SAU KHI HOÁN ĐỔI CƠ THỂ VỚI KẺ THÙ, TÔI PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?

Khi cửa vừa mở ra, Lệ Viễn và Lữ Mông đồng loạt ôm đầu núp sau ghế ngồi.

Gần như cùng lúc đó, âm thanh viên đạn va chạm vào kim loại vang lên bên tai.

Bên ngoài cửa thang máy, một đám người thú hóa mặc đồng phục công nhân, cầm súng xả đạn điên cuồng về phía họ.

Ba con robot mini bám chặt vào kính chắn gió của xe tham quan.

Kim loại đặc biệt dễ dàng chặn đứng viên đạn, nhưng hai bên xe hoàn toàn trống trải, không hề có chút tác dụng phòng thủ nào.

Trì Nghiêu điều khiển xe lao thẳng vào đám đông.

Cảnh Hi tìm đúng thời điểm, thò người giật lấy khẩu AK từ tay người thú hóa, quay ngược báng súng đánh ngất hắn.

Hai người phía sau, sau khi né được đợt tấn công đầu tiên, cũng nhanh chóng cướp lấy súng.

"Lão đại, xử lý sao đây?" Lệ Viễn điều chỉnh khẩu súng trong tay, hỏi với tốc độ cực nhanh.

Trì Nghiêu nhanh chóng quét mắt qua đám người thú hóa, không ngoại lệ, tất cả bọn chúng đều đã mọc ra vết đen.

"Nhắm vào những chỗ ít chảy máu mà bắn."

Lệ Viễn nâng khẩu súng máy lên, cười tàn nhẫn: "Hiểu rồi."

Ngay từ khi trò chơi bắt đầu, gã đã cảm thấy ngứa tay.

Tham gia Cực Ảnh nhiều năm như vậy, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này?

Lữ Mông có hơi hoảng.

Hắn là quân nhân của đế quốc, khác với đám người man rợ như Cực Ảnh, trừ khi trên chiến trường, nếu không thì không thể tùy tiện nổ súng.

"Lão đại, còn chúng ta thì sao?" Lữ Mông nhìn về phía Cảnh Hi.

Pằng!

Một phát AK bắn thẳng vào đầu.

Người thú hóa vừa nhắm súng về phía Trì Nghiêu, đột nhiên cơ thể hắn run lên, giữa trán xuất hiện một vết đỏ.

Cảnh Hi hơi nghiêng súng, bắn thêm một phát, viên đạn xuyên qua nòng súng đối phương, lần nữa bắn nát đầu hắn.

"Đừng để chạm vào máu bọn chúng."

Không cần nói rõ, cậu đã dùng hành động để trả lời.

"Rõ!" Lữ Mông tinh thần phấn chấn, xắn tay áo lên, "Ông đây nhịn các người lâu lắm rồi."

Kỹ thuật lái xe của Trì Nghiêu cũng giống như cách anh hành xử, điên cuồng không tưởng.

Cảnh Hi đã lĩnh giáo mấy lần, cậu co một chân đặt lên bàn điều khiển, chỉ sợ bị hất ra ngoài.

Liếc mắt thấy tư thế giơ súng của cậu, Trì Nghiêu mở thiết bị đầu cuối, lén chụp hai tấm.

Người này không hiểu tại sao, toàn bộ thân hình đều đúng chuẩn với gu thẩm mỹ của hắn.

Ngoại trừ tính cách và giới tính.

Cảnh Hi: "Đạn không còn nhiều, đừng có chơi nữa."

Trì Nghiêu hất tung đám người, đánh tay lái lao về phía kho vũ khí.

"Tôi thấy cậu giết cũng rất vui vẻ mà."

Cảnh Hi không biểu cảm: "Đây là phòng vệ chính đáng."

Trì Nghiêu: "Cậu cũng học được cách nói đùa lạnh nhạt rồi."

Cảnh Hi: "..."

Cửa kho vũ khí đóng chặt, đám người thú hóa phía sau đuổi sát nút.

Trì Nghiêu điều chỉnh góc độ, định dùng xe để phá cửa.

"Khoan đã." Cảnh Hi ngăn anhlại, ra lệnh cho Tiểu Lam.

Nắp ca-pô của chiếc xe nhanh chóng biến đổi, biến thành một hạt đậu nhỏ màu xanh lam.

Hạt đậu lắc lư bay tới cảm biến của kho vũ khí, vỏ ngoài lại một lần nữa biến đổi, bao phủ toàn bộ cảm biến.

【Nhận dạng mống mắt đã bị bẻ khóa, đang điều chỉnh thiết lập mống mắt—đã điều chỉnh xong—】

Ngay khi tiếng thông báo vang lên, cửa kim loại của kho vũ khí từ từ mở ra.

Trì Nghiêu liếc nhìn kính chiếu hậu, đạp chân ga lao vào trong.

"Nếu cậu không đưa đủ số ảnh đó, tôi cho phép cậu dùng ba con này để gán nợ."

Cảnh Hi: "Đừng có mơ."

Vừa kịp lúc cửa đóng lại, Tiểu Lam biến thành một tấm mỏng bay vào, trở về bên tay của Cảnh Hi.

Dữ liệu Tiểu Hồng chặn được từ AI Cyberoin cho thấy, nơi này ngoài hệ thống giám sát ra, không có mối nguy hiểm nào khác.

Tiếng đạn va chạm vang lên từ trên cánh cửa kim loại.

Bọn họ đợi thêm một lát, cửa vẫn chưa bị mở ra.

Lữ Mông thả mình xuống ghế, dây thần kinh căng thẳng hơi được thả lỏng.

Vừa nãy thật sự bị lão đại doạ chết khiếp.

Súng chỉa thẳng vào cậu mà không thèm để ý, chỉ lo bảo vệ Trì Nghiêu.

Dù nói là phải bắt sống tên đầu sỏ tinh tặc này, nhưng cũng không cần liều mạng như thế chứ.

Trì Nghiêu: "Dùng giác mạc của ai để mở?"

Tiểu Lam trên tay bật ra một màn hình ảo nhỏ.

【Của ông đây.】

Trì Nghiêu bước xuống xe, cười giễu: "Con robot này còn bạo gan hơn cả chủ nhân của nó."

Cảnh Hi thuận tay cầm một khẩu súng lục nhỏ trên kệ lên xem, hờ hững đáp: "Dữ liệu cơ bản của AI được thu thập từ tính cách của cô bé cơ bắp."

Trì Nghiêu liếc nhìn Lữ Mông đang giành súng với Lệ Viễn, mặt không chút biểu cảm: "Thế còn Tiểu Hồng, tính cách của ai?"

Cảnh Hi chọn một con dao quân đội giắt sau lưng, thản nhiên đáp: "Của yaoyao."

Trì Nghiêu: "Con mèo của cậu?"

Thấy Cảnh Hi ngẩng lên nhìn, Trì Nghiêu mới sực tỉnh.

Không phải Yểu Yểu, mà là yao kia.

Trì Nghiêu tự dưng cảm thấy có chút không cam lòng, lại hỏi: "Thế còn Tiểu Hắc?"

Cảnh Hi liếc anh một cái, rồi quay đi phía khu vực vũ khí nóng.

"Thời gian gấp rút, nhanh lên."

Phòng điều khiển chính ở trên lầu, thay vì tốn công sức xâm nhập, không bằng phá huỷ trực tiếp cho nhanh.

Hai phút sau, Lệ Viễn và Lữ Mông đã treo đầy người đủ loại vũ khí và băng đạn.

Cảnh Hi nhìn về phía cửa lớn.

Bọn họ xông vào nơi này, chắc chắn lúc này bên ngoài toàn người là người.

Cậu đi qua vài giá đựng đồ tìm Trì Nghiêu, thấy anh không mang theo gì cả, trên người trống trơn, chỉ cầm thêm một khẩu súng lục nhỏ, tay còn lại thì nghịch một thiết bị phóng dây thép.

"Chui từ lỗ thông gió ra?" Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu liếc trần nhà: "Ừ, thông minh đấy."

Cảnh Hi không để ý đến lời trêu chọc của anh, thuận tay cầm thêm ba cái phát xạ, ném cho Lệ Viễn và Lữ Mông mỗi người một cái.

"AI điều khiển chính sẽ phá vỡ khoá giác mạc trong ba phút, bây giờ chỉ còn ba mươi giây."

Những AI có thể làm điều khiển chính đều có chỉ số thông minh rất cao.

Thế mà con AI này lại mất ba phút để phá vỡ khoá giác mạc trong địa bàn của mình, trong khi Tiểu Lam chỉ mất có ba giây.

Trì Nghiêu càng muốn có hơn.

Đợi có thời gian, phải nghĩ cách dụ đối thủ làm cho anh vài con.

Làm một con có tính cách của Cảnh Hi trước cũng được.

Cửa lớn đột nhiên phát ra tiếng va chạm mạnh, dòng suy nghĩ của Trì Nghiêu bị cắt đứt.

Anh đứng dưới cái giá cuối cùng, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Trần nhà ghép lại từ những tấm kim loại rộng mười mét vuông, chỉ có một hàng lỗ nhỏ dọc theo mép, người căn bản không thể lên được.

"Chết tiệt!" Lệ Viễn chửi thề, nấp sau giá súng, miệng súng chỉa thẳng về phía cửa lớn, "Bọn chúng đến rồi."

"Đừng hoảng."

Trì Nghiêu nhắm vào lỗ thông gió, bấm nút phát xạ, sợi dây thép nhỏ bắn xuyên qua lỗ thông gió, cố định chắc chắn.

Cảnh Hi đang đoán bước tiếp theo của anh là gì thì bất chợt khuôn mặt của Trì Nghiêu phóng đại trước mắt cậu.

Hai người gần như mũi chạm vào mũi.

"Cậu—"

Thấy biểu cảm ngây ra trong một thoáng của Cảnh Hi, Trì Nghiêu khẽ cười, đưa tay chạm vào eo cậu.

"Mượn con dao quân đội một chút."

Nói xong, anh kéo căng sợi dây thép, giẫm lên tường và giá súng, vài bước đã leo lên trên, mạnh mẽ đâm con dao quân đội vào trần nhà.

Cảnh Hi: "..."

Tên lãng tử này.

Đúng như Trì Nghiêu dự đoán.

Phần kim loại quanh lỗ thông gió khá mỏng, dễ dàng bị cắt ra.

"Bọn chúng đến rồi!"

Lệ Viễn hét lên.

Trì Nghiêu đẩy tấm kim loại vừa cắt lên, thu dây thép và nhảy lên phía trên.

"Lên đây!"

Lệ Viễn bắn vài phát súng vào đám thú hoá vừa xông vào, sau đó dùng phát xạ nhảy lên miệng lỗ.

Cảnh Hi kéo lấy Lữ Mông đang tiếp tục bắn: "Cậu lên trước đi!"

Lữ Mông không đồng ý: "Để tôi cản hậu, anh—"

"Mau lên!"

Người càng ngày càng đông, Cảnh Hi kéo chốt một quả lựu đạn khói ném ra ngoài.

Khói trắng lập tức bao phủ khắp nơi.

Lữ Mông không thể cãi lại, mở thiết bị phát xạ và nhảy lên, nhưng vũ khí trên người quá nhiều khiến hắn bị kẹt ở miệng lỗ.

"Chết tiệt!"

Hắn chống tay vào tấm kim loại, cố sức nhảy lên.

Đột nhiên nghe thấy phía sau mông phát ra một tiếng "đinh", giống như tiếng đạn bắn vào kim loại.

Chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy mấy tiếng "đinh" nữa.

"Mẹ nó! Trước khi nhảy không xem cái lỗ to bao nhiêu sao? Không tự biết thân hình mình hả?" Lệ Viễn vừa chửi vừa túm lấy tay hắn kéo lên.

Lữ Mông: "Tôi mẹ nó có thời gian mà xem chắc?!"

Sau khi hắn lên được, một tấm kim loại bị gắn vào mông cũng rơi xuống, từ từ biến trở lại thành một con tiểu hắc.

Lữ Mông hướng nó làm một hình trái tim: "Cảm ơn Hắc tướng quân."

Tiểu Hắc hiện lên một màn hình ảo phía trên:

【Hừ.】

Lữ Mông: "..."

Lệ Viễn: "..."

Trì Nghiêu: "..."

Tính cách này, có chút quen thuộc?

Lỗ thông gió rất nhỏ, hai người đứng cạnh nhau đã rất khó khăn, thêm Lữ Mông nữa thì không đứng nổi.

Trì Nghiêu: "Mấy người lên trước đi."

Lữ Mông: "Mấy người lên trước đi, để tôi—"

"Cậu chen chúc cái gì?!" Lệ Viễn túm lấy hắn kéo lên.

Bên dưới lỗ toàn là khói trắng, tiếng súng và tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Trì Nghiêu nhìn lướt qua, không thấy Cảnh Hi đâu.

Chờ đợi khiến anh càng thêm cáu kỉnh.

Đang định nhảy xuống cứu người, thì một bóng dáng đột nhiên xuyên qua làn khói trắng nhảy lên.

Tim Trì Nghiêu đập mạnh, anh đưa tay ra ôm lấy eo cậu kéo vào lòng.

Vài phát đạn sượt qua lưng Cảnh Hi, đập vào vách tường thông gió, phát ra những tiếng vang lanh lảnh.

Lần đầu tiên gần Trì Nghiêu như vậy, hơi thở của đối phương phả vào bên cổ, Cảnh Hi cảm thấy đầu ngón tay mình hơi tê dại.

Cậu có chút không thoải mái, định lách sang một bên để đứng dựa tường với anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

"Cậu muốn bị bắn thành cái rổ sao?" Trì Nghiêu hạ thấp giọng nói bên tai cậu.

Giọng nói quen thuộc vì khoảng cách quá gần mà bỗng trở nên xa lạ.

Cảnh Hi cảm thấy tai mình hơi nóng, cậu khẽ nghiêng đầu, cố gắng phân tán sự chú ý.

Dưới chân đột nhiên phát ra tiếng động, lỗ hổng khẽ rung, một cái đầu thò lên.

Trì Nghiêu vừa rút súng, đã thấy Cảnh Hi dùng một chân đạp thẳng người đó xuống dưới, tiện thể đạp miếng kim loại vừa bị đẩy lên trở lại vị trí cũ.

"A—!"

Dưới đó vang lên một tiếng hét thảm, rồi tiếng nặng vật rơi xuống đất.

Trì Nghiêu: "..."

Dữ quá.

Chiều cao tầng hơn sáu mét, ngã từ độ cao này xuống—chắc đau lắm.

"Đi thôi." Cảnh Hi rút dây thép của thiết bị phóng trở lại, rồi bắn lên khung kim loại phía trên, đạp vào vách kim loại để nhảy lên.

Lỗ thông hơi kết nối các tầng, đan xen chằng chịt, chia thành lỗ thông khí vào và ra.

Họ đang ở lỗ thông khí vào.

Đến ngã tư, Trì Nghiêu chọn một hướng dựa vào hướng gió.

Phía trên lỗ thông hơi là hệ thống lọc khí của toàn bộ tòa nhà, chỉ cần ngược theo hướng gió là tìm được đường đi lên.

Lỗ thông ngang chỉ cao nửa người, bò qua đó rất mỏi lưng.

Mới bò được một đoạn, Lữ Mông đã bắt đầu thở dốc, nhỏ giọng lầm bầm: "Cái eo của lão tử ơi—"

Lệ Viễn đi theo sau, nghe hắn lẩm bẩm, châm chọc: "Eo không được à? Già rồi thì sớm nghỉ hưu đi, suốt ngày không lo việc tử tế, chỉ biết đuổi theo chúng tôi, phiền chết đi được."

Lữ Mông tức giận, đè thấp giọng đáp trả: "Tôi đây là bị thương trong chiến đấu, không phải là không được! Ông đây còn khỏe lắm!"

Lệ Viễn: "Một thằng A độc thân trung niên, khỏe đến mức nào?"

Lữ Mông: "Ra ngoài đấu một trận, anh dám không?"

Lệ Viễn: "Đấu thì đấu, sợ cậu chắc!"

Phía trước, hai đối thủ lâu năm đã bắt đầu cãi nhau, còn hai đối thủ khác phía sau thì lại rất yên tĩnh.

Nghe họ nói qua nói lại chuyện eo với chả eo, Trì Nghiêu vô thức nhớ đến vòng eo thon của Cảnh Hi, cảm giác như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.

Cảm giác thật tuyệt.

Trong kho vũ khí, làn khói trắng đã bị hệ thống thông gió hút đi.

Kẻ đeo mặt nạ đen khoanh tay đứng dưới trần nhà bị phá hỏng: "Phong tỏa cửa tầng một, chặn hết mọi lối ra của các tầng."

Beta áo đen bên cạnh hắn hỏi: "Vâng! Có cần phái người vào lỗ thông hơi không?"

"Không cần, chỉ là mấy con chuột nhỏ thôi, không chạy được đâu." Mặt nạ đen thu lại ánh mắt, lạnh giọng nói, "Kẻ chống lại quy tắc, chỉ có thể chết."

Beta áo đen run lên một cái, vội vã bước nhanh theo sau.

Trong lỗ thông hơi, bốn người bò qua đoạn ngang, rồi nhảy lên thêm một tầng.

"Chờ một chút."

Cảnh Hi chuyển sang bảng điều khiển của Tiểu Hồng, trước mắt hiện lên bản đồ quét hologram—đây là dữ liệu đã sao chép từ AI của nơi này.

"Đi thêm hai mươi mét nữa, rẽ phải ở lối xuống đầu tiên, chúng ta sẽ ra từ đó."

Nếu tìm sai lối ra, rất có thể họ vừa chui ra ngoài đã bị bắn thành cái rây.

Sau khi cắt miếng kim loại ra, Trì Nghiêu đợi một lúc rồi mới từ từ đẩy nó ra.

Đinh!

Một viên đạn va vào tấm kim loại phát ra tiếng vang giòn.

Trì Nghiêu rút súng chĩa vào khe hở, khi nòng súng vừa xuất hiện trong tầm nhìn, anh lập tức bóp cò.

"Ưm—!"

Dưới đó vang lên một tiếng kêu đau đớn.

Trì Nghiêu và Cảnh Hi trao nhau ánh mắt, thấy đối phương khẽ gật đầu, anh đạp mạnh vào lỗ hổng, bắn dây thép để trượt xuống, bắn hai phát súng giải quyết nốt hai tên thú hóa còn lại, rồi nhảy xuống đất.

Đây là hành lang giữa hai tầng, càng lên cao gần phòng điều khiển trung tâm thì người gác càng ít.

Nhưng một khi ra khỏi lỗ thông hơi, họ sẽ lập tức bị AI phát hiện.

Khi Lữ Mông nhảy xuống, từ tầng trên và dưới đồng thời vang lên tiếng bước chân.

Họ không chậm trễ thêm giây nào, nhanh chóng tiến lên.

"Tiểu Hồng, Tiểu Hắc." Cảnh Hi ra lệnh cho hai con robot nhỏ, "Chuyển sang chế độ phòng thủ."

Hai viên đậu nhỏ nhanh chóng biến hình, giống như chiếc bánh pizza càng lúc càng phình to ra, chắn trước mặt họ.

Vừa lao ra khỏi góc hành lang, đạn đã bắn liên tục vào tấm chắn như mưa.

Lệ Viễn lấy một quả lựu đạn cắn nắp an toàn, rồi quăng thẳng về phía trước.

"Đệt mợ mày!"

Bùm!

Sức công phá mạnh mẽ của lựu đạn khiến một nửa bọn thú hóa bị ném văng khỏi cầu thang.

Họ đứng cách không xa, sóng xung kích và những mảnh đá vụn, kim loại văng khắp nơi.

Cảnh Hi theo bản năng đưa tay che mặt Trì Nghiêu lại, ngón tay bị một mảnh kim loại bay qua tấm chắn cứa thành một vết cắt.

Đợi sóng xung kích qua đi, cậu bảo Tiểu Hồng Tiểu Hắc di chuyển lên phía trước, chuẩn bị theo sau, nhưng cổ tay đã bị nắm lấy.

Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn sang: "Gì thế?"

Trì Nghiêu liếc mắt xuống vết máu đang chảy từ ngón tay cậu: "Đang chảy máu này."

Vết thương nhỏ xíu thế này, Cảnh Hi hoàn toàn không để tâm: "Nhanh lên—"

Chưa kịp rút tay về, đã thấy Trì Nghiêu đưa tay cậu lên miệng, đầu lưỡi lướt qua, cuốn lấy vệt máu đỏ tươi vào miệng.

"Phí phạm quá—"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi