Xử lý xong cát trên người, hai người đến nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất địa phương.
Vệ Đình Tiêu không chút do dự, vung tay gọi một set hải sản cao cấp nhất của nhà hàng.
“Hai vị tiên sinh vui lòng đợi một chút ạ.” Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp, cung kính gật đầu.
Trong lúc chờ đợi, Ngạn Sơ lấy điện thoại ra xem lại ảnh và video đã chụp hôm nay.
“Em có thể đăng Weibo không?” Ngạn Sơ hỏi.
“Được chứ, em muốn đăng à? Vậy anh cũng đăng một cái.” Vệ Đình Tiêu lấy điện thoại ra.
“Em chỉ muốn đăng vài tấm cảnh đẹp thôi.” Ngạn Sơ chọn mấy tấm ảnh hoàng hôn trên biển chụp từ khinh khí cầu, đăng lên Weibo.
Vệ Đình Tiêu chống cằm, một tay cầm điện thoại thao tác thành thạo, “Anh cũng đăng xong rồi.”
Hai người follow lẫn nhau, còn là theo dõi đặc biệt.
Vệ Đình Tiêu vừa đăng xong, điện thoại Ngạn Sơ liền hiện thông báo.
Cậu click vào xem, đối phương đăng một bức ảnh bóng của hai người dưới ánh hoàng hôn, đang đứng ở rìa giỏ khinh khí cầu nhìn nhau.
“Anh… lúc nào chụp vậy?” Ngạn Sơ hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Anh nhờ một anh chàng phía sau chụp giúp, anh ấy vừa hay bắt được khoảnh khắc hai chúng ta nhìn nhau, rất đẹp, sau đó anh xin ảnh của anh ấy, lúc đó em đang mải ngắm cảnh.” Vệ Đình Tiêu nói xong, uống một ngụm nước.
“Ra là vậy, quả thật chụp rất đẹp.” Ngạn Sơ cười comment một icon [trái tim] dưới bài đăng Weibo của Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu liền reply lại một dãy [trái tim].
Ngạn Sơ: “…”
Một lát sau, các món ăn lần lượt được dọn lên.
“Đây là cua hoàng đế Úc.”
“Đây là tôm hùm Boston.”
“Đây là cá ngừ vây xanh.”
“Đây là hàu sống Gillardeau của Pháp và tôm hùm xanh…còn có cả ốc cổ ngỗng.”
“…”
Vệ Đình Tiêu liên tục giới thiệu tên món ăn cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ nhìn bàn ăn chất đầy đồ ăn, ngạc nhiên tròn mắt, “Anh gọi nhiều vậy… ăn hết sao?”
“Hiếm khi đến đây một lần, cứ ăn thoải mái đi, em yên tâm, có anh ở đây ăn hết được.” Vệ Đình Tiêu đã bắt đầu bóc tôm cho Ngạn Sơ.
“Ồ…” Ngạn Sơ nửa tin nửa ngờ cầm lấy dĩa.
Cậu dùng dĩa xiên miếng hải sản mà Vệ Đình Tiêu gắp vào đĩa, ăn từng miếng nhỏ rất từ tốn.
“Ngon không?” Vệ Đình Tiêu thấy mắt Ngạn Sơ sáng lên, biết chắc câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi.
“Tươi lắm.” Ngạn Sơ liên tục gật đầu, trước đây cậu ít khi ăn hải sản, chỉ ăn hai lần khi đến nhà Vệ Đình Tiêu ra mắt bố mẹ, lúc đó đã thấy rất ngon rồi nhưng hải sản bây giờ còn ngon hơn một bậc.
Vị tươi ngon kèm theo chút mặn ngọt lại không hề tanh.
Nhưng khẩu phần ăn của cậu sau khi sinh con đã trở lại như trước, ăn một chút là no.
“Không ăn nữa à?” Vệ Đình Tiêu ngẩng lên nhìn.
Ngạn Sơ đặt dĩa xuống, uống một ngụm nước trái cây, lắc đầu: “Không ăn nữa, no rồi.”
Thế là số thức ăn còn lại đương nhiên đều vào bụng Vệ Đình Tiêu.
Cuối cùng đến cả Vệ Đình Tiêu cũng no căng.
“Chúng ta đi dạo một chút, tiêu cơm.” Ngạn Sơ đề nghị.
Vệ Đình Tiêu cũng đang có ý đó: “Được.”
Cảnh đêm bên bờ biển lại mang một vẻ đẹp khác, ánh đèn từ các tòa nhà và ven đường tỏa sáng, chiếu rọi một phần bãi biển, càng gần biển ánh sáng càng mờ dần.
Giống như một bức tranh sơn dầu chuyển từ gam màu nóng sang gam màu lạnh.
“Gió biển buổi tối thổi thật dễ chịu, mát mẻ.” Ngạn Sơ dang rộng hai tay, hướng ra biển cảm nhận làn gió.
“Gió đêm vẫn hơi lạnh, em đừng đứng lâu quá, cẩn thận cảm lạnh.” Vệ Đình Tiêu đưa tay vuốt lại mái tóc rối của Ngạn Sơ.
“Ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây rồi à?” Ngạn Sơ quay đầu lại, đáy mắt thoáng chút lưu luyến.
Chuyến du lịch tuần trăng mật lần này của họ có ba điểm đến, đây là điểm dừng chân đầu tiên, đã sắp kết thúc rồi.
“Ừ, không nỡ sao?” Vệ Đình Tiêu an ủi, “Sau này chúng ta còn có thể đến nữa mà.”
“Em biết, chỉ là cảm thán thôi… thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.”
“Khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại vĩnh hằng.” Vệ Đình Tiêu nở nụ cười dịu dàng, “Không phải chúng ta đều đã dùng điện thoại, máy ảnh ghi lại rồi sao?”
Ngạn Sơ ngẩng đầu: “Anh nói đúng, hơn nữa… đã lưu giữ trong ký ức của chúng ta rồi.”
Hai người đi dạo một tiếng mới về khách sạn.
Tối nay hai người không làm gì cả, chỉ tắm rửa xong rồi ôm nhau ngủ.
Ngạn Sơ vốn đã ngủ say nhưng nửa đêm lại bị động tác trở mình liên tục của người đàn ông bên cạnh làm tỉnh giấc.
Cậu dụi mắt nhìn, thấy đèn nhà vệ sinh đang sáng.
Liền xuống giường đi tới, đứng ở cửa hỏi vọng vào: “Anh sao vậy?”
“Không… không có gì, chỉ hơi lạnh bụng…” Vệ Đình Tiêu nói câu này có chút yếu ớt.
Ngạn Sơ liền đẩy cửa vào, nhìn thấy hắn đang ôm bụng, cúi đầu, nhíu chặt mày, vẻ mặt rất khó chịu.
Cậu sờ trán hắn, may mà không bị sốt.
“Anh bị sao vậy?”
“Hơi… hơi đau bụng, vừa nãy đã uống thuốc rồi, chắc một lát nữa sẽ khỏi, em cứ đi ngủ đi.”
“Em đi rót cho anh cốc nước nóng.” Ngạn Sơ không nghe lời Vệ Đình Tiêu, tự mình đi rót nước.
Cơ thể Vệ Đình Tiêu cường tráng như trâu, bao nhiêu năm qua bị thương lớn nhỏ nhiều lần nhưng hầu như chưa từng ốm đau gì.
Những từ như cảm cúm, sốt, căn bản không tồn tại trong từ điển của hắn.
Hắn hơi xấu hổ, lần này bị ốm có lẽ thật sự liên quan đến việc ăn quá nhiều tối qua.
Nếu chỉ là ăn nhiều hải sản hắn vẫn chịu được.
Nhưng hắn lại vừa ăn nhiều hải sản vừa đi dạo ngoài gió biển một tiếng đồng hồ, gió đêm ngày càng lạnh, lúc đó hắn còn nhắc nhở Ngạn Sơ cẩn thận, kết quả người bị trúng gió lại là chính mình.
Ăn quá nhiều lại thêm bị lạnh, dạ dày liền đình công, thức ăn lên men trong dạ dày sôi sục khó chịu.
Để lộ bộ dạng này trước mặt vợ, Vệ Đình Tiêu cảm thấy hơi mất mặt.
“Ngày mai ở đây nghỉ ngơi thêm một ngày, lịch trình đi điểm tiếp theo tạm thời hủy bỏ.” Ngạn Sơ trực tiếp quyết đoán nói, không cho Vệ Đình Tiêu cơ hội phản bác.
Vệ Đình Tiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngạn Sơ, rụt cổ lại ngoan ngoãn nhận cốc nước nóng từ vợ uống một ngụm.
Vệ Đình Tiêu thấy dễ chịu hơn một chút, được Ngạn Sơ đỡ lên giường nằm xuống.
Sau đó, Ngạn Sơ dùng khăn đã nhúng nước nóng chườm lên bụng cho hắn.
“Ngủ đi, nếu thấy khó chịu thì nhất định phải gọi em dậy, đừng cố chịu đựng.” Ngạn Sơ nghiêm túc nói.
“Biết rồi, em cũng ngủ đi, cùng nhau.”
Nửa đêm về sau, Vệ Đình Tiêu không còn đau bụng nữa, ngủ một mạch đến sáng.
Tỉnh dậy thì thấy Ngạn Sơ đang dùng ấm đun thứ gì đó.
Thấy Vệ Đình Tiêu tỉnh, Ngạn Sơ liền hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
“Khá hơn nhiều rồi, chỉ hơi buồn nôn, dạ dày vẫn còn hơi đau.”
“Em tra trên mạng rồi, anh bị lạnh bụng nên mới nôn mửa, đau bụng, lại còn ăn không ngon, uống nước gừng tươi sẽ hiệu quả.”
“Gừng ở đâu ra vậy?”
“Em xin ở nhà bếp khách sạn.”
“Em giao tiếp với họ bằng cách nào?” Vệ Đình Tiêu hơi ngạc nhiên.
Vì Ngạn Sơ không biết tiếng nước ngoài, trước giờ đều là hắn làm phiên dịch.
Ngạn Sơ cười: “Chúng ta có công nghệ hiện đại mà? Dùng phần mềm dịch trên điện thoại, cũng có thể giao tiếp được những câu đơn giản.”
Vệ Đình Tiêu chợt hiểu ra.
“Em đâu phải đứa ngốc.” Ngạn Sơ bĩu môi, có vẻ hơi đắc ý.
Bây giờ cậu đã không còn là chàng trai cổ đại của Đại Quân nữa rồi, đã hoàn toàn hòa nhập cuộc sống hiện đại, còn biết học hỏi và vận dụng, khả năng học tập cực kỳ nhanh.
“Được rồi, anh mau uống đi, uống từng ngụm nhỏ thôi, đừng uống quá nhanh nhưng phải uống hết cốc này.” Ngạn Sơ dặn dò cẩn thận.
Vệ Đình Tiêu ngoan ngoãn nghe lời vợ, từ từ uống hết cốc nước gừng.
Phải nói thể chất của Vệ Đình Tiêu đúng là tốt thật, chỉ bị chút vấn đề nhỏ, hồi phục cũng rất nhanh.
Nghỉ ngơi ở khách sạn thêm một đêm nữa, ngày hôm sau Vệ Đình Tiêu hoàn toàn khỏe mạnh không còn chút khó chịu nào, tràn đầy năng lượng đưa Ngạn Sơ đi máy bay đến điểm dừng chân tiếp theo, nước R.
Trên đường phải chuyển máy bay vài lần, cuối cùng cũng đến đích.
Họ ở tại một homestay trong một thị trấn nhỏ dưới chân núi tuyết, thị trấn này nhìn rất mộng mơ, giống như trong truyện cổ tích.
Đến đây nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, nhiệt độ ngoài trời chỉ còn sáu độ.
Hai người phải mặc áo phao dày mới được.
Vì Vệ Đình Tiêu vừa bị cảm lạnh, Ngạn Sơ đề nghị họ ở homestay nghỉ ngơi hai ngày để thích nghi.
Tuy Vệ Đình Tiêu đã lại hoạt bát như thường nhưng Ngạn Sơ vẫn sợ hắn chưa khỏi hẳn.
Vệ Đình Tiêu không có ý kiến gì, hắn chỉ muốn được ở trong căn phòng ấm áp dính lấy Ngạn Sơ.
Homestay có nhà bếp, đầy đủ dụng cụ, tủ lạnh cũng đầy ắp nguyên liệu, họ có thể tự nấu ăn.
“Gần trưa rồi, em đi nấu vài món.” Ngạn Sơ lấy tạp dề mặc vào.
Cậu đứng ở bàn bếp bận rộn, trông rất đảm đang.
Vệ Đình Tiêu lại bắt đầu động lòng, tiến lên ôm Ngạn Sơ từ phía sau, cúi đầu hôn lên dái tai cậu.
Tai là điểm nhạy cảm của Ngạn Sơ, cậu giật nảy mình, khẽ run, “Đừng quậy, đang nấu ăn mà.”
“Một mình em nấu ăn, chắc là chán lắm nhỉ? Anh thích nấu ăn cùng em.” Giọng Vệ Đình Tiêu mang theo chút mờ ám, Ngạn Sơ dường như nghe ra được ý khác trong lời nói của hắn.
“Ra chỗ khác chơi đi, không cần anh giúp.” Ngạn Sơ tai đỏ lên, đẩy Vệ Đình Tiêu ra, thật ra là đang che giấu nhịp tim vừa lỡ một nhịp.
Vệ Đình Tiêu không quấy rầy Ngạn Sơ nữa, dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, trải khăn trải bàn, đặt bát đũa, nhìn bàn ăn trống trơn lại lấy bình hoa ở phòng khách mang sang.
Trong bình cắm vài bông hồng sâm panh.
Bố cục như vậy mới đẹp, hắn chụp một tấm ảnh bàn ăn, lại chụp một tấm ảnh bóng lưng Ngạn Sơ đang nấu ăn, lặng lẽ đăng lên Weibo.
Lúc rảnh rỗi, hắn xem lại comment ở bài đăng trước.
Ở bài đăng hai người comment [trái tim] cho nhau, đã bị đẩy lên rất nhiều tầng.
[Rải đường rồi, rải đường rồi, mọi người mau lấy giỏ ra hứng.]
[Rồi rồi, biết anh rất yêu rồi, comment nhiều trái tim vậy.]
[Thấy anh đi hưởng tuần trăng mật vui vẻ quá ha, từ từ thôi.]
[Bức ảnh bóng này thật sự đỉnh, đang hưởng tuần trăng mật ở đâu vậy?]
[Tôi thấy một nhiếp ảnh gia nước ngoài đăng ảnh của hai người trên Ins! Họ đang du lịch ở đảo M!]
[A a a tôi cũng đang ở đảo M, sao không gặp được!]
[Tôi đến muộn một bước, thấy chân dung của hai người được treo trên tường ở một cửa hàng bán tranh.]
Lại chuyển sang xem comment ở bài đăng vừa mới đăng, mới đăng vài phút đã có rất nhiều lượt like và comment.
[Vợ nấu ăn thì anh cứ đứng nhìn thôi hả? Được lắm.]
[Lần này lại đi đâu vậy? Hình như đổi địa điểm rồi.]
[Cứ việc đăng ảnh đi, em không ngại mấy cẩu lương này đâu, thêm nữa đi.]