SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

Đối với hoạt động lần này, các bé đều rất hăng hái, tích cực đăng ký tham gia.

Mỗi khối lớp có nội dung và độ khó khác nhau.

Ví dụ như, hạng mục chạy cự ly ngắn 50m của lớp lớn, đến lớp nhỏ chỉ cần chạy 30m.

Niên Niên đăng ký hạng mục chạy cự ly ngắn này, cùng với chạy vượt chướng ngại vật và dẫn bóng.

Tuế Tuế đăng ký hạng mục ném bóng chày và nhảy xa tại chỗ.

Cuối cùng là một trận thi đấu kéo co tập thể, các bạn nhỏ cùng nhau tham gia.

Trước khi hoạt động bắt đầu, hiệu trưởng trường mẫu giáo Thần Tinh ra phát biểu, mong mọi người “Hữu nghị đặt lên hàng đầu, thi đấu thứ hai”, đồng thời dặn dò các giáo viên, nhất định phải chú ý đến vấn đề an toàn của các bé.

Hội thao nhằm mục đích rèn luyện kỹ năng vận động và khả năng phối hợp của trẻ nhỏ, phát triển tính thú vị, lần này cũng tiện thể giao lưu hữu nghị với các bé của trường mẫu giáo Ánh Dương.

Các bé của mỗi lớp mặc đồng phục thể thao của lớp mình, đã được giáo viên dẫn đến khu vực tập trung quy định.

Đồng phục lớp của Niên Niên và Tuế Tuế là màu trắng tinh, nổi bật giữa một dàn quần áo sặc sỡ.

Không lâu sau, hạng mục chạy cự ly ngắn bắt đầu.

Tổng cộng có tám đường chạy, vòng thi đấu đầu tiên, Thần Tinh và Ánh Dương mỗi trường cử bốn bé lên thi đấu.

“Niên Niên! Cố lên!”

“Anh hai, cố lên!”

Các bạn nhỏ lớp Nhỏ (1) đều vây lại, bởi vì vòng thi đấu này là Niên Niên tham gia.

“Ừm! Tớ sẽ thắng!” Niên Niên rất tự tin vào bản thân.

Chỉ với quãng đường 30m, đối với nhóc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ là lúc bốc thăm, vận may của cậu nhóc không được tốt, bốc phải đường chạy số 8, ở vị trí góc ngoài cùng.

Đường chạy này cách khu vực cổ vũ khá xa, ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng bởi khán giả, lại có chút khó khăn để thi triển.

“Vào vị trí! Chuẩn bị——”

“Chạy!”

Còi vừa vang lên, các bé liền đồng loạt chạy về phía trước.

Hội thao lần này sẽ được sử dụng làm tư liệu quay phim tài liệu của trường mẫu giáo, vì vậy hiệu trưởng còn mời một số nhóm quay phim, trên không trung còn có máy bay không người lái bay qua bay lại.

Từ góc độ chụp từ trên xuống, khoảnh khắc những đứa trẻ với đủ màu sắc chạy ra khỏi đường chạy, giống như những viên bánh mochi đủ vị “lăn” ra ngoài.

Những “viên bánh mochi” điên cuồng lao về đích.

“Cố lên! Cố lên! Lớp Nhỏ (1)! Cố lên!” Vu Phi Nhiên vẫy cờ nhỏ, dẫn các bé trong lớp cùng nhau cổ vũ.

Không biết ai hô lên một tiếng: “Đại ca! Cố lên!”

Các bé trai trong lớp đều rất ngưỡng mộ Niên Niên, thật sự có người coi Niên Niên là “đại ca”, lúc này không nhịn được mà hô lên lời trong lòng.

Ai ngờ, Niên Niên đang chạy được nửa đường, đột nhiên bị một cậu bé mập mạp ở đường chạy số 7 đụng mạnh một cái.

Cậu bé bị đụng lảo đảo một chút nhưng vẫn giữ được thăng bằng, quay lại đường chạy tiếp tục chạy.

Cậu bé mập mạp còn tưởng mình đã bỏ xa Niên Niên, nào ngờ đối phương nhanh chóng đuổi kịp.

Mơ hồ còn có xu hướng vượt lên.

Lúc này cậu bé mập mạp không vui, cố ý chen sang đường chạy của Niên Niên, còn thò chân ra.

Niên Niên đang tăng tốc rất khó dừng bước đột ngột, bị vật cản hình người này chặn đường, cậu cuối cùng không tránh khỏi vận mệnh ngã sấp xuống.

Khoảnh khắc bị vấp ngã, đầu gối và tay đều cảm thấy nóng rát, nhưng rõ ràng nhất vẫn là tiếng “rắc” ở cổ tay.

“Bộp” một tiếng, cảm giác như có thứ gì đó vỡ vụn.

“Niên Niên!”

“Cô Vu! Niên Niên ngã rồi!”

Vu Phi Nhiên đương nhiên nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy tới, đỡ cậu bé dậy.

Nhìn thấy lòng bàn tay và đầu gối cậu bé bị trầy xước, rướm máu.

Cô lo lắng nói: “Cô đưa con đến phòng y tế ngay.”

Niên Niên đứng dậy, cúi đầu, nhưng lại không nói gì.

Lúc này, các bạn nhỏ khác cũng chạy đến, hỏi han đủ điều.

Vu Phi Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Niên Niên ở trong lớp luôn là em bé điềm tĩnh, lúc này đôi mắt cậu bé lại đỏ hoe như sắp khóc.

Đương nhiên điều này cũng có thể hiểu được, các bé té ngã cảm thấy đau, chắc chắn rất khó giữ được bình tĩnh.

Vu Phi Nhiên chỉ tưởng rằng Niên Niên đau quá mới như vậy.

Chỉ có Tuế Tuế ở bên cạnh biết anh trai khóc là vì nguyên nhân khác.

Vòng chạy cự ly ngắn đầu tiên đã kết thúc, các bạn nhỏ khác đều về đích an toàn, Niên Niên vì sự cố này chỉ được hạng chót.

Vu Phi Nhiên nhờ bác sĩ trong trường xử lý đơn giản vết thương cho Niên Niên.

Cô nhận ra Niên Niên buồn bã không vui, liền an ủi: “Sau này vẫn còn cơ hội lấy giải nhất mà, cô tin tưởng con.”

Vì Niên Niên bị thương nên các trận đấu tiếp theo của cậu nhóc đã bị hủy bỏ

Nhóc trở thành một thành viên của đội cổ vũ trên khán đài.

Không lâu sau, một giáo viên của trường mẫu giáo Ánh Dương dẫn theo cậu bé mập mạp vừa rồi đến xin lỗi.

“Niên Niên bị thương nặng không? Thật sự xin lỗi, Duệ Duệ cũng không phải cố ý, thi chạy mà, các con va chạm nhau cũng là chuyện khó tránh khỏi…”

Lời nói ban đầu của vị giáo viên này Vu Phi Nhiên còn nghe được, nhưng càng nói càng không lọt tai, Vu Phi Nhiên đã cau mày.

Chẳng lẽ giáo viên trường mẫu giáo Thần Tinh bọn họ đều mù sao? Rõ ràng nhiều lần đụng vào Niên Niên, tuyệt đối không thể dùng câu “không phải cố ý” là có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nếu không sau này thi đấu tất cả mọi người đều dùng chiêu này thì còn ra thể thống gì.

Đây là việc không đúng, làm giáo viên nên dạy bảo, hướng dẫn trẻ dùng cách tích cực, lạc quan để thi đấu, phải nói cho chúng biết tinh thần thể thao là gì, chứ không phải che đậy lỗi lầm cho trẻ.

Vu Phi Nhiên vừa định mở miệng nói đôi lời, Tuế Tuế ở phía sau đã bước lên trước, chống nạnh nói: “Cậu làm hỏng đồng hồ của anh trai tớ.”

Duệ Duệ vẻ mặt khinh khỉnh, không thừa nhận lắc đầu: “Không phải tớ làm hỏng.”

Tuế Tuế: “Là cậu đụng anh tớ, đồng hồ mới bị hỏng, cậu phải bồi thường!”

Duệ Duệ theo thói quen phản bác: “Tớ không có đụng, cậu ấy tự ngã!”

Câu “tớ không có đụng” này đã chọc giận mọi người, các bạn nhỏ khác đều chạy đến bênh vực Niên Niên.

“Tớ cũng thấy rồi, bây giờ cậu đang nói dối đấy!”

“Ba mẹ cậu không nói với cậu, bạn nhỏ nói dối mũi sẽ dài ra sao?”

“Cậu làm Niên Niên ngã, cậu ấy bị thương rồi, cậu phải xin lỗi chứ.”

“Đúng vậy, cậu ấy còn chảy máu nữa.”

“Cô giáo dẫn cậu đến đây chẳng lẽ không phải để xin lỗi sao?”

“…”

Các bạn nhỏ ngươi một lời ta một câu, cậu bé mập mạp đột nhiên bị chặn họng không nói nên lời liền nhìn về phía giáo viên của mình, “Cô Hàn, cô mau nói với bọn họ, con không có đụng người ta.”

Lúc này cô Hàn cũng có chút không chịu nổi nữa, chuyện Duệ Duệ đụng Niên Niên quả thật là có nhiều người nhìn thấy, cho dù phản bác cũng vô dụng.

Cuối cùng, cô đành nói: “Cô Vu, Duệ Duệ tôi sẽ đưa về dạy dỗ lại, lần này tôi thay mặt thằng bé xin lỗi Niên Niên, được không?”

Vu Phi Nhiên cũng không phải người dễ bắt nạt, cô cực kỳ không đồng ý với cách làm này, “Đây là chuyện giữa hai đứa trẻ, tôi thấy lúc này không nên để người lớn thay mặt chúng, Duệ Duệ cần phải có dũng khí nói lời ‘xin lỗi’, chứ không phải trốn tránh.”

Lời này khiến cô Hàn đỏ mặt tía tai, cô đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là Duệ Duệ là con của người thân cô, ba mẹ đứa bé dặn đi dặn lại, bảo cô nhất định phải chăm sóc Duệ Duệ, không cho phép Duệ Duệ chịu bất kỳ ấm ức nào.

Đứa trẻ Duệ Duệ này từ nhỏ đã được nuông chiều, coi thường tất cả mọi người, lần này đụng ngã bạn nhỏ khác, còn khiến người ta bị thương.

Không xin lỗi thì không được, nhưng muốn đứa trẻ này nói “xin lỗi”, thật sự là khó hơn lên trời.

Trong nháy mắt, không khí trở nên cứng ngắc.

“Bồi thường tiền!” Bầu không khí gượng gạo bị tiếng hét của Tuế Tuế phá vỡ.

Tuế Tuế vẫn luôn rất kiên trì điểm này.

Duệ Duệ từ nhỏ được nuông chiều, cậu bé rất hiểu rõ tình huống của gia đình mình, ba mẹ đều sẵn sàng tiêu tiền cho nhóc, dỗ dành cậu, chiều chuộng cậu, muốn gì được nấy.

Cậu nhóc ở sân nhà của người khác, đụng ngã bạn nhỏ của trường mẫu giáo khác, lúc này bị một đám người vây quanh, trong lòng thật ra vẫn có chút chột dạ.

Vì vậy, lần này Tuế Tuế nhắc đến chuyện bồi thường, Duệ Duệ lập tức đồng ý.

“Bao nhiêu tiền, tớ bảo ba tớ bồi thường.”

Tuế Tuế vì tức giận, cố tình nói một con số rất lớn.

“Đồng hồ của anh trai tớ rất đắt, cậu bảo ba cậu bồi thường mười triệu.”

Duệ Duệ không có khái niệm về số tiền, liền nói: “Không vấn đề! Đợi tan học ba tớ đến đón, tớ bảo ba bồi thường cho cậu.”

Tuế Tuế: “Nếu ba cậu không bồi thường được thì sao?”

Duệ Duệ khinh thường hừ một tiếng: “Hừ! Đừng coi thường ba tớ, ba tớ rất giàu.”

Cô Hàn: “…”

Cô Vu: “…”

Cô Hàn vội vàng bước lên trước che Duệ Duệ ra phía sau, thật sự muốn bịt miệng đứa trẻ này lại.

Ba con sắp bị con “hiếu thảo” đến chết rồi!

Tình tiết nhỏ này đã cản trở việc tiếp tục diễn ra hội thao, sau khi Duệ Duệ tự mình đồng ý bồi thường, hai bên tạm thời đạt được nhất trí.

Cuối cùng Duệ Duệ vẫn không xin lỗi Niên Niên, đây là một khúc mắc trong lòng Vu Phi Nhiên, cô vô cùng khó chịu.

Nhưng đó là học sinh của trường mẫu giáo khác, cô cũng không thể trực tiếp dạy dỗ, chỉ có thể nén giận trong lòng.

Lại nhìn thấy Niên Niên bị thương ngồi trên ghế nhỏ im lặng không nói, lòng thương yêu của Vu Phi Nhiên dành cho Niên Niên càng dâng trào.

Hoạt động một ngày kết thúc suôn sẻ, đến giờ tan học, phụ huynh lần lượt đến trường mẫu giáo Thần Tinh đón con.

Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ cũng biết chuyện Niên Niên bị thương trong lúc thi đấu.

“Niên bảo, hôm nay té đau lắm phải không? Ba ôm con nhé.” Ngạn Sơ dang rộng tay ôm cậu bé lên.

Nghe thấy giọng ba, cậu bé đã nhịn cả ngày cuối cùng cũng òa khóc.

“Oa” một tiếng khóc lớn, khiến các giáo viên và các bé xung quanh đều kinh ngạc.

Trong ấn tượng của bọn họ, Niên Niên chưa bao giờ khóc lớn tiếng như vậy.

Ở trường mẫu giáo này, Niên Niên chính là bạn nhỏ bình tĩnh, điềm đạm nhất.

Thế mà Niên Niên như vậy, bây giờ lại khóc đến khàn cả giọng, mặt đỏ bừng, nước mũi cũng chảy ra.

“Ngoan nào bảo bối, ngoan nào, đừng khóc nữa, ba đến rồi đây mà? Đau ở đâu? Nói cho ba nghe nào?” Ngạn Sơ vỗ nhẹ lưng Niên Niên, vuốt ve đầu cậu bé.

Niên Niên khóc một lúc, dần dần ngừng lại, cơ thể vẫn còn nấc lên từng tiếng.

Cậu bé nghẹn ngào nói: “Ba ba, quà sinh nhật ba tặng con bị hỏng rồi.”

Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ cùng sững sờ, lúc này mới nhìn thấy chiếc đồng hồ trẻ em trên cổ tay Niên Niên, màn hình đã vỡ nát, thời gian bên trong cũng không chạy nữa, đúng là bị hỏng rồi.

“Không sao đâu, bảo bối, ba mua cho con cái mới, giống hệt như vậy.” Ngạn Sơ an ủi.

Vệ Đình Tiêu cũng nói: “Đồng hồ hỏng có thể sửa được, ba lớn đảm bảo với con, ba có thể khiến đồng hồ của con trở lại như cũ, chuyện này cứ giao cho ba, đừng buồn nữa nhé.”

Tuế Tuế đột nhiên chen vào nói: “Không cần ba ba tốn tiền mua đâu, người đụng anh ấy nói ba cậu ấy sẽ bồi thường tiền mà!”

“?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi