nhân, ngài cũng thấy rồi đó, Vương gia thật sự không muốn gặp người Thượng Kinh, mời ngài trở về đi."
Tống Mẫn Chi cũng do dự.
Thẩm Du Khanh hỏi, "Tống bá bá, có chuyện gì quan trọng vậy?"
Tống Mẫn Chi nói: "Thượng Kinh đã ban hành quân lệnh, chuyện này có liên quan đến tình hình quân sự ở Mạc Bắc, ta vì mệnh lệnh này mới đến."
Thấy ông sốt ruột, Thẩm Du Khanh hơi hé môi: "Tống bá bá yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta."
...
Trong trướng, Ngụy Nghiên khoanh chân ngồi ở trên giường, hai tay ôm đao, sắc mặt trầm xuống.
Nghe thấy tiếng người đi vào, đoán được là ai, liền nói: "Nàng không cần thuyết phục ta, người từ Thượng kinh tới ta đều không gặp."
Thẩm Du Khanh ngồi nghiêng một bên trên giường, nhìn hắn, "Thiếp cũng là người Thượng Kinh tới, sao chàng cũng không gặp ta, kêu ta cũng cút đi."
Ngụy Nghiên nhướng mắt cười nói: "Ta chưa từng bảo nàng cút đi sao?"
Đương nhiên là rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn bảo nàng cút về Thượng Kinh, lần thứ hai càn rỡ bắt nạt nàng, cũng bảo nàng cút về đi.
"Vậy bây giờ thiếp đi thì sao?" Thẩm Du Khanh nhàn nhạt nói, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không nhìn hắn, giống như đang nói một chuyện không quan trọng.
Ngụy Nghiên dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mặt nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng, ôm eo: "Nàng sẽ đi sao?"
"Nếu bây giờ chàng bảo Tống Mẫn Chi đi, thiếp sẽ đi cùng ông ấy." Thẩm Du Khanh dựa vào trong ngực hắn, hiếm khi nàng không đẩy hắn, ngoan ngoãn dựa vào.
Ngụy Nghiên hôn lên đ ỉnh tóc của nàng, trầm thấp cười nói: "Ta chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng."
Thẩm Du Khanh nhịn không được hỏi, "Như nào?"
Ngụy Nghiên nghĩ một lúc, trả lời: "Có chút lưu manh."
Thẩm Du Khanh hừ lạnh một tiếng, tự nói với mình so về lưu manh, làm gì có ai so được với hắn chứ.