SAU KHI HOÁN ĐỔI CƠ THỂ VỚI KẺ THÙ, TÔI PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?

Thấy Cảnh Hi mãi không lên tiếng, Trì Nghiêu mới để ý đến câu nói vừa rồi của mình hình như có chỗ nào đó không ổn.

Thiếu một chữ "máu", cả câu nói đã lệch đi mười vạn tám ngàn dặm.

Ngày đó trong mê cung, lần đầu tiên anh nếm thử máu của Cảnh Hi, mùi vị thơm ngọt, xen lẫn hương rượu đậm đặc, suýt nữa đã khiến anh không kiềm chế nổi bản năng hóa thú của mình.

Anh có thể hiểu được vì sao con mèo cấp năm kia lại nhào vào Cảnh Hi.

Nếu không phải hút máu nhiều sẽ làm sắc khí cậu ấy kém đi, ảnh hưởng đến chất lượng ảnh chụp, anh cũng sẽ giữ Cảnh Hi bên mình như túi máu di động.

"Đừng hiểu lầm, ý tôi là—" thấy Cảnh Hi nhìn mình, Trì Nghiêu nghiêm túc cân nhắc câu chữ một chút, "Mùi vị tin tức tố của cậu cũng không tệ."

Cảnh Hi: "..."

Kẻ phóng đãng quấy rối tình dục, đừng coi là thật.

Cảnh Hi cố thuyết phục bản thân không nên để ý.

Nhưng không chịu nổi thì chính là không chịu nổi.

"Vậy có muốn thử không?" Cảnh Hi mặt không cảm xúc hỏi.

Lữ Mông vừa mang đồ ăn lên đã sợ đến ngây người.

Lão đại vừa nói gì?

Cậu muốn thử với Trì Nghiêu?!

Tay vừa lỏng, đĩa gà cung bảo mới bày xong liền rơi xuống đất.

"Gà của tôi!"

Giang Phong bước vào nhà ăn, liếc nhìn mặt đất, đi vòng qua.

"Lão đại, người đã được đón về, bây giờ đang ở sảnh kiểm tra an ninh của căn cứ."

Nghe vậy, Cảnh Hi đặt đũa xuống, đứng dậy đi ngay.

"Đi xem thử."

"Ê."

Trì Nghiêu gọi cậu, nhưng không cản lại được.

Anh khẽ cười một tiếng, vỗ đầu con chó rồi đi theo: "Đi, xem kịch nào."

Cảnh Hi bước vào sảnh kiểm tra an ninh, Xuân Cầm và Thiết Hùng đang ngồi trong phòng cách ly chờ kết quả kiểm tra.

Xuân Cầm vẫn như cũ, mặc chiếc váy dài ôm sát người, đôi bốt da cao gót màu đen, búi tóc cao, trước ngực đeo cây thánh giá.

Thiết Hùng đeo chéo một khúc xương sói, tay cầm một cuốn sách, ngồi đung đưa đôi chân ngắn mà đọc rất chăm chú.

Cậu liếc nhìn một cái rồi bước vào phòng kiểm tra.

Nhân viên vừa thấy chỉ huy Phi Long đến, lập tức đứng dậy chào theo quân lễ.

" Thiếu tướng Cảnh!"

Cảnh Hi khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía màn hình.

"Họ đã làm kiểm tra gì?"

Nhân viên cung kính đáp: "Kiểm tra cơ bản về bệnh truyền nhiễm và virus."

Những kiểm tra này là quy trình bắt buộc đối với người ngoài khi vào căn cứ quân sự, tất cả kết quả kiểm tra và thông tin sẽ được tải lên hệ thống nội bộ quân đội.

Cảnh Hi ra hiệu cho anh ta đứng sang một bên, cậu bấm vài nút trên bàn điều khiển để lấy bản báo cáo kiểm tra từ cơ sở dữ liệu.

Xem qua sơ lược, cậu trực tiếp xóa vĩnh viễn dữ liệu.

Mạng trong căn cứ vẫn chưa được mở, nên thông tin sẽ tạm thời được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu nội bộ, chờ khi mạng được mở mới tải lên hệ thống của quân đội.

Nhân viên thấy cậu xóa dữ liệu, nhất thời cuống lên, không kịp suy nghĩ mà nói ngay: "Thiếu tướng Cảnh, trưởng quan của chúng tôi đã dặn những dữ liệu này không thể xóa—!"

Còn chưa nói hết, đã bắt gặp ánh mắt của Cảnh Hi.

Rõ ràng là không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến hắn sợ hãi đến co rúm người lại.

"Tại đây, tôi là người quyết định."

Nhân viên cúi đầu, vội vàng đáp: "Vâng."

Cảnh Hi không nói thêm, sải bước dài ra ngoài.

Sự an toàn của căn cứ tất nhiên rất quan trọng, không thể thiếu kiểm tra, nhưng quân đội hiện tại không an toàn, để lại dữ liệu e rằng sẽ sinh hậu họa.

"Chẳng phải cậu chỉ khoan dung với phần không phải là người thôi sao?" Trì Nghiêu đút tay vào túi, dựa vào hành lang nói, "Tôi thấy mình bị đối xử phân biệt rồi."

"Phần không phải là người—" Cảnh Hi bổ sung mà mắt cũng không thèm chớp, "và phụ nữ cùng trẻ em."

Trì Nghiêu: "..."

Hai người đứng bên ngoài phòng cách ly, lát sau cửa kim loại mở ra.

"Lão đại!"

Thấy Thiết Hùng mắt sáng lấp lánh, vùng khỏi tay Xuân Cầm như quả đạn pháo nhỏ lao tới, khóe môi Cảnh Hi hơi cong lên, mở tay ra chuẩn bị đón.

Nhưng Thiết Hùng lại phớt lờ cậu, nhảy thẳng lên người Trì Nghiêu.

Cảnh Hi cứng đờ: "..."

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, cậu mới hồi thần lại.

Giờ cậu đang dùng cơ thể của mình, Thiết Hùng hoàn toàn không thể thân thiết với cậu.

"Lão đại! Sao anh lâu vậy không về nhà?" Thiết Hùng hai tay hai chân ôm chặt lấy chân Trì Nghiêu, cố sức trèo lên.

Trì Nghiêu khoanh tay đứng đó, hoàn toàn không lay chuyển.

"Xuống đứng đàng hoàng."

Thiết Hùng ngẩng đầu, phồng má.

"Trèo một lần cũng không được à?"

Trì Nghiêu: "Không được."

"Anh cho em trèo."

Thiết Hùng nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe này, ngoái đầu nhìn Cảnh Hi, ngay lập tức xoay đầu lại.

"Tôi không thân với anh."

Cảnh Hi: "..."

Dù bài tập về nhà làm sai hết, nhưng tật chửi thề đã sửa được một nửa rồi.

"Xin chào."

Xuân Cầm đứng cách ba bước chào Cảnh Hi, "Lão đại của tôi khoảng thời gian này phiền ngài chăm sóc rồi."

Sắc mặt và giọng điệu của cô rất lạnh nhạt, giọng nói dịu dàng trầm thấp, trông có vẻ dịu dàng và xinh đẹp.

Khi bị ép ở Cực Ảnh, Cảnh Hi đã cảm thấy, Xuân Cầm và hai chữ tinh tặc chẳng hề dính dáng gì với nhau.

"Đi đường vất vả rồi." Cảnh Hi khẽ gật đầu, "Trước đi ăn cơm đã."

Trên đường đi, Thiết Hùng bám vào người Trì Nghiêu mà đong đưa, mắt nhìn xung quanh, kể lại đoạn đường từ nhà đến đây cho Trì Nghiêu nghe, miệng không thể ngừng lại.

Nghe đến lần thứ hai, Trì Nghiêu đã thấy phiền rồi.

"Nhóc là cái máy nói à?"

"Máy nhồi?" Thiết Hùng bám lấy tay Trì Nghiêu như con gấu koala, "Nhồi với bánh nhồi hả? Có ngon không anh?"

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hi, chỉ kịp thấy những nếp nhăn trên khóe môi cậu sắp biến mất.

Anh tiện tay hất con tạ nhỏ sang.

"Để người anh này nói cho nhóc biết."

Thiết Hùng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thì đã bay đi, giây tiếp theo liền được đón lấy một cách vững vàng.

Cậu nhóc ngẩng đầu, nhìn thấy cái người xinh đẹp nhưng rất hung dữ với lão đại.

Đây là cấp bậc mà nó không đối phó nổi.

Cảnh Hi cúi đầu, liền nhìn thấy Thiết Hùng trong lòng cậu lén rút lại bàn tay mũm mĩm đặt trên người cậu, cơ thể hơi nghiêng ra ngoài, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn cậu.

Thiết Hùng: "Này, anh mà dám dữ với tôi, lão đại sẽ nhốt anh vào phòng tối đấy."

Cảnh Hi: "..."

Trì Nghiêu nhận được ánh mắt như dao của Cảnh Hi: "...Tôi chưa từng nói vậy."

Thường thì chỉ làm chứ không nói.

Thiết Hùng rụt rè đưa ngón tay ra chọc chọc Cảnh Hi, rồi rụt lại ngay lập tức: "Anh nghe thấy chưa?"

"Ừ." Cảnh Hi điều chỉnh tư thế, hạ giọng xuống, "Anh sẽ không dữ với em đâu."

Rột rột——

Thiết Hùng sờ bụng: "Bổn đại gia đói rồi."

Cảnh Hi: "Muốn ăn gì, anh sẽ bảo họ làm."

Trì Nghiêu: "..."

Thằng nhóc này.

Anh vừa mới rút lại ánh mắt, đã thấy Ẩn Vệ hớn hở chạy tới bên cạnh Cảnh Hi, hú hú kêu một trận.

"Nó nói gì thế?" Cảnh Hi nhìn anh hỏi.

Trì Nghiêu: "Gọi món."

Cảnh Hi: "..."

Có thêm hai người, lại gọi cả bốn người Lệ Viễn, cuối cùng Trì Nghiêu và Cảnh Hi cũng không phải đối mắt với một bàn toàn món gà.

Nhưng có thêm người, bầu không khí trên bàn ăn lại vô cùng kỳ quái.

Giang Phong và Phương Lương không nói một lời.

Trong mơ họ cũng không ngờ rằng mình lại có thể bình yên ngồi cùng bàn ăn với Cực Ảnh/Phi Long.

Lệ Viễn và Lữ Mông vừa ăn vừa nổi cơn, gặm xong một con gà, hai kẻ nóng tính lại vác chai rượu ra ngoài đấu rượu.

Thiết Hùng ngồi cạnh Ẩn Vệ, thấy nó ăn ngon lành, liền đưa tay định lấy miếng thịt gà trong bát của nó.

"Không được đâu."

Nghe thấy tiếng của Xuân Cầm, tay nó khựng lại, buồn bã rút tay về, rồi tiếp tục nhai cơm với canh gà, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cảnh Hi ăn tượng trưng vài miếng rồi đặt đũa xuống.

"Xuân Cầm tiểu thư, Trì Nghiêu có kể qua với cô về tình hình bên này chưa?"

Xuân Cầm liếc mắt nhìn Trì Nghiêu, bình tĩnh đáp: "Đã nhắc sơ qua một, hai lần."

Cảnh Hi: "Cần hỗ trợ gì cứ việc nói với tôi."

Xuân Cầm nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau bữa cơm, Cảnh Hi theo Trì Nghiêu và Xuân Cầm đến tòa nhà số 10.

Bên ngoài căn phòng cũ có thêm hai cánh cửa kim loại nữa.

Mở cánh cửa trong cùng, một mùi hôi khó chịu xộc thẳng vào mũi.

Trì Nghiêu vừa bước chân vào lại lập tức rút ra, sắc mặt trầm xuống, cả người toát ra vẻ từ chối rõ rệt.

"Cầm lấy." Cảnh Hi đưa cho anh một cái khẩu trang lọc đơn giản.

Trong phòng, tên alpha đột biến bị Tiểu Lam trói trên giường, trông có vẻ như thể lực đã cạn kiệt.

Xuân Cầm đeo găng tay và khẩu trang, kiểm tra tay chân và các bộ phận trên cổ hắn.

"Kết cấu da đã thay đổi, trên tay chân mọc lông thỏ, nhưng các xương khớp đều bình thường, độ thú hóa khoảng 10%."

Trì Nghiêu đeo khẩu trang, nhìn thoáng qua từ xa.

"Không cần giải thích, làm cho nhanh."

Xuân Cầm mở hộp thuốc, lấy ra vài ống thuốc thử và ống tiêm, trộn lẫn tất cả thuốc lại rồi tiêm vào cơ thể alpha đột biến.

Cảnh Hi: "Đây là thuốc gì?"

"Thuốc an thần và thuốc ổn định." Xuân Cầm rút kim tiêm ra, vứt kim vào bình tái chế, "Hiện tại vẫn chưa có thuốc chống đột biến, những loại thuốc này chỉ có thể làm chậm quá trình, có thể phục hồi lại bình thường hay không thì tùy từng người."

Cảnh Hi: "Liên quan đến thể chất cá nhân?"

Xuân Cầm: "Không, liên quan đến ý chí."

Cảnh Hi khẽ nhíu mày.

Xuân Cầm lấy ra một máy đo, dán miếng dán của máy đo lên cổ alpha, ngay lập tức màn hình ảo hiển thị các số liệu.

"Độc tính trong máu đang giảm, nhưng dù lần này có hồi phục, độc tính cũng sẽ cần ít nhất một năm mới thải hết, trong thời gian ngắn cậu ta sẽ không thể sinh hoạt như người bình thường."

Một năm...

Người bình thường ít nhiều đều phải trải qua những lần kiểm tra trong một năm.

Nếu độc tính trong máu bị phát hiện là bất thường, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Chưa nói đến việc tin tức lan truyền trong công chúng có gây ra hoảng loạn hay không, ngay cả khi chỉ lưu hành trong nội bộ quân đội cũng không phải là chuyện tốt.

Cảnh Hi nhìn sang Trì Nghiêu.

Có phải anh đưa người của Quân đoàn U Linh về căn cứ cũng là vì lý do này?

Chưa đầy năm phút sau, màng đỏ trong mắt alpha đột biến biến mất, những mảng lông trắng trên mặt rụng dần, lộ ra làn da bình thường.

Hắn ta thở dài một hơi, như thể cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường.

Trì Nghiêu bước tới gần, đứng nhìn hắn từ trên cao.

"Có nghe hiểu những gì tôi nói không?"

Alpha nhìn thấy anh, ánh mắt lóe lên một cái, khó khăn gật đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Trì Nghiêu: "Chắc cậu biết mình không còn là người bình thường nữa."

Alpha trợn tròn mắt, lại gật đầu.

Trì Nghiêu: "Ngày mai cậu sẽ hồi phục, cậu có thể về nhà, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, cha mẹ bạn bè của cậu có thể chết trong tay cậu. Hoặc cậu có thể theo tôi, nhưng phải dứt bỏ mọi thứ trong quá khứ."

Cảnh Hi sững lại, quay đầu nhìn sang.

Trì Nghiêu nửa khép hờ mắt, giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng cậu biết rằng, những lời này là nghiêm túc.

Chẳng lẽ người của Quân đoàn U Linh đều là như vậy sao?

Lựa chọn này quá khó khăn.

Bảo một người từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, gần như đồng nghĩa với việc lật đổ cuộc đời của họ và bắt đầu lại từ đầu.

Ngực alpha phập phồng kịch liệt, nước mắt thấm ướt hai bên tóc mai.

Trì Nghiêu không còn kiên nhẫn chờ, xoay người ra ngoài.

"Cậu có một ngày để suy nghĩ."

Thấy anh đi ra, Cảnh Hi định bảo Xuân Cầm cùng rời đi.

Xuân Cầm nghiêng đầu nhìn cậu: "Tôi còn phải tiếp tục theo dõi, ngài và lão đại cứ đi trước."

Cảnh Hi nhìn về phía alpha đột biến.

Dù bây giờ triệu chứng có giảm bớt, nhưng không có nghĩa là không còn nguy hiểm.

"Không sao, tôi sẽ cẩn thận." Xuân Cầm cảm nhận được sự lo lắng của cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Ngài không giống với những gì tôi tưởng tượng."

Cảnh Hi không hiểu.

Xuân Cầm liền thu lại ánh mắt, tiếp tục theo dõi các số liệu trên máy.

"Cảm giác mà ngài mang lại cho tôi, rất giống với lão đại lúc đó."

Cảnh Hi: "..."

Trực giác của phụ nữ quả nhiên nhạy bén hơn đám đàn ông thô kệch kia.

Đi ra khỏi tòa nhà số 10, bên ngoài trời đã tối, gió đêm thổi qua, lạnh thấu xương.

Trì Nghiêu từng bước bước xuống cầu thang, sắc mặt lạnh lùng.

Đi được nửa đường, phía sau vang lên tiếng bước chân.

"Tại sao lại để hắn lựa chọn?" Cảnh Hi đi sau lưng anh, giọng nói lộ ra chút cảm xúc, "Hắn thực sự có sự lựa chọn sao?"

"Đương nhiên là có." Trì Nghiêu cười khẩy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, "Nếu hắn chịu theo tôi về, chẳng qua chỉ là bắt đầu cuộc sống mới ở một môi trường khác thôi. Vũ trụ rộng lớn như vậy, sống ở đâu mà chẳng như nhau?"

Cảnh Hi dừng lại, nhìn bóng lưng của anh: "Nếu hắn không muốn thì sao?"

Trì Nghiêu thở dài, mỉm cười thờ ơ: "Vậy chỉ có thể bị bắt trở về, nửa đời sau sẽ bị giam cầm trong một nơi xa lạ, người muốn gặp không gặp được, nhà muốn về không về được, trải qua những ngày tháng bị dằn vặt tinh thần cho đến lúc chết."

"Kết cục giống nhau, nhưng lại khác nhau." Trì Nghiêu tiếp tục bước xuống, "Còn tùy hắn nghĩ thế nào thôi—"

Vừa bước thêm một bước, cổ tay anh bị nắm chặt từ phía sau.

"Vậy còn anh?"

Không gian xung quanh u ám, tĩnh lặng, giọng của Cảnh Hi nghe có vẻ trầm hơn bình thường, "Anh thuộc loại nào?"

Trì Nghiêu khựng lại, quay đầu nhìn ra sau.

Một cơn gió thổi tung mái tóc của anh.

Trong khoảnh khắc đó, không ai nói gì, dường như ngay cả không khí cũng đông cứng lại thành băng.

"Tôi?" Trì Nghiêu bật cười khẽ qua mũi, "Cậu nghĩ tôi giống loại nào?"

Cảnh Hi bước xuống một bậc thang, khẽ cúi đầu nhìn vào mắt anh.

"Anh có người muốn gặp mà không thể gặp không?"

Trì Nghiêu: "Có lẽ là không."

Có lẽ?

Cảnh Hi truy hỏi: "Vậy có ngôi nhà nào muốn về mà không thể về không?"

Trước mắt Trì Nghiêu không kìm được hiện lên một cảnh tượng.

Tựa như một bức ảnh bị phơi sáng quá mức.

Rất sáng, mọi thứ đều không thể nhìn rõ.

Trên bãi cỏ có một đứa trẻ đang chạy và một người lớn đuổi theo phía sau.

Phần thân trên của người lớn ẩn trong ánh sáng, chỉ có thể nhìn rõ chiếc quần đen và đôi giày quân đội.

Dường như bên tai có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của đứa trẻ và một giọng nói trầm thấp: "Nghiêu Nghiêu, chậm thôi."

Hình ảnh thoáng qua rồi biến mất, không gợi lên bất kỳ hồi ức nào, Trì Nghiêu chỉ cảm thấy ngực mình nghèn nghẹn và bực bội.

Anh gạt tay Cảnh Hi ra, xoay người bước xuống dưới, làm như không có chuyện gì nói: "Nhà cửa gì chứ, với tôi chẳng hợp tí nào."

"Trì Nghiêu."

Khi anh giẫm xuống bậc thang cuối cùng, đột nhiên nghe thấy Cảnh Hi gọi tên mình.

Trì Nghiêu dừng lại nhưng không quay đầu.

Anh không biết vào lúc này, biểu cảm của mình có tiết lộ ra điều gì không muốn người khác nhìn thấy không.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại sau lưng.

Một đôi tay đặt lên cánh tay anh, bờ vai bên phải đột nhiên trĩu nặng.

Trì Nghiêu: "......"

Sao cậu còn ủ rũ hơn cả anh?

"Sao thế, lại nghĩ đến người anh thanh mai trúc mã của cậu à?" Trì Nghiêu đứng yên không nhúc nhích, nhìn ánh đèn lác đác sáng lên ở tòa ký túc xá phía trước, "Đã đồng ý với cậu rồi thì nhất định tôi sẽ giúp cậu tìm, không có tin tức có khi lại là tin tốt đấy."

Cảnh Hi tựa trán lên vai anh, hai tay vô thức siết chặt, viền mắt khẽ nóng lên.

"Nếu anh có, sẽ muốn gặp lại không?"

Một câu nói chẳng đâu vào đâu, nhưng Trì Nghiêu lại hiểu.

Trầm mặc rất lâu, anh thấp giọng nói: "Không muốn."

Cảnh Hi sững lại.

Trì Nghiêu cảm nhận được sự thay đổi của cậu, ngực bỗng dưng bực bội.

"Đã không thể quay lại, gặp lại cũng chỉ tăng thêm phiền muộn mà thôi."

Tăng thêm phiền muộn——

Tựa như một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, cái lạnh từ trong xương cốt tản ra ngoài, bốn chữ này khiến Cảnh Hi vừa lạnh vừa lúng túng.

"Nhưng tôi sẽ không khuyên cậu đừng tìm." Trì Nghiêu tùy tiện đùa cợt, "Không kiếm tiền thì là đồ ngốc."

Nói xong, anh hơi gạt tay Cảnh Hi ra, không ngoảnh đầu mà đi mất.

Xuyên qua toàn bộ vùng cây xanh loang lổ, không còn cảm nhận được ánh mắt Cảnh Hi nữa, Trì Nghiêu liền sa sầm mặt.

Chưa từng đi tìm người thân của mình, gặp lại thì có ý nghĩa gì?

Bao nhiêu năm qua, đi không biết bao nhiêu hành tinh, chưa từng nghe qua vụ án nào có người tìm anh cả.

Duy nhất có chút liên quan là cái "yaoyao" mà Cảnh Hi tìm được.

Đáng tiếc, làm sao anh có thể là thanh mai trúc mã của một công tử nhà giàu chứ?

Tâm trạng bực bội, lại không thể giết dã thú biến dị để xả giận, Trì Nghiêu nghĩ hay là đến ký túc xá của tiền tuyến, tìm Lữ Mông uống rượu.

Bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng sột soạt rất nhẹ.

Trì Nghiêu khẽ nghiêng tai, ánh mắt thay đổi.

Âm thanh đó cách một vùng cây xanh đang nhanh chóng di chuyển về phía sau lưng.

Con đường này đi tiếp thì chỉ còn tòa nhà số 10 và một sân tập cỡ nhỏ.

Lúc vừa rồi đi qua, trên sân tập không có ai.

Không ổn.

Trì Nghiêu lập tức quay lại chạy ngược về.

Chạy được nửa đường, đột nhiên nghe thấy một tiếng rít.

Là khẩu súng máy R891 được lắp bộ giảm thanh.

Cảnh Hi vẫn chưa qua đó!

Trì Nghiêu tăng tốc, gương mặt trầm xuống.

Rẽ qua góc cua, anh nhanh chóng quét qua toàn bộ xung quanh tòa nhà số 10.

Trong bóng tối, đôi mắt dần ánh lên tia sáng vàng kim.

"Ưm——!"

Bên tai nghe thấy một tiếng rên đau đớn.

Trì Nghiêu lập tức khóa vị trí chạy tới.

Ở góc bên phải, Cảnh Hi đang bóp cổ một tân binh beta, ép chặt vào tường, máu theo tay cậu nhỏ xuống đất.

Đôi chân của tân binh rời khỏi mặt đất, không ngừng đạp tường, trong cổ họng liên tục phát ra âm thanh khò khè.

"Ở đây cũng dám ra tay." Giọng Cảnh Hi rất lạnh, "Người đứng trên cậu thật sự quá coi thường tôi rồi."

"Thả——ưm!"

"Rắc" một tiếng, đốt sống cổ gãy.

Tân binh buông thõng tay chân, đầu ngoẹo sang một bên.

Cảnh Hi thu tay lại, người kia như bùn nhão ngã xuống góc tường.

Trì Nghiêu nắm lấy cánh tay cậu xem xét.

Phần áo bên cánh tay đã rách một vệt rất dài, xung quanh đã bị máu thấm ướt.

"Sao lại để thứ rác rưởi này làm bị thương?" Trì Nghiêu cau mày.

Cảnh Hi gạt tay anh ra, gọi thông tin cho Giang Phong đến giải quyết hậu quả, mặt lạnh bước ra ngoài.

"Không cần anh quản."

Trì Nghiêu kéo mạnh người lại, lấy khăn tay trong túi ra băng cho cậu.

Cảnh Hi vốn định rút tay về, nhưng khóe mắt nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của anh khi băng bó, nghĩ ngợi rồi không nhúc nhích nữa.

Chiếc khăn tay trắng nhanh chóng bị nhuộm đỏ, Trì Nghiêu lạnh giọng: "Chờ cậu trả xong nợ, bị đánh thành cái sàng tôi cũng chẳng thèm quản."

Thì ra chỉ vì bức ảnh.

Cảnh Hi rút tay ra, giật phăng chiếc khăn đã buộc xuống ném đi: "Yên tâm, những gì nợ anh, tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi."

Nói xong, cậu sải bước đi ra ngoài.

Bị kéo mạnh một cái, vết thương trên cánh tay bắt đầu chảy máu ồ ạt.

Trì Nghiêu bước nhanh tới, tóm lấy tay cậu ấn vào tường.

Khi Cảnh Hi đẩy anh ra, anh liền ép người vào trước mặt.

"Rốt cuộc cậu đang bực cái gì?" Tay đầy máu, cơn bực bội không cách nào kìm nén được.

Vết thương trên cánh tay vốn đã rất sâu, giờ lại bị Trì Nghiêu đụng phải, Cảnh Hi cắn răng nhíu mày: "Tôi vui hay không vui, liên quan gì đến anh? Còn anh bực bội cái gì?"

"Tôi tức giận, có liên quan gì đến cậu?"

"Nếu đã không liên quan, vậy buông tôi ra."

"Không buông."

"Trì Nghiêu!"

Trì Nghiêu đấm một cú lên tường: "Đừng để tôi thấy cậu chảy máu nữa!"

Trong mũi tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm và chút hương rượu nhàn nhạt.

Cho dù có kiểm soát thông tin tố tốt đến đâu, nó vẫn sẽ phát tán ra ngoài thông qua máu.

Mùi hương này, anh không thể cưỡng lại được.

Cảnh Hi sững người, lời định nói ra khỏi miệng đột nhiên bị nuốt ngược trở lại.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cái đầu đang nóng bừng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cảnh Hi hỏi: "Không muốn thấy tôi chảy máu?"

Trì Nghiêu: "Muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa?"

Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Anh không buông tay, tôi sắp chảy máu đến khô rồi."

Trì Nghiêu khựng lại, bàn tay đang nắm chặt cánh tay cậu từ từ nới lỏng ra.

Vừa nãy trong cơn giận không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra, bị anh lôi kéo một hồi, vết thương đã rách toang ra.

"..."

Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua mặt đất, cậu cúi người nhặt chiếc khăn tay bị gió thổi đến góc tường.

"Dơ rồi." Trì Nghiêu định giật lại, nhưng Cảnh Hi đã tránh đi.

Cảnh Hi nhét chiếc khăn tay vào túi: "Vết thương là do anh làm rách, anh phải chịu trách nhiệm băng bó cho tôi."

Trì Nghiêu: "..."

"Không băng à?" Cảnh Hi mặt không cảm xúc bước ra ngoài, "Dạo này tôi phải dưỡng thương, món nợ này cứ để sau rồi tính đi."

Trì Nghiêu: "Đợi đã!"

Năm phút sau, trong phòng ngủ của Cảnh Hi.

Cậu ngồi ở một bên ghế sofa đôi, trên bàn thấp đặt một hộp thuốc.

Trì Nghiêu ngồi bên cạnh cậu, gắp một miếng bông cồn lau quanh da vết thương.

Vừa nãy ở ngoài tối nên không thấy rõ, bây giờ dưới ánh đèn nhìn lại, vết thương trông vô cùng khủng khiếp.

"Lúc đó cậu đang làm cái quái gì vậy?" Trì Nghiêu vừa lau vừa nổi nóng.

Cảnh Hi: "Phân tâm."

Trì Nghiêu: "Làm ơn lần sau về nhà rồi hãy nghĩ đến anh bạn thanh mai trúc mã của cậu."

Cảnh Hi mặt đơ: "Không nghĩ nữa, chỉ thêm phiền phức."

Trì Nghiêu không hiểu: "Đột nhiên giác ngộ cao vậy?"

Cảnh Hi nhìn vào mắt anh: "Ông nội tôi nhắn tin, bảo đã mua bài tây."

Nghe đến bài tây, Trì Nghiêu mới nhớ ra chuyện này.

"Ông ấy thật sự đã đi mua?"

Cảnh Hi: "Tôi chưa chơi bài tây bao giờ, anh bảo tôi chơi thế nào?"

Nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Biết ngay là gài tôi."

Trì Nghiêu kéo hai đầu băng gạc thắt thành một nút bướm gọn gàng, cười khẩy: "Tôi chỉ thuận miệng nói chơi thôi, ai biết ông ấy coi là thật? Huống chi nếu tôi muốn gài cậu, có lẽ không chọn cái bẫy nhạt nhẽo thế này đâu?"

Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua chiếc nút bướm chói mắt đó.

"Lần sau cùng tôi về nhà, dạy tôi chơi bài tây với ông nội."

Trì Nghiêu bị chọc cười.

Tên này lại giở chứng thiếu gia rồi sao?

Trì Nghiêu nói: "Cậu bảo tôi đi là tôi phải đi?"

Cảnh Hi chỉnh lại cổ áo sơ mi, giọng nhạt nhẽo: "Đây là anh nợ tôi."

Trì Nghiêu: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi