SAU KHI GIẾT CHẾT NGƯỜI YÊU

Giật mình tỉnh giấc, Heller chậm rãi mở mắt ra.

Gần đây hắn lại bắt đầu thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một số chuyện cũ lặt vặt ngày xưa, bởi vì quản gia I luôn quên bật chế độ thôi miên trước lúc hắn say giấc. Heller đã phàn nàn với quản gia I rất nhiều lần, nhưng nó luôn nói: “Thưa cậu Heller, tôi đã nhớ rồi.”, và sau đó sẽ quên ngay lập tức.

Heller u ám rời khỏi giường. Quản gia I bưng đĩa thịt xông khói kèm trứng và một cốc cà phê lên, giống như hoàn toàn không nhận ra chủ nhân nó sáng nay có điều gì không ổn. Đột nhiên có một điều gì đó thôi thúc Heller, hắn bỗng muốn hất hết những thứ trên cái khay nhỏ nó đang bưng trên tay kia xuống đất. Hắn bị chính ý tưởng này của bản thân dọa sợ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cái ý tưởng điên rồ này đột nhiên trở nên rất hấp dẫn.

Quản gia I rất có nề nếp nhìn hắn ăn sáng xong, sau đó hỏi hắn thực đơn ăn trưa, Heller nói không cần quá phiền phức. Hắn vừa mới thay trang phục chỉnh tề, sĩ quan phụ tá đã gửi tin nhắn đến bảo hắn nếu không có việc gì quá cấp thiết thì nên tránh việc ra ngoài. Bên ngoài đang rất nguy hiểm, cha ruột của thiếu tướng Wilkes – là hắn, gần đây đang phát điên rồi. Heller nghe viên sĩ quan kia miêu tả tình hình, đầu tiên là cười xùy một cái, sau đó lại cười đến chảy nước mắt.

Bây giờ thì khi mọi người nhắc tới thượng tướng Wilkes, họ sẽ không còn nói về những quân công hiển hách của ông ta nữa, mà là nói về một loạt các tin tức ly kỳ lớn nhỏ rực rỡ như chùm đèn Giáng sinh: nghe nói gần đây ông ta đang bị chính phủ đế quốc điều tra, đã đỏ mắt mất ngủ vài ngày nay rồi. Hồi trước, ông ta đã từng cấu kết với các nhóm dân quân khu phóng xạ, tự mình lên kế hoạch cho mấy cuộc phản loạn không lớn không nhỏ, sau đó nhân danh Đế quốc đến đàn áp và lừa dối chính phủ đồng thời mở một số tuyến đường buôn lậu dưới lòng khu phóng xạ, vượt qua các cửa khẩu của Đế quốc để vận chuyển hàng hóa tới các khu vực khác. Ông ta cũng bị nghi ngờ cố ý giết vợ và con trai… Tất nhiên, trong tất cả các sự kiện này, không thể thiếu sự tác động của Heller. Thật không may, có một số tội ác của ông ta cho đến nay đã không còn tìm được bằng chứng quyết định, nếu không thượng tướng Wilkes sẽ không thể vẫn yên vị cho đến giờ.

Mặc dù biết mình có thể đã bị người của cha theo dõi, nhưng Heller lại thấy vô cùng vui vẻ. Từ trước đến nay hắn rất thích loại khoái cảm quyết đấu này, thắng thì sống, bại thì chết, mà hắn thì thường là ở bên thắng lợi. Hắn dặn quản gia I bật TV lên, tính toán nhân cơ hội này thả lỏng thần kinh một chút. Dinah lại một lần nữa gửi thư cho con trai mình, và cũng giống như những lần khác, Heller tiếp tục từ chối yêu cầu của bà ấy.

Phòng khách truyền đến âm thanh của một chương trình giải trí nào đó, nhưng không đến hai giây lại đột nhiên biến mất. Heller đi vào phòng khách, nhìn về phía quản gia I bên cạnh TV, quản gia I cũng vô tội nhìn lại hắn. Heller thở dài, cúi xuống định bật TV bằng tay.

Một sự việc kỳ dị đã xảy ra. Quản gia I vừa rồi vẫn còn đang mê man bồi hồi bỗng nhiên dùng tốc độ nhanh nhất nhảy bổ đến trước mặt hắn, chắn giữa hắn và điều khiển TV: “Cậu chủ không thể xem chương trình này.”

Cánh tay Heller bị quản gia I đụng đến phát đau. Trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, hắn xoay người mắng quản gia I: “Cút ngay!”

“Cậu chủ không thể xem chương trình này.” Quản gia I vẫn kiên trì bền bỉ khuyên nhủ hắn. Nếu Heller không biết rõ nó không có tình cảm, hắn nhất định sẽ bị đả động bởi sự kiên trì đó. Nhưng quản gia I chỉ là một con robot lạc hậu, chậm chạp. Vì thế Heller tận tình phát tiết sự phẫn nộ của hắn, vung nắm đấm, đánh mạnh vào mặt quản gia I. Tốc độ bình thường của một con robot có thể so sánh với độ nhạy của một người trưởng thành, nhưng nó làm sao nghĩ đến việc chủ nhân của nó lại vung nắm đấm về phía mình, cho nên nó đã bị đánh văng về phía sau với chiếc mặt màn hình nứt vỡ, hung hăng đụng cái rầm vào tường. Heller bật TV lên, ngạc nhiên khi thấy quản gia I không khởi động lại mà kiên trì bay qua bay lại bên người hắn. Nhưng hệ thống treo của nó có chút vấn đề, vậy nên nó phải dừng lại tại chỗ, nói: “Heller, cậu không thể xem chương trình này.”

Heller quay đầu nhìn màn hình TV. Màn hình vừa vặn dừng ở một kênh thu phí nổi tiếng nào đó. Kênh thu phí này trước đây vẫn luôn nổi tiếng với “Trò chơi đấu thú”, đó là một chương trình đưa những người đàn ông và phụ nữ vi phạm pháp luật Đế quốc trong khu an toàn và con cái của họ vào khu phóng xạ, sau đó quay video toàn bộ quá trình để xem họ có thể sống sót trong vài ngày dưới sự đe dọa của động vật phóng xạ và dị nhân hay không. Chương trình này đã nhận được sự công nhận và tài trợ mạnh mẽ từ chính phủ Hoàng gia. Nhưng thứ đang được phát sóng bây giờ không phải là “Trò chơi đấu thú”. Góc bên phải màn hình viết “Tra tấn: tập đặc biệt”, ở giữa màn hình là hình ảnh một thanh niên tóc đen bị trói trên một chiếc bàn phẫu thuật sạch sẽ sáng sủa. Đôi mắt của cậu ta bị tấm vải đen che khuất, miệng bị nhét một miếng vải bông. Cậu ta vừa chảy nước miếng vừa giãy dụa một cách vô ích. Người dẫn chương trình đang luyên thuyên rất hưng phấn: “…Các bạn có thể bỏ phiếu trực tuyến, chọn cách tra tấn bạn thích… nhấn chìm, mổ xẻ, thiêu cháy… Ồ tất nhiên, các lựa chọn nghiêm trọng hơn như cắt lưỡi, móc mắt và cắt chi thì chỉ được mở trong những ngày cuối cùng… Hãy tham gia chương trình, tất cả các thông tin được cung cấp bởi tù nhân có một phần công lao của bạn!” 

Heller chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của thanh niên kia. Vừa rồi trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ảo giác, cho rằng người bị trói ở giữa màn hình chính là David còn sống. Nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh trở lại, hắn có thể nhận ra danh tính thực sự của cậu thanh niên kia. Edgar Wilson, cậu em út vui vẻ hoạt bát của David.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi