SAU KHI HOÁN ĐỔI CƠ THỂ VỚI KẺ THÙ, TÔI PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?

Nếu là món đồ nhỏ khác, Cảnh Hi có lẽ sẽ nhận, nhưng đây lại là thứ làm từ lông trên người hắn.

Khóe mắt cậu thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trì Nghiêu, đột nhiên cảm thấy buồn cười, cậu đưa tay định nhận lấy.

"Dễ thương thật——"

Chưa kịp chạm tay vào món đồ trang trí bằng lông, thì đã bị Trì Nghiêu giật lấy.

Trì Nghiêu cầm món đồ trang trí đầu thỏ trong tay, nhìn qua một cách nghiêm túc: "Cực Ảnh không cho phép tặng lông qua lại, không thân thiện với môi trường."

Không thân thiện với môi trường?

Lâm Vũ Hằng bị lời này làm cho sững sờ, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

"Xin lỗi, tôi không biết quy định."

Trì Nghiêu nhét món đồ trang trí đầu thỏ vào túi, xua tay: "Nể tình cậu lần đầu phạm lỗi, bỏ qua, lần sau không được tái phạm."

Lâm Vũ Hằng vội cúi người cảm ơn: "Cảm ơn lão đại!!"

Đợi người đi rồi, hai người lại tiếp tục đi về phía sân nhà của Cảnh Hi.

"Đó là đồ tặng tôi mà," Cảnh Hi cố tình nói.

Trì Nghiêu: "Nhìn không ra cậu cũng có tâm hồn thiếu nữ, thích mấy thứ như này à?"

Cảnh Hi mặt không đổi sắc gật đầu: "Tôi thích thì sao?"

Trì Nghiêu: "Đem vật tư ra mà đổi."

Cảnh Hi: "......"

Nói về tài năng làm cướp, không ai qua nổi anh.

Để làm cho đủ bộ, Cảnh Hi đã dẫn theo mười chiếc chiến hạm.

Để tránh Cực Ảnh và Phi Long gặp nhau liền đánh, cậu sắp xếp người của Phi Long ở bên kia bờ sông.

Cách một con sông nhỏ rộng năm mét, một bên là Cực Ảnh, bên còn lại là Phi Long.

Nhà của Cảnh Hi và nhà của Trì Nghiêu nằm ngay trên trục chính, đối diện nhau.

Khi bước vào sân nhà của Trì Nghiêu, Cảnh Hi liếc thấy ngay mảnh đất trồng dâu tây.

Thấy ánh mắt của cậu, Trì Nghiêu bật cười khẩy: "Chỉ có mấy cây nhỏ thế này, có cần thiết phải che bằng lồng kính không?"

Cảnh Hi: "Tôi sợ bị chó gặm mất."

Trì Nghiêu: "......"

Ẩn Vệ dù có ngốc cũng không ăn thứ này.

Ngồi xuống dưới mái hiên, Cảnh Hi thuận miệng hỏi: "Thế nào, có hài lòng không?"

Trì Nghiêu tùy tiện nhận khay trà từ tay robot gia dụng, rót trà cho cả hai người.

"Tạm được."

Cảnh Hi liếc qua tay anh khi đang cầm ấm trà, ngón tay thon dài, móng tay cũng có hình dạng đẹp.

"Không tính đến chuyện rửa tay gác kiếm à?"

Trì Nghiêu trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên.

"Nghỉ hưu rồi, anh em dưới trướng tôi ăn gì?"

Cảnh Hi cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh tìm được anh ấy, toàn bộ tài sản của tôi đều là của anh, dù không nhiều, nhưng để nuôi những người này cả đời thì dư sức."

Trì Nghiêu bật cười.

"Cho tôi tất cả? Cậu đã hỏi qua ý kiến của anh Nhung chưa?"

Anh Nhung? Gọi thân mật thế.

Cảnh Hi bình tĩnh đáp: "Đó là tài sản riêng của tôi, không liên quan đến gia đình."

Cậu nhìn về phía những thuộc hạ đang bận rộn bên kia sông qua cánh cửa mở của sân: "Số tiền đó sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi tiêu hết, chi bằng cho anh, còn có thể cứu vớt một thanh niên lầm lỡ, cũng coi như làm việc tốt."

Trì Nghiêu: "......"

Nói chuyện phiếm đôi ba câu, Cảnh Hi đi thẳng vào vấn đề.

"Ngày mai ông nội tôi sẽ qua đây, tôi không định giấu ông ấy chuyện này."

Trì Nghiêu nhíu mày: "Cậu kéo ông ấy vào chuyện này làm gì?"

"Ông ấy có quan hệ rộng, chắc sẽ quen biết những đội ngũ y tế đáng tin cậy." Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh, "Dù thế nào đi nữa, cũng phải tìm ra biện pháp chữa trị cho những người bị nhiễm bệnh."

Ánh mắt Trì Nghiêu lạnh đi: "Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ cho phép cậu làm vậy?"

Cảnh Hi đặt tách trà trở lại khay: "Tôi không phải thuộc hạ của anh, đưa ra quyết định không cần anh cho phép."

Đang nói, Lữ Mông chạy đến trước cửa sân.

"Lão đại, đến giờ ăn rồi, tôi hầm gà."

Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "......"

Cảnh Hi: "Tôi còn chuyện phải bàn, anh ấy giữ tôi lại ăn cơm."

Trì Nghiêu liếc mắt nhìn cậu, nhướng mày: "Tôi không nấu cơm."

Cảnh Hi: "Vậy thì bảo hắn mang gà đã hầm đến đây?"

Trì Nghiêu: "......"

Anh khẽ hừ một tiếng, đứng dậy bước vào trong nhà: "Chỉ có mì thôi."

Khóe môi Cảnh Hi khẽ nhếch, phất tay bảo Lữ Mông rời đi.

"Bảo tổ thông tin theo dõi liên tục tình hình không phận, có biến lập tức báo cáo."

"Rõ!"

Lữ Mông nhìn theo bóng dáng lão đại nhà mình bước vào trong, đầu óc mơ hồ.

Lão đại trông có vẻ như rất hưởng thụ khi ở cùng với Trì Nghiêu?

Bệnh lần này nghiêm trọng quá rồi chăng?

Nửa tiếng sau, Trì Nghiêu và Cảnh Hi mỗi người ôm một bát to mì ngồi trước bàn ăn, Thiết Hùng tự ôm bát nhỏ đi ra phòng khách, cùng với Ẩn Vệ, vừa xem "Thế giới động vật" vừa húp mì.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài trở nên đặc biệt nhộn nhịp.

Qua cửa sổ kính có thể thấy đám lính ở bờ bên kia sông đang tập luyện, tiếng hô lệnh của họ vang vọng lại đây.

Còn bên bờ sông này, đám đàn em của Cực Ảnh đã dựng lò nướng, vừa mở nhạc vừa nướng thịt xiên, thỉnh thoảng còn huýt sáo khiêu khích về phía bên kia sông.

Trì Nghiêu không bao giờ ngờ rằng, có một ngày Cực Ảnh lại có thể cùng với Phi Long ở yên một chỗ mà không bùng nổ đổ máu.

"Đừng tưởng đi diễu hành theo hàng là ghê gớm, bọn ông cũng biết đứng tư thế nghiêm đấy!"

Đột nhiên nghe thấy giọng khàn khàn của Lệ Viễn, Thiết Hùng miệng vẫn còn dính sợi mì liền lao đến trước cửa sổ, bám lấy cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Lão Lệ làm gì thế?"

Trì Nghiêu chẳng thèm ngẩng đầu: "Về ăn cơm."

"Oh——" Thiết Hùng nhét sợi mì thò ra vào miệng, không nỡ nhưng vẫn quay lại chỗ cũ.

Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng hát to khỏe.

"Chúng ta đều là tay súng thần——"

Thiết Hùng: "Bài này tui biết! Tay súng thần, biubiubiu——"

Ẩn Vệ: "Gâu gâu gâu~"

Trì Nghiêu nghe thấy tiếng hợp xướng bên ngoài lẫn trong nhà, cộng thêm tiếng chó sủa không đúng nhịp, đầu óc đau như búa bổ.

Cảnh Hi nhìn thấy anh càng lúc càng nhíu chặt mày, búng tay một cái, bảo AI đóng kín cửa lại: "Anh bỗng không nhớ ra, 5 cộng 8 bằng mấy nhỉ."

Thiết Hùng lập tức im lặng, theo phản xạ bắt đầu bẻ ngón tay đếm: "Một một là một, một hai là hai——"

Thế giới cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Trì Nghiêu: "Cậu dỗ trẻ con cũng có nghề đấy."

Cảnh Hi: "Không có gì, cũng chẳng khác gì dỗ anh mấy."

Trì Nghiêu: "......"

Chiều hôm sau, Cảnh Nhung đến trạm không gian số 5, được Lữ Mông ngụy trang đón về N0520.

"Thời gian gần đây các cậu có khai thác gì ở đây không?" Cảnh Nhung hỏi.

Lữ Mông đáp: "Đâu có ạ, vừa mới tiếp nhận Bạch Kình tọa, lại đụng phải vụ án lớn, làm gì có thời gian mà nhận mấy nhiệm vụ thường lệ kia."

"Vụ án lớn?" Cảnh Nhung khó hiểu, "Vụ gì vậy?"

Ông cũng thuộc hệ thống quân đội, trực thuộc bộ giáo dục, nhưng gần đây không nghe nói gì về vụ án lớn cả.

Lữ Mông thở dài: "Chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu được, hay để lão đại chúng tôi nói với ngài thì hơn."

Cửa khoang phi thuyền mở ra, Cảnh Nhung vừa bước xuống liền thấy đứa cháu trai đang đứng đợi ở bên ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn về phía mình.

Trong khoảnh khắc, ông như nhìn thấy con trai mình đang mỉm cười với mình.

Ngay lập tức, mắt ông ướt nhòe.

"Ông, ông thấy không khỏe ạ?" Cảnh Hi nhạy bén phát hiện ra cảm xúc bất thường của ông, lập tức bước lên bậc thang.

"Không, không có gì." Cảnh Nhung khoát tay, từ chối sự dìu dắt của cậu, "Ông cứ nghĩ cháu ở N1, sao lại đến đây?"

Cảnh Hi bước bên cạnh ông: "Hiện tại có một vụ án không tiện công khai, cháu chỉ có thể tìm một nơi kín đáo để điều tra trước."

Cảnh Nhung: "Vụ án gì?"

Cảnh Hi đáp: "Cháu dẫn ông đi gặp một người đã."

Hiện tại, tất cả những kẻ bị bắt từ quân đoàn U Linh đều đang trong tay Trì Nghiêu. Nếu anh không đồng ý, thì không ai có thể gặp được họ.

Vừa bước ra khỏi sảnh dừng chân, từ xa đã thấy Trì Nghiêu đang tựa vào chiếc xe lơ lửng, lười biếng nhìn về phía họ.

Cảnh Nhung nhíu mày: "Là cậu ta?"

Cảnh Hi: "Vâng, Trì Nghiêu, đoàn trưởng của Cực Ảnh."

"Trên mạng đầy ảnh của cậu ta, làm sao ông không biết được?" Cảnh Nhung khó hiểu, "Ý ông là vụ án này có liên quan đến cậu ta sao?"

"Xem như là vậy." Cảnh Hi suy nghĩ, "Nhưng anh âyd là nạn nhân."

Trì Nghiêu nhìn thấy họ bước về phía mình.

Hai ông cháu Cảnh gia đi cùng nhau, thoạt nhìn rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ Cảnh Nhung mang nét điềm đạm của năm tháng, còn Cảnh Hi lại như thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, mang vẻ đẹp sắc bén hơn.

Những lúc thế này, anh đặc biệt cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và Cảnh Hi.

Cảnh Hi có gia thế hùng hậu, sự nghiệp thành công, lại có gia đình luôn để tâm đến cậu, còn Trì Nghiêu chẳng có gì.

Họ như đứng ở hai thế giới, một ở nơi ánh sáng, một ở bóng tối, cách nhau xa xăm, nhìn qua tưởng có giao thoa, nhưng thực chất lại tách biệt rõ ràng.

"Đây là ông của tôi, Cảnh Nhung." Cảnh Hi giới thiệu Trì Nghiêu, "Có thể đưa ông ấy vào xem không?"

Cảnh Nhung tinh tế nhận ra thái độ của cháu trai đối với mình, liền đưa tay ra: "Chào cậu."

Trì Nghiêu liếc qua, bắt tay ông một cái: "Trì Nghiêu."

Việc tự giới thiệu cho thấy rằng anh đã đồng ý.

Cảnh Hi mở cửa sau xe để Cảnh Nhung lên, còn mình thì ngồi vào ghế phụ.

Trì Nghiêu bực bội vuốt tóc, ngồi vào ghế lái, nhấn ga lao đi.

Trong xe, Cảnh Nhung âm thầm quan sát Trì Nghiêu.

Tuy rằng ông đã thấy ảnh của anh từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp.

Nếu xét về ngoại hình, thì cũng không thua kém gì đứa cháu nhà mình.

"Trì tiên sinh—"

Chưa kịp nói hết câu thì đã nghe Trì Nghiêu cười.

"Xin lỗi, tôi không quen người khác gọi mình như vậy." Trì Nghiêu nhìn ông qua kính chiếu hậu, "Ngài có thể gọi tôi là Tiểu Trì, hoặc như Cảnh Hi, gọi tôi là Nghiêu Nghiêu."

Cảnh Hi quay sang nhìn anh: "..."

Đúng là không biết xấu hổ.

Cảnh Nhung đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người: "..."

Không phải hai đứa là kẻ thù không đội trời chung sao?

Trì Nghiêu liếc thấy Cảnh Hi đang nhìn mình, liền nhướn mày, tặng cho cậu một ánh mắt đầy khiêu khích.

Cảnh Hi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định không thèm để ý đến anh nữa.

Chiếc xe lơ lửng đáp xuống trước một tòa nhà hơn hai mươi tầng.

Hai ông cháu nhà họ Cảnh theo Trì Nghiêu lên tầng ba.

Trì Nghiêu đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu nhìn Cảnh Nhung.

"Cảnh lão gia, tôi nói trước, những gì ngài thấy bên trong, trừ khi tôi cho phép, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không—tôi không đảm bảo cháu trai ngài sẽ không gặp chuyện gì."

Cảnh Nhung giật mình, nắm tay siết chặt.

"Cậu đang đe dọa tôi?"

Trì Nghiêu: "Đúng vậy, nếu ngài không đồng ý, giờ có thể rời đi ngay."

Cảnh Nhung nhìn sang Cảnh Hi, thấy cậu gật đầu với mình, ông mới cố gắng nhẫn nại: "Được thôi."

Trì Nghiêu: "Ngoài ra—ngài có bị cao huyết áp hay bệnh tim không?"

Sắc mặt Cảnh Nhung trầm xuống: "Tôi rất khỏe mạnh!"

Không chỉ đe dọa mà còn nguyền rủa ông, nhân cách của bọn tinh tặc tệ đến thế này sao?

Ấn tượng tốt ban đầu nhờ ngoại hình đã hoàn toàn bị trừ sạch.

Trì Nghiêu cười nhẹ: "Vậy thì tốt."

Anh mở cửa bước vào, bên trong là một căn hộ nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông.

Một alpha đang đeo mặt nạ đen, tay chân bị còng lại, dựa vào giường ngồi trên sàn.

Thấy họ bước vào, người đeo mặt nạ liền bật dậy.

Trì Nghiêu chỉ cằm về phía hắn: "Cảnh Hi, kiểm tra lý lịch của người này."

Cảnh Hi liếc nhìn anh, rồi mở lòng bàn tay quét qua khuôn mặt của người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ vội cúi gằm xuống, nhưng vẫn bị hệ thống đọc được hồ sơ.

Một màn hình ảo hiện ra giữa không trung.

【Lưu Nghĩa, alpha, mười sáu năm trước bị kết án tù vì vụ án bắt cóc giết người hàng loạt, bị phán xử thụ án tại khu vực nguy hiểm cấp năm, sau đó thi hành án tử hình—】

Cảnh Nhung không kìm được tiến thêm hai bước, đôi mày nhíu chặt hơn.

"Hệ thống sai sót sao?"

Người đã thi hành án tử làm sao có thể còn sống?

Trì Nghiêu và Cảnh Hi trao đổi ánh mắt, rồi dẫn ông đi xem thêm ba phòng nữa, tất cả đều là phạm nhân đã bị kết án tử hình.

Cảnh Nhung nhìn Trì Nghiêu rồi quay sang Cảnh Hi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Trì Nghiêu lập tức tóm lấy người đeo mặt nạ, giật chiếc mặt nạ trên mặt hắn xuống.

"Đừng, đừng mà!"

Alpha vừa bị giật mặt nạ liền gào thét sợ hãi, chỉ trong chốc lát như không thể thở nổi, hắn tự bóp lấy cổ mình, trên mặt từ từ mọc ra lớp lông tơ.

Trì Nghiêu âm thầm quan sát phản ứng của Cảnh Nhung.

Nhưng lần này đối phương chỉ nhíu mày, không còn kích động như khi nhìn thấy thông tin về những phạm nhân bị xử tử.

Phạm nhân không chết còn khiến người ta bất ngờ hơn cả việc thú hóa sao?

Tiếng hét kinh hoàng dần chuyển thành tiếng gầm gừ, rồi lại biến thành những tiếng rống đáng sợ.

Alpha bò rạp xuống đất, biến thành một con chó săn.

"Ông đã nhìn rõ chưa?" Trì Nghiêu mỉm cười hỏi.

Cảnh Hi: "Các cậu muốn cho tôi xem những thứ này sao?"

Trì Nghiêu: "Đúng."

Cảnh Hi quay người bước ra ngoài: "Ra ngoài rồi nói."

Trì Nghiêu chậm rãi gật đầu, xoay người đi theo, đột nhiên rút khẩu súng từ thắt lưng bắn thẳng vào đầu con alpha đã hóa thú.

Tiếng súng nổ vang bên tai khiến tim Cảnh Hi giật mạnh, cậu sa sầm mặt mở cửa ra ngoài.

Cảnh Nhung liếc nhìn cậu, rồi lại nhìn con alpha thú hóa đã chết phía sau, không chút biểu cảm, đi theo sau.

Ba người im lặng suốt chặng đường, trở về khu nhà của Trì Nghiêu.

Sợ ông nội bị sốc, Cảnh Hi hiếm khi tự tay pha trà.

"Cậu muốn tôi làm gì?" Cảnh Nhung nhìn Trì Nghiêu hỏi.

Trì Nghiêu: "Điều này phải hỏi Cảnh Hi."

Nhận được ánh mắt từ ông nội, Cảnh Hi nâng chén trà đặt trước mặt ông.

"Cháu cần một đội ngũ y tế đáng tin cậy, nghiên cứu loại thuốc có thể làm thoái hóa gene biến dị trở về trạng thái ban đầu."

Cảnh Nhung dùng khóe mắt quan sát Trì Nghiêu, hạ giọng hỏi: "Cháu đã hiểu rõ mọi chuyện chưa?"

Cảnh Hi lắc đầu.

Cảnh Nhung: "Cháu biết tại sao họ lại biến thành như vậy không?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Hiện tại chỉ biết máu của những người thú hóa có khả năng lây truyền."

Cảnh Nhung nâng chén trà lên: "Cháu chẳng hiểu rõ gì cả mà muốn cứu họ sao?"

Cảnh Hi: "Người cháu muốn cứu không phải là họ, mà là Đế quốc."

Cảnh Nhung nhấp một ngụm trà, có vẻ khá hài lòng.

"Cháu vẫn chưa nói thật."

Cảnh Hi lén liếc nhìn Trì Nghiêu: "Cháu nghĩ anh ấy nằm trong số những người này, cháu muốn cứu anh ấy."

Cảnh Nhung tay run run làm chén trà suýt nữa rơi ra ngoài.

"Để ông suy nghĩ đã."

Hai bên bờ sông lại bắt đầu hát đối đáp, Cảnh Nhung nghe có vẻ lạ tai, khoanh tay đi ra ngoài xem cho vui.

"Ông nội cậu có vẻ không hoàn toàn không biết gì." Trì Nghiêu chống cằm, lắc lư chén trà trong tay, cười đầy ẩn ý: "Tôi không dám để ông ấy rời khỏi đây nữa, phải làm sao đây?"

Cảnh Hi: "Nếu chuyện bị lộ ra, anh muốn xử lý tôi thế nào cũng được."

Trì Nghiêu: "Nghe hay đấy, mà tôi muốn vài tấm ảnh cậu còn không cho."

Ngoài cổng có tiếng bước chân, một lát sau Phương Lương gõ cửa bước vào.

"Lão đại." Hắn cảnh giác liếc nhìn Cảnh Hi, không nói thêm gì.

Trì Nghiêu: "Không sao."

Phương Lương hạ giọng: "Số 46 đêm nay khai mạc."

Trì Nghiêu: "Mấy giờ?"

"12 giờ." Vừa nói, Phương Lương vừa lấy ra một con chip cảm ứng nhỏ bằng cúc áo, "Đây là thẻ thông hành."

Cảnh Hi cau mày: "Số 46 là gì?"

Trì Nghiêu cầm chip lên xem: "Cuộc thi sinh tồn ảo, cũng giống như những trò chơi mạng bình thường khác, nhưng điểm khác biệt là trong trò chơi này, nếu cậu chết——"

Anh nhìn Cảnh Hi, khóe môi nhếch lên: "Ngoài đời cũng sẽ chết."

Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua con chip trong tay anh: "Liên quan đến thứ này?"

Trì Nghiêu gật đầu: "Đây là điện cực, cũng là thẻ thông hành, không có nó thì không vào được trò chơi."

Cảnh Hi: "Anh định vào trò chơi để lần ra máy chủ của họ?"

Phương Lương xen vào: "Nhưng hệ thống an ninh của máy chủ họ rất cao, chúng tôi đã thử một lần nhưng không thành công."

Trì Nghiêu: "Bất kỳ hành động nào trong trò chơi cũng sẽ bị hệ thống giám sát, nếu dữ liệu có bất thường sẽ bị khóa hoặc thậm chí giết chết."

Cảnh Hi im lặng một lát: "Tôi cần một số phụ tùng."

Trì Nghiêu khựng lại, ngẩng đầu nhìn Phương Lương, cả hai đều không hiểu cậu cần làm gì.

Mười phút sau, trên chiến hạm của Cực Ảnh.

Trì Nghiêu mở kho chứa hàng ở tầng dưới cùng, nói với Cảnh Hi: "Đồ quá nhiều, cậu tự tìm đi."

Cảnh Hi nhìn quanh một vòng, phải nói là cực kỳ lộn xộn.

Các loại linh kiện bừa bãi như rác, mảnh vỡ của giáp máy, chiến cơ, súng ống đều có đủ.

"Đống phế liệu thu được lần trước?" Cảnh Hi hỏi.

Nói đến chuyện này, Trì Nghiêu vẫn còn bực.

"Đúng đấy, toàn đống phế liệu mà cậu bỏ vài tỷ của tôi ra mua đấy~"

Cảnh Hi: "......"

Mở cửa xong, Trì Nghiêu xoay người đi ra, nhưng bị Cảnh Hi kéo lại.

"Không muốn thất bại nữa thì cùng tìm đi."

Trì Nghiêu khó chịu vuốt tóc: "Cậu bám dai thật đấy."

Cảnh Hi: "......"

Sau khi xắn tay áo tìm kiếm hơn một tiếng, Cảnh Hi lật ra một chiếc hộp gỗ nhỏ dưới đống linh kiện.

Chiếc hộp trông rất đơn giản, như thể là tự làm.

Cậu nhất thời tò mò, tiện tay mở ra.

Bên trong là vài mẩu xương động vật, trông hơi rùng rợn.

Đang định đóng lại, ánh mắt cậu chợt thấy một thứ gì đó, liền lật nó ra và đặt trước mặt.

Đó là một chiếc răng dã thú, cỡ bằng ngón út của người trưởng thành, trên bề mặt có nhiều vết xước nhỏ, trông có vẻ đã lâu năm, bên một mặt có khắc một dãy số nhỏ.

Không cần phân biệt, Cảnh Hi chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay vật này.

Đây là một chiếc nanh sói.

Ở phòng ngủ trong nhà cậu ở Đế Đô Tinh cũng có một chiếc, với cùng một mã số.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi