Kỷ Thương Hải tỉnh lại, sau khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, ngoài sốt cao có chút yếu ớt và đau nhức, hắn không còn cảm thấy khó chịu nào khác.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy người mình muốn gặp đâu.
Một y tá đến kiểm tra phòng, thấy Kỷ Thương Hải đã tỉnh, liền mang nhiệt kế đến đo nhiệt độ cho hắn.
"Ừ, hết sốt rồi, lát nữa cậu có thể xuất viện." Y tá nhìn nhiệt kế nói.
Kỷ Thương Hải: "Xuất viện?"
Y tá: "Đúng vậy, may mà cậu chỉ cảm lạnh sốt cao, chưa phát triển thành viêm phổi cấp tính, nếu không, cậu sẽ phải chịu khó khăn. Uống xong lọ thuốc này thì làm thủ tục xuất viện đi."
Vừa nói, cô vừa kiểm tra trạng thái truyền dịch của Kỷ Thương Hải, đảm bảo tốc độ nhỏ giọt không bị thay đổi, kim truyền không bị lệch.
Kỷ Thương Hải lại hỏi: "Người đưa tôi đến bệnh viện đâu?"
"Hả? Tôi không biết. Cậu ta không phải là bạn của cậu à? Y tá có vẻ bối rối. "Tôi nhớ sáng sớm cậu ta đóng viện phí xong quay lại hỏi tôi về tình trạng của cậu. Tôi nói cậu không sao, buổi chiều có thể xuất viện. Sau đó tôi không gặp cậu ta nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Thương Hải tái nhợt, trong lòng đau nhức.
Hắn biết Lăng Vân Phàm nhất định đã rời đi.
Lăng Vân Phàm đã cố gắng hết sức để đưa hắn đến bệnh viện, không còn lí do gì để Lăng Vân Phàm ở lại nữa.
Kỷ Thương Hải nhắm mắt lại, muốn cảm nhận sự đụng chạm ngắn ngủi nhưng ấm áp của lòng bàn tay Lăng Vân Phàm trên mi mắt mình, nhưng chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện, khiến bụng hắn quặn lên, không khỏi nôn mửa.
Kỷ Thương Hải mở mắt, thở dài một hơi, gọi y tá đang chuẩn bị rời đi: "Xin chào, giúp tôi rút kim trong lòng bàn tay ra đi."
“Hử?” Cô y tá quay lại bên giường: “Tháo kim ra? Nhưng thưa ngài, lọ thuốc này ngài vẫn chưa tiêm xong.”
"Không sao đâu, cứ rút ra đi." Kỷ Thương Hải nói, hắn không muốn ở lại bệnh viện nữa.
Cô y tá lắc đầu liên tục: "Không được đâu. Cậu phải truyền xong mới có thể rút kim ra. Cậu có muốn khỏi bệnh không vậy hả?"
Kỷ Thương Hải không nói thêm gì với y tá, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay rút kim truyền dịch ra.
"Này!" Y tá giàu kinh nghiệm tinh mắt, nắm lấy tay Kỷ Thương Hải.
Cũng may lúc này Kỷ Thương Hải rất yếu ớt, sức lực rất ít, nếu không y tá thật sự không giữ nổi hắn.
Đang lúc y tá đang giằng co với Kỷ Thương Hải về cái tên Nightingale thì có một người vội vàng chạy tới.
Vẻ mặt cậu kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Kỷ Thương Hải chần chừ, theo âm thanh nhìn lại, khi tầm mắt rơi lên gương mặt người kia, tay không tự chủ được mà buông lỏng.
Sau khi đảm bảo Kỷ Thương Hải sẽ không còn cãi lại, cô y tá trẻ mới buông tay. Cô chống tay lên hông, tức giận nói: "Bệnh viện đã bận rộn rồi, các cậu còn ở đây gây rối nữa, tưởng kim truyền dịch là củ cải nhà mình à? Nói rút thì rút hay gì?”
"Xin lỗi, chị bớt giận ạ." Lăng Vân Phàm liên tục xin lỗi.
Y tá trẻ: "Coi chừng bạn của cậu đi."
Lăng Vân Phàm ngay lập tức đồng ý: "Được."
Tiễn y tá ra khỏi phòng bệnh, Lăng Vân Phàm lại đi đến bên giường, nhìn Kỷ Thương Hải, hơi nhướng mày: "Kỷ Thương Hải, cậu giỏi thật nhỉ, tôi mới rời mắt cậu có một lúc, cậu đã cãi nhau với y tá rồi." Giọng dù trách mắng nhưng trong giọng điệu không hề tức giận.
Kỷ Thương Hải cụp mắt xuống, không còn vẻ ngang ngược vừa rồi, nhẹ giọng xin lỗi: "Rất xin lỗi..."
“Đây, ăn đi.” Lăng Vân Phàm đem túi xách mang theo đặt vào trong ngực Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải bối rối: "Đây là gì?"
“Cháo trứng và thịt nạc.” Lăng Vân Phàm nói, “Từ hôm qua vào bệnh viện cậu vẫn chưa ăn gì, không đói à?”
Kỷ Thương Hải đưa tay cởi túi nhựa, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."
"Không sao mà cậu có thể gầy như vậy?" Lăng Vân Phàm đưa tay ra, nhéo cằm Kỷ Thương Hải, vặn trái phải, sau đó rút tay ra, chặc lưỡi không hài lòng, "Má cũng trũng xuống rồi, ăn nhiều một chút."
Kỷ Thương Hải: "..."
Hắn ngây người hồi lâu, mới đưa tay vuốt ve chỗ bị Lăng Vân Phàm nhéo.
"Đừng ngây ra nữa, ăn nhanh đi." Lăng Vân Phàm thúc giục.
“Được.” Kỷ Thương Hải ngoan ngoãn cầm thìa trong túi nhựa lên, mở hộp giữ nhiệt, múc một thìa cháo rồi uống.
Lăng Vân Phàm chú ý đến từng cử động của hắn, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó rồi la lên: "Chờ một chút."
Kỷ Thương Hải vốn muốn ăn thìa thứ hai, nhưng Lăng Vân Phàm lại hét lên, cứng đờ tại chỗ.
Lăng Vân Phàm bước tới, nắm lấy tay Kỷ Thương Hải, nhìn thấy mu bàn tay nơi có dịch truyền phình ra một cách bất thường.
“Tôi gọi y tá.”
Lăng Vân Phàm vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh và gọi y tá.
Y tá không khách khí, thẳng thừng mắng: “Ai bảo vừa rồi cậu di chuyển lung tung, bây giờ thì hay rồi. Da thịt dưới da chắc có máu tụ rồi này! Chắc đã vướng kim rồi này! Chắc đã sưng lên rồi này!
Dù nói năng gay gắt nhưng động tác giúp cầm kim, giảm sưng tấy của cô không hề cẩu thả mà còn khéo léo, gọn gàng.
Sau khi tiêm lại kim tiêm cho Kỷ Thương Hải, y tá nói: "Tay để yên đó, đừng động đậy nữa nghe chưa?”
Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu ấy ăn như nào?"
Y tá: "Tay cậu ta có vấn đề, còn tay cậu thì không sao. Tại sao cậu không đút cho cậu ta ăn? Luôn có nhiều giải pháp để giải quyết khó khăn mà."
Kỷ Thương Hải: "..."
Sau khi y tá rời đi, Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, tôi tự ăn được, không cần phiền đến cậu."
Bởi vì Kỷ Thương Hải cảm thấy Lăng Vân Phàn chắc sẽ không muốn phục vụ người từng gây tổn thương cho mình.
Lăng Vân Phàm liếc nhìn Kỷ Thương Hải, không nói gì, cậu ngồi ở bên giường bệnh, cầm cháo và thìa lên, múc một thìa cháo đưa vào miệng Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải ngơ ngác nhìn Lăng Vân Phàm, giơ tay nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Lăng Vân Phàm.
“Đừng cử động tay.” Lăng Vân Phàm ngăn cản hắn, “Tôi đút cậu ăn.”
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm, đầu óc như chiếc máy bị quá tải, mà vẫn cố nổ công suất mạnh dù tiếng kêu la không chịu nổi.
Hắn không hiểu tại sao Lăng Vân Phàm đột nhiên chăm sóc, đối xử tốt với hắn như thế. Có phải là thương hại hắn? Hay thấy hắn đáng thương?
Nhưng Kỷ Thương Hải rất nhanh liền từ bỏ suy nghĩ, bởi hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào bên Lăng Vân Phàm.
Kỷ Thương Hải cúi đầu hớp một ngụm cháo nóng từ tay Lăng Vân Phàm.
Hắn muốn kéo dài khoảng thời gian này nên nuốt hai ngụm cháo nhỏ, nuốt rất chậm.
Lăng Vân Phàm nhìn ra ý của Kỷ Thương Hải: "Uống nhanh đi, cháo sẽ nguội."
Kỷ Thương Hải dừng lại, uống cháo nhanh hơn một chút, nhưng cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Lăng Vân Phàm không có ý định vạch trần tiểu xảo của hắn nữa, ở lại bên hắn để từ từ cho hắn ăn.
Sau đó Kỷ Thương Hải phải mất ba mươi phút mới ăn xong một bát cháo.
Lăng Vân Phàm thu dọn hộp giữ nhiệt và thìa, lắc đôi tay đau nhức, ngước lên thấy bình truyền dịch đã trống rỗng, cậu nhanh chóng mời y tá vào lần nữa.
Y tá liếc nhìn bình thuốc, giúp Kỷ Thương Hải rút kim ra, đồng thời lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho hắn, sau khi xác nhận nhiệt độ bình thường, cô hỏi Kỷ Thương Hải: "Cậu cử động được không?"
Kỷ Thương Hải gật đầu.
“Chỉ cần cậu có thể cử động là được.” Y tá hỏi Lăng Vân Phàm, “Thủ tục xuất viện đã hoàn tất chưa?”
Lăng Vân Phàm: "Xong rồi."
Y tá xua tay: "Vậy các cậu thu xếp và xuất viện đi."
Nghe vậy, trái tim Kỷ Thương Hải đột nhiên co rút lại, sau khi hắn xuất viện, Lăng Vân Phàm sẽ không còn ở bên hắn nữa, hai người sẽ xa cách.
Lăng Vân Phàm cũng không cảm thấy đột ngột, bởi vì buổi sáng bác sĩ đã nói cho cậu biết, buổi chiều Kỷ Thương Hải sẽ xuất viện.
Lăng Vân Phàm bày tỏ lòng biết ơn với y tá, quay lại nhìn Kỷ Thương Hải.
Không có gì ngạc nhiên khi ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung.
Lăng Vân Phàm liếc mắt liền nhìn thấy trong đôi mắt đen của Kỷ Thương Hải có vẻ bất an và bối rối.
Lăng Vân Phàm suy nghĩ một chút, sau đó đến bên giường hỏi Kỷ Thương Hải: "Tôi nghe Dung Trạm nói hiện tại cậu không còn xu dính túi, không có chỗ ở. Thật à?"
Kỷ Thương Hải khẽ gật đầu.
Sau đó Lăng Vân Phàm nói: "Kỷ Thương Hải, tôi không thích mắc nợ người khác. Trước đây cậu cho tôi một nơi ở rất thoải mái. Mặc dù mục đích không trong sạch, nhưng trong thời gian đó tôi đã được hưởng lợi rất nhiều.
Cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy nếu bây giờ cậu không có chỗ ở thì có thể ở chỗ tôi một thời gian, như vậy chúng ta hòa nhau.”
Kỷ Thương Hải gần như không tin vào tai mình, đôi mắt trợn trừng vì bất ngờ, do quá sửng sốt mà biểu cảm của hắn có chút buồn cười, như người bị ném vào dòng nước xiết đang hoảng sợ sẽ chết đuối thì bỗng dưng phát hiện ra mình lại là con cá.
"Nhưng..." Lăng Vân Phàm chuyển chủ đề, "Những chuyện trong quá khứ, tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu, chúng ta chỉ là bạn trong phòng thôi, hiểu rồi thì gật đầu đi."
Kỷ Thương Hải gật đầu.
Lăng Vân Phàm: "Đương nhiên, nếu cậu dám làm tổn thương những người xung quanh tôi, hoặc lừa dối, âm mưu chuyện gì đằng sau lưng tôi, tôi sẽ không do dự đuổi cậu ra ngoài.”
Kỷ Thương Hải lại gật đầu.
"Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng..." Lăng Vân Phàm chìa tay ra với Kỷ Thương Hải đang bị bệnh.
"Vậy chúng ta quay lại thôi."
-
-
Mặc dù Lăng Vân Phàm mới lấy lại nhà nơi cậu và cha mẹ từng sống, nhưng vì hợp đồng thuê nhà của cậu vẫn chưa hết hạn và gần đây cậu rất bận rộn vì thi đấu nên cậu không có kế hoạch chuyển đi trong thời gian này.
Lăng Vân Phàm mang Kỷ Thương Hải trở về nhà trọ.
Căn nhà trọ không lớn, có một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, mặc dù không thể nói là rất rộng rãi cho hai người nhưng sẽ không có cảm giác chật chội.
Lăng Vân Phàm sắp xếp lại phòng khách, trải một chiếu lót sàn cho Kỷ Thương Hải ngủ ở phòng khách. Mặc dù chỉ là chiếu lót nhưng Lăng Vân Phàm đặc biệt chạy vài cửa hàng đồ gia dụng, so sánh ba giá rồi mua được một chiếc đệm mềm cho Kỷ Thương Hải, cho dù ngủ dưới đất cũng không làm hắn uất ức.
Sau khi trải chiếu lót xong, Lăng Vân Phàm có vẻ đắc ý vẫy tay, nói với Kỷ Thương Hải: "Từ giờ về sau cậu sẽ ngủ ở đây, nếu thấy khó chịu thì cứ nói cho tôi biết."
Kỷ Thương Hải lắc đầu: "Không có, nhìn rất thoải mái, cảm ơn."
Sau khi giải quyết xong chuyện hiện tại, Lăng Vân Phàm bắt đầu giải quyết chuyện cũ: "Kỷ Thương Hải, vụ nghi oan cậu gây hại cho Tư Trinh hồi trước, tôi đã đánh cậu một cái, tôi xin lỗi rất nhiều.”
Kỷ Thương Hải sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Không có gì phải xin lỗi."
Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu tha thứ cho tôi không?"
Kỷ Thương Hải: "Đương nhiên rồi."
"Được." Lăng Vân Phàm tiếp tục, "Vậy thì tôi xin lỗi xong rồi. Đến lượt cậu xin lỗi, nói đi, cậu đã làm gì?”