SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

 Mạc Bắc đã lâu không náo nhiệt như vậy.

  Trước đó, Ngụy Nghiên đã viết thiệp mời dự yến tiệc và gửi đến các châu. Ngày đại hôn, cổng thành Thượng Quận được mở rộng, chào đón các đặc phái viên của các châu đến dự. Tất cả quan viên nội ngoại có quen biết đều được mới tới. Con đường dài được quét sạch sẽ, tiếng reo hò không ngớt, chiêng trống khắp đường đi.

  Thẩm Du Khanh sáng sớm đã dậy trang điểm, vì muốn đến đón dâu, Ngụy Nghiên bố trí nàng tới một ngôi nhà khác ở Thượng Quận, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy đường phố ồn ào náo nhiệt.

  Hôn sự tuân theo quy củ ở Thượng Kinh, trước 1 đêm Ngụy Nghiên không thể gặp nàng, chỉ có thể nghỉ ngơi trong Vương phủ.

  Ma ma trang điểm là do Liễu Tiên Lật giới thiệu, bà chải đầu rất kỹ. Sau khi thay hỉ phục, lại đội quan trên đầu, đợi một lúc lâu, tiếng cười dần dần từ ngoài sân truyền đến, cửa son đẩy ra, vào cửa là một dáng người cao lớn.

  Hắn cũng mặc một bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, trên người khoác Ngoại sưởng, đầu đội ngọc quan bằng ngọc, buộc gọn gàng mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng ngời, vững vàng đi về phía sân đình.

  Theo sau là tiểu đồng đón dâu, tất cả đều mặc áo đỏ, mặt mày hiền hậu, miệng nói lời cát tường. Đội ngũ nghênh đón là Châu Mục - huynh đệ tương giao ở Mạc Bắc của hắn, khuôn mặt cũng tràn đầy niềm vui.

  Thẩm Du Khanh được dẫn ra khỏi cửa, đầu trùm khăn che mặt màu đỏ, chỉ có thể nhìn rõ dưới chân, khi nhìn thấy một đôi ủng vàng hoa văn mây đứng yên, nàng đoán được hắn đã đến.

  "Cuối cùng cũng chờ đươc ngày này."

  Nàng nghe thấy hắn cười khẽ.

  Ngay sau đó, hắn cong lưng ôm ngang nàng. Thẩm Du Khanh lập tức nắm lấy vạt áo hắn, bên tai vang lên tiếng hoan hô trêu ghẹo. Ngụy Nghiên cười mắng một câu, ôm nàng bước chân ngày càng nhanh.

  Thẩm Du Khanh che mặt bằng một tấm màn che, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn đỏ bừng một cách khó hiểu.

  Trong tiếng ồn ào, hắn ghé sát vào tai nàng, "Tối nay ta không uống rượu với bọn họ, về sớm làm chuyện tốt."

  Vẫn lưu manh như mọi khi.

  Thẩm Du Khanh khẽ nhếch môi cười, dời tầm mắt nói: "Còn dám về muộn, thiếp sẽ không chờ chàng đâu."

  Đôi mắt đen láy của Ngụy Nghiên tối lại, hắn chỉ hận không thể đưa nàng về ngay lập tức. Hắn cong môi, "Yên tâm, giữ gìn sức lực, ta sẽ không để cho nàng thất vọng đâu."

  "Ai ta, Tam ca cùng Tam tẩu lẩm nhẩm nói cái gì đó, muốn nói gì buổi tối còn nhiều thời gian nói, muốn nói cái gì cũng được!"

  "Đúng vậy!"

  Lại một tràng cười phá lên.

  Thẩm Du Khanh nghe thấy có chút không tự nhiên, Ngụy Nghiên đến gần người đó đá một cách không thương tiếc, người nọ kêu gào lên.

  "Lá gan lớn nhỉ, chờ ta về dạy dỗ ngươi."

  "Đừng đừng, Tam ca, ta sai rồi... " Người nọ cười khổ xin tha.

  Nghe bọn họ nói chuyện như vậy, Thẩm Du Khanh không khỏi cong môi, "Thiếp còn tưởng bọn họ đều sợ chàng."

  Ngụy Nghiên đỡ nàng lên xe ngựa, "Luôn có mấy tên tiểu tử thối không biết sợ trời sợ đất là gì." Xuyên qua một tầng khăn che mặt, hắn hôn lên mặt nàng, "Vừa giống nàng, nhưng cũng không giống nàng, vì ta chỉ cưng chiều mỗi nàng thôi."

  Hắn xoay người, hai ba bước đã lên ngựa.

  Xe ngựa khởi hành, Thẩm Du Khanh ngồi ở trong xe một hồi, tim còn đập thình thịch. Lại nghĩ đến lời hắn nói "ta chỉ cưng chiều mỗi nàng thôi."

  Những tua lụa đỏ đung đưa trước mắt, từ khi đến Mạc Bắc, đến nay đã gần sang hè, trời không ấm áp như ở Thượng Kinh nhưng khắp người nàng bỗng có có một dòng nước ấm dâng trào.

  Chỉ là nhàn nhạt nhưng lại có chút khác thường, trước đây chưa từng có.

  Xuyên qua khe hở bị che bởi rèm xe, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông cưỡi ngựa phía xa, vai rộng eo hẹp, dáng người cao lớn thẳng tắp, giống như một ngọn núi sừng sững..

  Thẩm Du Khanh nhìn hồi lâu, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra khóe môi mình chậm rãi nhếch lên.

  ...

  Một đường thuận lợi, đầu đường cuối ngõ rộn rã tiếng reo vui. Những đồng bạc được rải khắp đường, lũ trẻ con tranh nhau nhặt những đồng xu, vui vẻ hớn hở.

  Đến trước cửa Hoài An vương phủ, kiệu đón dâu dừng lại, Ngụy Nghiên xuống ngựa, cười thâm thúy nói: "Vi phu ôm nàng đi vào."

  Thẩm Du Khanh bước lên một chiếc ghế gỗ, bị mọi người vây quanh, hai tay hắn đưa ra trước mắt nàng, lòng bàn tay thô ráp và đầu ngón tay đầy vết chai.

  Nàng khẽ ngước mắt lên, khó có dịp thấy hắn mặc trường bào. Hôn sự theo lễ chế Trung Nguyên là nàng đề nghị, hắn trầm mặc một lát mới đồng ý.

  Chung quanh xôn xao, Thẩm Du Khanh đưa tay, bị hắn nắm chặt.

  Đám người lui thành một đường, hắn bước đi như gió, Thẩm Du Khanh hai tay ôm cổ hắn, khẽ cười.

  Cha mẹ Thẩm Du Khanh không ở Mạc Bắc, cao đường chỉ có đặt bài bị, trên đó chính là bài vị mẹ đẻ của Ngụy Nghiên, chính là Thục Quý phi trong cung.

  Hôn lễ kết thúc, ma ma dẫn nàng về nhà chính.

  Ngụy Nghiên bị kéo đi uống rượu.

  Đêm sáng vắng sao, trăng thanh gió mát, Mạc Bắc có truyền thuyết dân gian cho rằng, phu thê thành hôn vào ngày này sẽ yêu thương hòa thuận, bên nhau đến già.

  Trong nhà chính thắp nến đỏ, đặt chén rượu, trên trường kỷ trải đậu phộng và táo đỏ, tất cả đều đã được sắp xếp cẩn thận.

  Thẩm Du Khanh ngồi trên giường một lúc, Lục Hà ôm túi hoa quả từ bên ngoài lẻn vào: "Tiểu thư, người có đói không?"

  Nghe thấy tiếng động ở cửa, Thẩm Du Khanh vén khăn che mặt lên.

  Lục Hà lấy trái cây ra, như dâng bảo bối: "Nô tỳ lấy được từ sau bếp, người đói bụng có thể ăn một chút."

  Nàng đã một ngày chưa ăn gì, vốn đã đói bụng, nhưng bây giờ ngồi trong phòng tân hôn của hai người lại không có ý muốn ăn.

  "Cất đi, ta sẽ ăn sau," Nàng nói.

  Lục Hà vui vẻ gật đầu, đặt những thứ trong tay nàng lên bàn.

  Hơn nửa canh giờ sau, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Thẩm Du Khanh ngồi đã thấm mệt, nhưng không biết tại sao nàng không muốn đi ngủ trước, cố gắng chống cơn buồn ngủ đợi hắn.

  Mí mắt díu díu mở mở, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói.

  "Đây là phu nhân của bổn vương, các ngươi xem náo nhiệt gì chứ, cút đi hết cho ta."

  Nghe hắn giọng nói khàn khàn, lúc cao lúc thấp, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu.

Thẩm Du Khanh cong môi, tiếng bước chân dần dần tăng lên, sau đó cửa bị đẩy ra, lại một tiếng rầm đóng sầm lại, chặn những kẻ gây rối bên ngoài.

  "Tam ca!"

  "Hành Chi huynh!"

  Ngụy Nghiên vào phòng, cởi đai lưng thắt trường bào trước, uống đầy bụng rượu thật sự không dễ chịu gì, cũng là ỷ vào hắn đang vui vẻ, một chút cũng không nể nang gì.

  Lúc này, tôi tớ trong nhà đều lánh đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

  Ngụy Nghiên ổn định tâm trí, liếc nhìn qua bình phong, bỗng nhiên hắn chạm vào miệng mình, nhếch môi cười, cuối cùng cũng đem người nắm trong tay rồi.

  Hắn hai bước đi tới, lướt qua bình phong, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn rõ ràng người ngồi trên giường.

  Khuôn mặt nàng được che bằng một tấm mạng đỏ, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết và chiếc cằm trắng nõn có thể mơ hồ nhìn thấy trong lớp vải lụa bồng bềnh. Hai tay giao nhau chắp tay một cách quy củ. Nàng cũng giống hắn, trên người mặc hỉ phục đỏ thẫm.

  Hắn vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp nàng ở Mạc Bắc, nàng mặc trên người toàn màu đỏ, giữa sa mạc rộng lớn khiến mắt hắn không khỏi một thoáng lung lay

  Không thể phủ nhận từ ngày đó hắn đã sinh ra suy nghĩ khác. Hắn cũng hiểu rõ đó là gì, chính là d*c vọng nguyên thủy nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

  Thẩm Du Khanh đã phát hiện hắn tiến vào, nhưng mãi vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, nàng không khỏi mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

  "Chờ lâu chưa?" Ngụy Nghiên đã đi tới bên cạnh nàng, cầm ngọc cân vén sa mỏng, để lộ ra khuôn mặt như đóa phù dung. Hắn giúp nàng tháo chút mũ quan trên đầu ra để bớt nặng.

  Dọn đi xong, ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống hàng mi dài cong vút, khuôn mặt hồng hào của nàng, rồi đến đôi môi đỏ mọng non nớt. Từng chút một dường như lớn lên trong lòng hắn, không hơn không kém, vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa.

  Thẩm Du Khanh không ngước mắt lên, chỉ mím môi, "Cũng không lâu lắm."

  Hắn cố ý trêu chọc nàng, "Vậy ta trở về ăn cơm chốc lát, mấy tên khốn kiếp kia còn đang đợi ta."

  Thẩm Du Khanh nhìn hắn, "Chàng đi đi, để thiếp kêu tôi tớ đặt một một chiếc giường trong thư phòng của chàng."

  Ngụy Nghiên cười nhéo nhéo mặt nàng, "Đêm tân hôn này, phu nhân bỏ bỏ qua được sao?"

  "Có gì phải luyến tiếc chứ." Thẩm Du Khanh mở tay hắn ra, hừ một tiếng.

  Ngụy Nghiên càng thích nhìn bộ dáng nàng tức giận, ôm lấy nàng, cúi người xuống hôn.

  Thẩm Du Khanh không trốn tránh, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau, hắn áp chóp mũi lên người nàng, dần dần không vội vã như vậy nữa, khẽ cắn môi nàng rồi lại buông ra, làm như không biết mệt.

  Một lúc sau, hắn ôm eo nàng, trong mắt mang theo ý cười, thấp giọng nói: "Ta có chút không tin được đây là sự thật."

  Thẩm Du Khanh rúc vào trong ngực hắn, ánh mắt như có nước, "Vậy chàng cứ giả bộ đi, sự thật chính là thiếp xa chàng về Thượng Kinh rồi."

  Nàng chưa kịp nói lời cuối, cằm lại bị nhéo lên, hắn bắt nàng ngẩng đầu lên, áp môi nàng, ánh mắt nặng trĩu, "Rời xa ta nàng còn muốn đi tìm ai nữa?"

  Thẩm Du Khanh ngẩn ra, môi nàng bị hắn miết có chút đau, mùi rượu nồng phả vào mặt, nàng có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp kìm nén của hắn, "Thẩm Du Khanh, đừng chơi ta nhé."

  Hắn đúng là hơi say rồi.

  Thẩm Du Khanh hai tay ôm eo hắn, mắt vẫn nhìn hắn, nàng không nói gì, vừa ngẩng mặt lên áp môi vào hầu kết của hắn, rồi tới cằm, lại đến bờ mỏng của hắn.

  Ngụy Nghiên sửng sốt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, nàng chưa bao giờ chủ động như vậy.

  Ánh nến kêu lách tách, hai bóng người đang ôm nhau phản chiếu trên mặt đất.

  Thẩm Du Khanh hôn lên mắt anh, sau đó rơi xuống đôi môi mỏng, nàng chậm rãi nói: "Ngụy Nghiên, thiếp cũng nghiêm túc đấy."

  Đôi mắt hắn thâm trầm như vực sâu, lòng bàn tay lướt dọc eo nàng, đặt lên chiếc thắt lưng mảnh khảnh, ngón tay khẽ động, chiếc thắt lưng liền rơi xuống.

  Thẩm Du Khanh biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, trái tim nàng đập thình thịch, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, tùy hắn cởi bỏ áo ngoài, bên trong mặc một bộ y phục mỏng.

  Môi hắn rơi xuống cổ nàng, hô hấp dần dần trầm xuống, chậm rãi đi xuống, môi hắn đột nhiên ngậm chặt, lông mi Thẩm Du Khanh run rẩy, hai tay đẩy ng ực hắn, cảm nhận được một mảnh nóng rực.

  Bàn tay to vòng qua eo, Thẩm Du Khanh nằm ngửa trên giường, cơ thể đen cường tráng cuốn lấy một mảnh tuyết trắng, nàng chịu không nổi, lông mày cau lại, dùng sức túm lấy chăn dưới thân.

  Khóe miệng Ngụy Nghiên cong lên,cố ý hỏi nàng: "Nàng "muốn" vậy sao?"

*Tác giả dùng từ "漺"

  Thẩm Du Khanh nhắm mắt, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

  Một lúc sau, hắn hôn lên gáy nàng, nặng nề nói: "Nhà nàng còn chưa gửi thư đồng ý hôn sự của chúng ta, trước đó ta sẽ không để nàng có thai, ở nhà khó bàn. "

  Thẩm Du Khanh nhớ lại, đúng là lúc đó hắn đã dừng lại, hóa ra vì cái này, khóe môi nàng lại cong lên.

  Đêm đó nàng đã mơ một giấc mộng.

  Trong mơ đê đập sụp xuống, đám đông hoảng loạn, một đám ồn ào kinh hoàng. Lúc đó nàng còn nhỏ, chạy khắp nơi để đến, lũ lụt tràn khắp nơi, như muốn nuốt chửng mọi thứ.

  Thẩm Du Khanh lảo đảo chạy, khuôn mặt đầy nước mắt nhưng nàng vẫn cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nàng còn muốn tìm anh trai mình.

  Ánh mặt trời chiếu sáng, nước lũ rút đi, cả tòa thành trở thành đống đổ nát, im lìm chết chóc, không còn chút hy vọng sống, giống như ngục tù không thấy ánh sáng mặt trời.

  Thẩm Du Khanh quỳ trên mặt đất, nàng vẫn không tìm thấy anh trai mình..

  Trước mắt nàng xuất hiện một đôi ủng gấm, nàng ngước mắt lên liền thấy một người đàn ông mặc áo giáp đen đứng thẳng lưng, tay cầm một trường đao dài, đưa lưng về phía nàng.

  "Ngươi là ai? Ngươi có thấy anh trai ta không?" Thẩm Du Khanh nghe chính mình hỏi.

  Không ai trả lời nàng.

  Mặt trời đã lên, ánh vàng lại chiếu rọi, nhưng tòa thành vẫn khô héo như cũ, không còn sức sống, như thể đã già đi.

  ...

  Buổi sáng, Thẩm Du Khanh khi tỉnh dậy thấy mình nằm nghiêng quay vào trong, vừa động chăn, bên trong là tay hắn.

  Hắn chen vào, Thẩm Du Khanh cắn môi, mày lại cau chặt, "Chàng ra ngoài trước đi."

  Nghe nàng nói, Ngụy Nghiên nhếch miệng cười: "Tỉnh rồi hả?" Hắn càng thêm phớt lờ nàng.

  Hôm qua Vương gia đại hôn, Lục Hà Tỉnh Liễu sáng sớm chờ bên ngoài, chuẩn bị hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu, chờ từ sáng đến trưa thấy trong phòng vân không có động tĩnh, hai người lẳng lặng đứng, không ai dám đi vào quấy rầy.

  Ngày trôi qua, cuối cùng đợi đến khi người ra khỏi phòng.

  Ngụy Nghiên liếc bọn họ một cái, "Nàng ấy còn đang ngủ, đi nấu chút cháo cho nàng ấy trước đi."

  Tiểu thư vẫn còn đang ngủ? Trước đây, dù có chuyện gì xảy ra, tiểu thư cũng không bao giờ ngủ quá trưa.

  Lục Hà kinh ngạc, vội vàng hành lễ đáp lại.

 Bóng người đi xa, Lục Hà kéo Tỉnh Liễu vội vàng mở cửa bước vào.

  Bình phong mơ hồ che khuất một hương vị kiều diễm như có như không. Hai người nhìn nhau, Lục Hà gọi một tiếng: "Tiểu thư?"

  Bên trong không nghe tiếng trả lời.

  Ngay khi cô định bước nhẹ vào, trong bình phong bỗng có động tĩnh.

  "Đừng vào." Giọng nói có chút khàn khàn.

  Lục Hà dừng lại nói: "Tiểu thư, người đói bụng chưa? Trong phòng bếp có nấu ít cháo loãng."

  "Lát nữa mang đến đi, giờ ngươi đến hộp thứ ba, tìm thuốc trong bình sứ màu trắng, mang đến cho ta."

  Lục Hà kéo ống tay áo của Tĩnh Liễu, hai người nghe tiếng lui ra.

  Ra khỏi phòng, mặt Lục Hà gần như đỏ bừng. Mặc dù thị chưa gả chồng nhưng cũng biết ít nhiều chuyện nam nữ. Thị ghé tai nói thầm với Tỉnh Liễu: "Vương gia có quá đáng quá không vậy, đây cũng là lần đầu của tiểu thư, thân thể tiểu thư yếu ớt, làm sao có thể chịu được?"

Tỉnh Liễu cũng lo lắng nhưng trên mặt không lộ ra: "Vương gia yêu thương tiểu thư, tự nhiên sẽ có chừng mực, không phải hai chúng ta có thể bàn luận."

  Trong phòng, Thẩm Du Khanh dựa vào trên gối, hai má đỏ bừng, một lúc sau cả người vẫn không có sức như cũ.

  Ánh nắng xiên ngoài cửa sổ chiếu vào, lúc này đã quá trưa.

  Nàng kéo chăn xuống, bên hông có hai dấu tay rõ ràng, là do hắn giữ quá chặt. Eo đau nhức, nếu như tối qua nàng còn lảo đảo không nhớ rõ, vậy thì sáng nay đã khôi phục trí nhớ toàn bộ.

  Thẩm Du Khanh nhẹ thở ra vài hơi, trên giường lộn xộn, đệm còn mấy mảnh nhỏ vết nước khô. Nàng quết mắt nhìn, một bên mặt lại đỏ bừng.

Nàng đứng dậy lấy quần áo sạch sẽ, chọn chiếc áo cao cổ có thể che đi dấu hôn để lại trên cổ. Chân vừa chạm đất, một cảm giác tê dại như che trời lấp đất ập đến, nhất thời không chống đỡ được mà mềm nhũn ngã trên mặt đất. Thẩm Du Khanh với ghế gỗ trong tay, đầu tiên trong lòng mắng Ngụy Nghiên hàng trăm lần, hạ quyết tâm mấy ngày tới sẽ không cho hắn vào phòng nữa.

  ...

  Buổi chiều Ngụy Nghiên đi đến quân sở.

  Cả một đêm không ngủ, sáng lại dậy sớm nhưng không hề có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại là tràn đầy năng lượng, đôi mắt đen láy sáng như chim ưng.

  Khi Lệ Túc nhìn thấy Vương gia đến quân sở, hắn là người đầu tiên chân chó chạy đến chúc mừng: "Việc quân sở không có gì cả. Vương gia vừa mới thành hôn, sao không ở lại phủ chăm sóc tốt Vương phi?"

  Ngụy Nghiên nhìn quanh một lượt, "Ta mà ở lại trong phủ thì nàng ấy lại gây chuyện với ta thôi."

  Lệ Túc ban đầu mới nghe không hiểu ý gì, chờ đến lúc Vương gia đi xa mới nghĩ ra. Cũng hẳn, Vương gia đã nhiều năm không có lấy một người phụ nữ, một khi bên gối có mỹ nữ, ai mà chịu nổi. Hắn mỉm cười đen tối, quay lại huấn luyện binh lính.

  Tuần tra xong, Ngụy Nghiên lại vào ngục giam.

  Gia Luật Ân đã bị giam giữ vài ngày nhưng hắn không có qua xem, hôm qua có hai phong thư trong triều gửi đến, hắn lại đem đốt, không cần đọc cũng có thể đoán được là muốn hắn thả Gia Luật Ân đi.

  Những nguyên lão trong triều trước đây giúp lão già hắn cũng chưa từng sợ qua, cũng không ần sợ, Mạc Bắc có binh lính lương thảo, lật đổ Nam triều cũng thừa sức. Chỉ là đây không phải ý định ban đầu của hắn, hắn cũng không có ý định trở thành hoàng đế kia.

  Cửa ngục mở ra, Ngụy Nghiên cầm đao bước vào.

  Một tên cai ngục mở cửa nhà lao trong cùng, bên trong có một người đàn ông đang dựa lưng vào tấm ván gỗ. Mái tóc bù xù và khuôn mặt nhếch nhác, khác xa với bộ quần áo hắn mặc trên người lúc vừa đến, làm người khác khó nhận ra hai người là cùng một người.

  Gia Luật Ân nghe thấy tiếng động, gã nhướng mi nhìn về phía cửa.

  Thấy rõ là ai, gã chậm rãi quay đầu nhắm mắt lại: "A, Vương gia đã trở lại."

  Gã nói tiếng phổ thông, tướng mạo cũng không thô kệch như đàn ông ở Mạc Bắc, nếu bỏ qua đôi mắt màu xanh khác với người thường kia, gã thực sự không khác gì người Trung Nguyên.

  "Đồ ngươi cũng cầm rồi, người cũng bình an trở về, có phải nên thả ta ra không nhỉ?" Gia Luật Ân nhàn nhạt nói, như thể gã đến đây chỉ là một cuộc dạo chơi.

  Ngụy Nghiên nghịch vỏ đao "Thả ngươi đi sao?" Hắn hừ lạnh một tiếng, "Ta còn đang tính giết ngươi."

  Động tác chỉ tay xuống đất của Gia Luật Ân dừng lại, gã nhìn về phía Ngụy Nghiên, cười nham hiểm: "Nghe nói hôm qua Vương gia thành hôn?"

  Ngụy Nghiên nhìn hắn chằm chằm.

  Gia Luật Ân tiếp tục, "Tôn phu nhân đó có biết ngươi là kẻ như nào không đây?"

  Tay cầm đao của Ngụy Nghiên siết chặt, lại nghe gã nói tiếp: "Mới có 10 năm thôi mà, Vương gia làm gì mà vội quên nhanh như vậy? Đó là mệnh lệnh của Vương gia, hơn một nghìn bá tính muốn giết liền giết, không chút nào lưu tình, thật là tàn nhẫn độc ác, ta hổ thẹn không bằng đấy."

  "Làm sao ngươi biết?" Ngụy Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, đao trong tay sắp tuốt ra.

  Gia Luật Ân cười đen tối nói: "Làm sao ta biết không quan trọng, quan trọng là Hoài An Vương phi hiện tại có biết hay không đây. Từ khi dựng Hoài An Vương phủ đến nay chưa từng có một nữ nhân nào ở trong phủ, có thể thấy vị tân nương mới này đối với Vương gia có chút khác biệt. Vương gia nếu bây giờ giết ta, chuyện năm đó sẽ lập tức bố cáo thiên hạ, đến lúc đó ngươi cho rằng người phụ nữ bên cạnh mình sẽ dung túng cho một tên đàn ông như vậy sao?"

  "Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ sợ ngươi uy hiếp sao?" Ngụy Nghiên rút trường đao ra khỏi vỏ, từng bước tiến lên, mũi đao cứa ngang cổ Gia Luật Ân, cắt ra một vết máu tươi, đáy mắt hắn thâm trầm, "Giữ lại mạng ngươi vì còn có ích, chờ đến khi không còn giá trị nữa, thanh đao này cũng không để lại cho ngươi một hơi nào nữa."

  Ra khỏi ngục, gió thổi ngang đầu, đã gần sang hè, cái lạnh mùa đông cuối cùng cũng qua đi, nhưng lúc sáng sớm và tối muộn vẫn phải mặc quần áo dày thêm chút.

  Trời đã tối, Ngụy Nghiên thu đao đi ra ngoài, bước chân càng lúc càng nhanh.

  Tiếng gió hú bên tai, hắn gần như phi nước đại về phủ.

  Sau khi Thẩm Du Khanh tắm xong thì bôi thuốc, nàng hạ quyết tâm không để hắn vào nhà nữa. Ngoài cửa có động tĩnh, nàng nhìn lên thì cửa đã mở, Thẩm Du Khanh ngơ ngẩn, còn chưa kịp nói chuyện đã bị hắn ôm vào lòng.

  Ngụy Nghiên ngậm lấy môi nàng trong miệng, sau đó buông ra, đè lên, ôm chặt lấy nàng.

  Thẩm Du Khanh còn chưa rõ nguyên do, đã bị hắn đột kích không kịp phòng bị. Nàng không nói nên lời, ngẩng đầu lên, thấy rõ mặt hắn, trong lòng hơi giật mình. Hắn chắc hẳn một đường vội vã trở về, hơi thở dồn dập, lông mày cụp xuống, hai mắt đỏ như máu.

  Nàng ban ngày cũng có chút tức giận, giơ tay vuốt v e mi tâm của hắn, không nhịn được hỏi: "Chàng làm sao vậy?"

  Ngụy Nghiên yết hầu lăn lăn, nắm lấy cổ tay nàng, khép lòng bàn tay lại, ánh mắt dán vào nàng: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."

  Thẩm Du Khanh đột nhiên cảm thấy nghiêm túc, sắc mặt cũng cứng đờ, môi hé mở, "Làm sao vậy?"

  Hắn khàn giọng nói: "Ta..."

"Tiểu thư!"

  Cửa lại bị đẩy ra, Lục Hà đứng ở trước cửa nhìn hai người trong phòng, ý thức được cái gì đó, lập tức nhận tội nói: "Vương gia vạn an, là nô tỳ lỗ m ãng, nô tỳ đi xuống ngay."

  "Đợi đã." Thẩm Du Khanh ho khan một tiếng, "Có chuyện gì, nói đi."

  Bình thường Lục Hà cũng không hấp tấp như như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

  Lục Hà nhìn Vương gia, căng da đầu đi vào, đem bức thư trong tay đặt lên bàn: "Tiểu thư, có thư từ Thượng Kinh gửi tới."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi