SAU KHI GIẢ VỜ MẤT TRÍ NHỚ TÌNH ĐỊCH NÓI TÔI LÀ BẠN TRAI HẮN

Kỷ Thương Hải đặt tay lên tay lái, nhìn Lăng Vân Phàm, cười hỏi: " Cậu có nhớ đây là đâu không?"

Lăng Vân Phàm cười gượng: "Tôi không nhớ."

Không nhớ mới lạ đó!

Kỷ Thương Hải nói: "Đây là trường cấp ba nơi chúng ta đã học chung. "

"A, Oa? Trường cấp ba chúng ta đã học sao!" Lăng Vân Phàm hết sức kinh ngạc trước kỹ năng diễn xuất của mình, "Hẳn nơi đây để lại rất nhiều kỷ niệm đẹp nhỉ, nhưng tôi không nhớ gì cả, thật đáng tiếc."

Kỷ Thương Hải bị Lăng Vân Phàm chọc cười, vội vàng nắm chặt tay che khóe miệng, đau đớn nhịn cười.

Lăng Vân Phàm đỏ mặt: " Cậu cười cái gì?"

Kỷ Thương Hải thẳng thắn nói: "Tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu."

Lăng Vân Phàm: "Tôi với từ đáng yêu có chỗ nào giống nhau..."

Kỷ Thương Hải: "Bởi vì tôi thích cậu, cho nên cảm thấy chỗ nào của cậu cũng rất đáng yêu."

Lăng Vân Phàm: "..."

Thắng thắn quá! Thẳng thắn đến đáng sợ! Não của tôi kêu loảng xoảng hết nên rồi này! Mắt nổ đom đóm hết cả lên đây!

"Đi thôi." Kỷ Thương Hải vươn tay cởi dây an toàn cho Lăng Vân Phàm, "Đi xem một chút."


Kỷ Thương Hải đỗ xe trên bãi đậu xe phía trước đối diện với cổng trường, hai người phải đi bộ một lúc mới băng qua vỉa hè.

Bởi vì là cuối tuần, trên vỉa hè chỉ có ba bốn người vội vã qua lại, không có học sinh.

Lăng Vân Phàm vừa đi vừa nhìn xung quanh, cửa hàng tiện lợi ven đường và cửa hàng văn phòng phẩm vẫn như cũ, chỉ khác ở chỗ có một cửa hàng hoa nhỏ ở góc phố cuối đường.

Hai người đi đến cổng trường, Kỷ Thương Hải bảo Lăng Vân Phàm đợi một lúc rồi tiến lên nói chuyện với bảo vệ.

Lăng Vân Phàm chỉ thấy bác bảo vệ không kiên nhẫn mà phủi tay, sau đó Kỷ Thương Hải gọi một cuộc điện thoại, đưa điện thoại cho bác bảo vệ, bác bảo vệ cầm điện thoại và nói hai tiếng, thái độ của chú ấy đối với Kỷ Thương Hải rõ ràng là cung kính.

Kỷ Thương Hải lấy lại điện thoại, đi đến bên cạnh Lăng Vân Phàm: "Chúng ta vào thôi."

Lăng Vân Phàm tò mò: "Cậu nói gì vậy? Người bên ngoài không được phép vào trường."

Kỷ Thương Hải cười nhàn nhạt nói: "Tôi vừa vặn có quen biết với hiệu trưởng."

Lăng Vân Phàm giật giật khóe miệng.

Được rồi, tôi phải luôn ghi nhớ cậu là thiếu gia của Tập đoàn Tung Hoành.

Hai người bước vào trường, bởi vì là cuối tuần, khuôn viên rộng lớn rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có một bạn học trực ban đi ngang qua.

Khuôn viên trong những năm qua không có nhiều thay đổi, Lăng Vân Phàm vô cùng xúc động trước khung cảnh quen thuộc này.


"Hồi cấp ba tôi rất ấu trĩ."

Lăng Vân Phàm đang nhìn lên từng khu dạy học nơi cậu đã từng học, thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Kỷ Thương Hải.

Cậu sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn, đối diện chính là ánh mắt mê hồn như hắc diệu thạch của Kỷ Thương Hải

Khóe miệng Kỷ Thương Hải hiện lên một nụ cười tự giễu, thanh âm trong trẻo như nước: " Cấp hai năm ấy, tôi ra nước ngoài, cũng vì chuyện này mà chúng ta mất liên lạc."

Lăng Vân Phàm yên lặng lắng nghe.

Cậu nhớ rõ, sau khi xuất hiện kết quả của đặc điểm thứ hai, bọn họ đã cãi nhau rất nhiều, sau đó gần một năm không liên lạc.

Thì ra Kỷ Thương Hải ra nước ngoài sao?

Nhưng tại sao lúc đó hắn lại đột nhiên ra nước ngoài?

"Sau này trở về Trung Quốc, tôi mới biết cậu học ở trường cấp ba này, cho nên tôi liền vào đây. Có một ngày, tôi nhìn thấy cậu trước tòa nhà dạy học này." Kỷ Thương Hải nói, ánh mắt rơi vào phía trước tòa nhà giảng dạy, khung cảnh ban ngày mơ hồ hiện ra trước mắt hắn, "Tôi cố kiềm chế cơ thể không khỏi run lên vì phấn khích của mình, giơ tay định chào cậu, nhưng cậu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay đầu cùng chúng bạn rời đi."

Lăng Vân Phàm: "..."

Lăng Vân Phàm cố gắng hết sức để kiềm chế ham m.uốn đưa tay lên xoa mặt của mình.

Bởi vì có một sự thật.


Khi nhìn thấy Kỷ Thương Hải vào ngày hôm đó, ban đầu cậu đã rất khiếp sợ và kinh ngạc, nhưng sau đó, Lăng Vân Phàm nhớ lại cuộc cãi vã giữa hai người trước khi họ chia ly, cộng thêm việc trong một thời gian dài Kỷ Thương Hải không liên lạc với cậu, sự tức giận nhanh chóng chiếm lấy ngực Lăng Vân Phàm.

Vì vậy, Lăng Vân Phàm quay đầu lại, phớt lờ lời chào của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải nói tiếp: "Tôi biết cậu rất tức giận vì đã lâu như vậy không liên lạc với cậu, tôi cũng biết đó là lỗi của tôi. Tôi đã tìm cậu rất nhiều lần, muốn xin lỗi, trò chuyện vui vẻ với cậu, nhưng mà... cậu, có rất nhiều bạn, tôi không thể đến cạnh cậu được."

Kỷ Thương Hải nói đến đây, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy bất đắc dĩ cùng cô đơn: "Giữa tôi và cậu dường như có một bức tường vô hình, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới cậu được. Căn bản cậu chưa từng để tôi vào mắt. "

Cổ họng của Lăng Vân Phàm như bị nghẹn, trái tim như siết lại.

Hồi ở cấp ba, cậu có quá nhiều bạn bè, cậu thực sự không có sức lực để bận tâm đến một người bạn chơi từ thuở bé từng đánh nhau với mâu thuẫn với mình.

Huống chi, lúc đó cậu và Kỷ Thương Hải đều là alpha, cho nên cậu coi như bọn họ có mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường.

"Không tìm được biện pháp tiếp cận cậu, tôi vô cùng thất vọng, cho đến ngày đó..." Kỷ Thương Hải nhẹ giọng nói: "Ngày công bố kết quả thi giữa kỳ, tôi đã đứng đầu trong bảng thành tích, tôi nghe thấy cậu hỏi bạn cậu, tớ là người đứng đầu trong bảng thành tích sao? Bạn của cậu nói, Anh Phàm, không phải cậu, cậu xếp thứ hai trong bảng thành tích, xếp thứ nhất là một người tên Kỷ Thương Hải.

"Sau đó, cậu lặp lại tên của tôi."

"Cậu sửng sốt một chút, nói, a, Kỷ Thương Hải sao, không có chuyện gì, kỳ thật cậu ấy thi tốt hơn tớ, cậu ấy rất lợi hại."

Khi Kỷ Thương Hải nói đến đây, hắn vẫn nhìn Lăng Vân Phàm, hắn nhìn Lăng Vân Phàm với sự hoài niệm. Trong mắt của Lăng Vân Phàm, hắn trông thấy bản thân mình vẫn đang cố gắng đuổi theo hình bóng của người đó.

Kỷ Thương Hải nói tiếp: "Khi đó tôi nghĩ, a, thì ra có thể thu hút sự chú ý của cậu như vậy, khiến cậu gọi tên tôi, khiến cậu quay đầu lại nhìn tôi, cho nên từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu ở khắp nơi đối nghịch lại với cậu, khiêu khích cậu, chọc giận cậu."

"Rất trẻ con đúng không?" Kỷ Thương Hải cười cười, xác định hành vi của mình ở trường cấp ba.

Nghĩ đến tranh đấu gay gắt giữa hai người ở trường cấp ba, lỗ tai Lăng Vân Phàm nóng lên, không được tự nhiên mà sờ sờ một bên cổ: "Dù sao thì tôi cũng là học sinh cấp ba mà... Khi đó tôi cũng rất ấu trĩ..."

Chết mất, thanh xuân đã chết bất ngờ bò ra khỏi quan tài tấn công người.


Sau khi Lăng Vân Phàm xấu hổ xong, đột nhiên cậu nghĩ ra một vài chuyện.

Kỷ Thương Hải sẽ đề cập đến omega vẫn luôn bên cạnh hắn hồi cấp ba sao?

Năm đó bọn họ có hẹn hò không? Bọn họ cùng nhau bỏ học là vì kết hôn sao?

Nhưng không phải Kỷ Thương Hải đã nói thích cậu từ hồi cấp hai sao?

Một đống vấn đề chạy như bay trong đầu Lăng Vân Phàm, sau đó cậu nghe Kỷ Thương Hải nói: "Sau đó, vào một ngày nọ, vào năm lớp 12, tôi đột nhiên nhận ra. Tôi nghĩ rằng sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta sắp phải đường ai nấy đi, sau này nghĩ đến tôi, cậu sẽ chỉ miêu tả tôi là Một Alpha luôn chống đối cậu, đấy không phải là điều tôi muốn, cho nên tôi..."

Kỷ Thương Hải gằn từng chữ: "Tôi đã tỏ tình với cậu."

"A?" Lăng Vân Phàm sững sốt.

Tại sao đột nhiên cậu lại không nghe hiểu được tiếng loài người thế này?

Năm lớp 12, Kỷ Thương Hải rõ ràng đã nghỉ học, vậy lời tỏ tình từ đâu ra?

Kỷ Thương Hải cười như gió xuân: "Hơn nữa cậu đã đồng ý rồi."

"Làm sao tôi có thể đồng ý chứ!" Lăng Vân Phàm buột miệng phản bác lại.

Nụ cười của Kỷ Thương Hải tắt ngấm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm hậu tri hậu giác nhớ ra mình vẫn đang giả vờ mất trí nhớ, hoang mang bối rối, cố gắng biện minh cho mình: "Không, tôi chỉ thấy lạ thôi, vừa rồi cậu nói hồi cấp ba chúng ta vẫn luôn đấu đá với nhau, cậu đột nhiên thổ lộ với tôi, làm sao tôi có thể đồng ý chứ??"

"Trên đời có kỳ tích." Kỷ Thương Hải cười hỏi Lăng Vân Phàm, "Phải không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi