SAU KHI HOÁN ĐỔI CƠ THỂ VỚI KẺ THÙ, TÔI PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?

Đây vẫn chưa phải khu vực trung tâm.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cảnh Hi.

Ở đế quốc, nghiên cứu về dã thú biến dị là hợp pháp, chỉ cần được cơ quan liên quan phê duyệt, những đơn vị đáp ứng điều kiện thậm chí còn có thể xin quỹ nghiên cứu chuyên dụng.

Nơi này chứa nhiều tiêu bản dã thú, dưới tầng hầm thậm chí còn giam giữ cả dã thú sống, người không biết nội tình dù có vào đây, nhìn qua cũng chỉ nghĩ rằng đây là một cơ sở nghiên cứu dã thú hợp pháp.

Suy nghĩ này khiến Cảnh Hi cảm thấy sợ hãi.

Đế quốc rốt cuộc có bao nhiêu cơ sở bất hợp pháp được ngụy trang như thế này?

Bọn họ rốt cuộc đang mưu đồ gì?

Trì Nghiêu lướt mắt qua một lượt, không nói gì mà đi ra ngoài.

Thời gian chơi đùa với Cảnh Hi đã khiến anh dần chìm đắm trong ảo tưởng rằng bản thân cũng là một người bình thường.

Thế nhưng ánh mắt của con chó săn cấp hai kia đã xé nát tất cả lớp vỏ ảo tưởng ấy.

Nó ở trong lồng, anh ở ngoài lồng.

Nhưng bản chất của họ thì không có gì khác nhau.

Cảnh Hi lập tức nhận ra tâm trạng bất thường của Trì Nghiêu, liền bước nhanh theo sau.

"Trì Nghiêu—"

Sự im lặng của Trì Nghiêu cộng với hình ảnh vừa thoáng qua trong đầu cậu khiến Cảnh Hi không thể kiềm chế mà muốn an ủi anh.

Muốn nắm lấy tay đối phương, nhưng lần này đối phương lại tránh né.

"Chuẩn bị." Trì Nghiêu đứng trước cửa phòng thứ hai, khẽ nói.

Cảnh Hi thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Đây thật sự cũng không phải nơi thích hợp để trò chuyện.

Cảnh Hi nhanh chóng thu dọn cảm xúc, gật đầu với anh.

Cánh cửa phòng thứ hai mở ra, vẫn không có bất kỳ cơ chế tấn công nào.

Giống như phòng đầu tiên, nơi này nhốt một con voi đồng cỏ biến dị cấp hai, nó cũng bị cắt đi một phần cơ thể, đang thoi thóp nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy họ tiến vào, nó chỉ bình tĩnh nhìn một cái, dường như đã chấp nhận số phận.

Trì Nghiêu đi một vòng quanh lồng, rồi bước ra ngoài.

"Phòng tiếp theo."

Cảnh Hi liếc nhìn anh, không nói gì, bước theo.

Hai người đã xem qua năm căn phòng ở cả hai bên.

Bên trái là những loài dã thú có thân hình to lớn, bên phải nhốt những loài dã thú nhỏ hơn, mỗi lồng ít nhất có bảy tám con.

Nhìn thấy một đám khỉ đột biến cấp một ôm chặt lấy nhau, co ro ở góc tường, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía này, thoạt nhìn trông giống như một nhóm trẻ em loài người.

Cảnh Hi hoa mắt, trán hơi đau âm ỉ.

Lông trên người đám khỉ này không biết đã bị dùng cách gì cạo sạch sẽ, da của chúng không chỗ nào lành lặn, mười con khỉ đều cụt tay gãy chân, có con cằm bị mất hoàn toàn, khiến cho da thịt cứ thế lủng lẳng xuống.

Cảnh Hi tự nhận rằng từ khi gia nhập quân đội, cậu đã đối phó với không ít dã thú đột biến, chiến tranh và cái chết cũng đã quen thuộc, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng phải hành hạ dã thú đột biến đến mức này.

Trì Nghiêu đi vòng quanh chiếc lồng một vòng, xác nhận không có vấn đề gì, đang chuẩn bị rời đi thì thấy sắc mặt Cảnh Hi tái nhợt.

"Có chuyện gì sao?" Nói ra rồi, anh lại thấy mình hỏi thật thừa thãi.

Cảnh Hi lắc đầu, khẽ hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Trì Nghiêu không định trả lời, nhưng đi ra ngoài một lúc lâu cũng không nghe thấy Cảnh Hi nói gì, không nhịn được liếc mắt nhìn sang.

Thấy cậu với vẻ mặt u ám, không kìm được giải thích: "Xem có dấu hiệu nào hóa người không."

"Hóa người?" Cảnh Hi khẽ nhíu mày.

Trì Nghiêu: "Những mẫu vật mà chúng tôi phát hiện cơ bản có thể khẳng định là thú hóa người, nhưng tôi không chắc liệu họ có đang đồng thời nghiên cứu việc người hóa thú hay không."

Cảnh Hi suy nghĩ một lát: "Nhưng dù có để dã thú có hình dạng của con người, cũng rất khó giống như con người thật nhỉ?"

Ngược lại, con người biến thành thú thì dễ hơn.

"Tôi không biết." Trì Nghiêu nhìn về phía hành lang u ám phía trước, vẻ mặt lạnh lùng: "Bất kể là người biến thành thú hay thú biến thành người, đều là nghịch thiên, không nên tồn tại."

Đi đến trước cửa phòng thứ mười một, Trì Nghiêu đang định để Tiểu Hồng phá khóa cửa, đột nhiên nghe thấy Cảnh Hi im lặng bấy lâu mở miệng.

Cảnh Hi: "Nếu không gây phiền nhiễu đến bất cứ ai, không làm tổn thương ai, tôi nghĩ rằng bất kể hình thức nào, đã tồn tại rồi thì nên có quyền được sống."

Tay Trì Nghiêu khựng lại, anh quay đầu nhìn vào mắt cậu.

Cậu đang rất nghiêm túc.

"Có lẽ nhiều chuyện mãi mãi không thể công khai trước công chúng, nhưng ai mà chẳng có bí mật?"

Cảnh Hi nhìn anh, "Có người vẻ ngoài đạo mạo đứng đắn, nhưng thật ra trong lòng còn đáng sợ hơn dã thú, kẻ nên lo chuyện sinh tồn phải là họ."

Trì Nghiêu không biết đây là lần thứ mấy anh được những lời của Cảnh Hi an ủi.

Dù sự thật chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Anh không nhịn được cười khẽ: "Còn đáng sợ hơn cả dã thú? Tôi có bằng chứng chứng minh cậu đang mỉa mai tôi không phải là con người."

Bầu không khí căng thẳng, nặng nề bị tiếng cười này phá vỡ.

Nhìn nụ cười trong mắt anh, Cảnh Hi đột nhiên thấy đau lòng.

"Cái này cần tôi chứng minh thêm sao?" Cảnh Hi cũng cười theo, nhẹ nhàng đấm vào vai anh một cái, "Anh không làm người đâu phải mới một hai ngày."

Trì Nghiêu: "Tôi là công dân tốt của đế quốc, đừng nói bừa."

Cảnh Hi: "Vì anh mà anh em dưới trướng tôi mệt thế nào rồi? Có thể cho họ con đường sống không?"

Trì Nghiêu: "Vậy cậu phải để họ đi nói chuyện với anh em dưới trướng tôi."

Chỉ qua mấy câu đối thoại ngắn ngủi, bầu không khí đã trở lại như ban đầu.

Ở đầu bên kia, phụ trách nghiên cứu, Phó Cửu Binh nhận được cảnh báo khẩn cấp từ AI của viện nghiên cứu, lập tức bật dậy khỏi giường.

Ông không kịp mặc quần áo, vừa bấm số liên lạc vừa bước ra ngoài.

Nhưng đợi nửa ngày chỉ nghe thấy tiếng bận.

"Bọn khốn kia đang làm cái gì vậy!" Ông bực tức đá mạnh vào tường, xuống lầu thì thấy quản gia nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến, lớn tiếng nói, "Chuẩn bị xe, đi đến viện nghiên cứu!"

Quản gia đáp lời rồi vội vàng chạy tới gara.

Trong xe, quản gia lo lắng liếc nhìn gương chiếu hậu.

Ông chủ đang tức tối nói chuyện với ai đó, trông như có chuyện lớn xảy ra.

"Sao lâu thế mới bắt máy?!" Phó Cửu Binh nhìn vào người đàn ông trung niên beta trên màn hình, nắm đấm đập mạnh xuống tay vịn bằng da.

Người đàn ông trung niên beta dường như vừa bị đánh thức, mò tìm kính trên đầu giường rồi đeo lên.

"Xin lỗi, có lẽ tôi ngủ quá say."

Phó Cửu Binh: "Lưu Tư Thần đâu rồi?!"

Người đàn ông trung niên beta ngồi dậy, không giấu được vẻ mệt mỏi trong mắt.

"Hôm nay hiếm khi kết thúc sớm, nên tôi để cậu ta về nhà rồi."

"Khốn nạn!" Phó Cửu Binh chửi thề, "Viện nghiên cứu xảy ra chuyện rồi, các người lập tức tới đó ngay cho tôi!"

Người đàn ông trung niên beta không hiểu: "Xảy ra chuyện? Khi chúng tôi rời đi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì."

Phó Cửu Binh: "Nhưng tôi nhận được phản hồi từ AI, có kẻ xâm nhập từ bên ngoài! Tôi cung cấp cho các người chỗ ở tốt như vậy, nhưng các người cứ nhất quyết về nhà, không hiểu là có vấn đề gì! Nếu chuyện này lộ ra ngoài, chẳng ai sống nổi đâu!"

Nghe tiếng chửi rủa chói tai của ông, người đàn ông trung niên beta mệt mỏi xoa tóc, mặc lại chiếc áo sơ mi vừa cởi ra.

Ra khỏi phòng, thiết bị đầu cuối đột nhiên rung lên, một tin nhắn văn bản được gửi đến.

[Tôi đã hẹn với trợ lý của ông rồi, muốn nói chuyện với ông về bệnh tình của Hi Hi, còn một chuyện khác nữa tôi cũng muốn bàn bạc.]

Ông ta nhìn người gửi tin nhắn, Cảnh Nhung.

Cúp máy, Phó Cửu Binh vừa xoa trán vừa ngả người ra ghế, trong đầu không ngừng suy đoán mọi thứ.

Trong căn cứ có quá nhiều viện nghiên cứu, để không lộ sơ hở, nhân viên trong viện không được bố trí quá đông, việc canh gác và tuần tra hằng ngày đều do AI đảm nhiệm.

Nếu chỉ có vài người, căn bản không thể đột phá được hệ thống phòng thủ của AI, chưa kể mỗi tầng còn có những cơ quan khác.

"Có phải bị quân đội phát hiện không?" Quản gia dè dặt hỏi.

"Không thể nào!" Phó Cửu Binh giận dữ nói, "Dù là quân đội hay tổ chức khả nghi nào, chỉ cần vào đến không phận tôi nhất định sẽ nhận được tình báo."

Quản gia: "Vậy, có khi nào là kẻ trộm không?"

Phó Cửu Binh cười lạnh: "Dám trộm lên đầu tôi, không sợ chết thật đấy."

Tầng hầm thứ hai.

Trì Nghiêu và Cảnh Hi đi đến cuối hành lang, nhưng điều họ lo lắng vẫn chưa phát hiện ra.

"Có thể chỉ là để cung cấp gen thôi." Cảnh Hi hạ giọng suy đoán.

Nhưng cách này quá thô bạo.

Trì Nghiêu không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Ở gần cuối hành lang, hai bên có hai cánh cửa đối diện nhau, khác với các cánh cửa khác, hai cánh cửa này được gia cố.

Cảnh Hi ngăn lại động tác muốn mở khóa của Trì Nghiêu, tiến lại gần quan sát kỹ lưỡng.

"Có chuyện gì vậy?" Trì Nghiêu hỏi.

Cảnh Hi: "Đây là mẫu mã quân dụng, đã bị loại bỏ cách đây năm năm."

Trì Nghiêu hơi nheo mắt lại.

Điều đó có nghĩa là nơi này ít nhất đã được xây dựng từ năm năm trước.

Cảnh Hi bấm một loạt dài trên cảm biến, trông như đang bấm loạn xạ.

Cạch.

Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ mở ra.

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Trì Nghiêu, Cảnh Hi thản nhiên giải thích: "Lúc rảnh rỗi không có gì làm, tôi từng nghiên cứu cách phá loại khóa này."

Trì Nghiêu: "Còn gì mà cậu chưa nghiên cứu qua không?"

Cảnh Hi nghiêm túc nghĩ ngợi: "Cái gì cũng biết chút chút."

Trì Nghiêu nhướn mày, chậm rãi gật đầu: "Thảo nào."

Cảnh Hi: "?"

Trì Nghiêu đẩy cửa bước vào: "Thảo nào cậu còn độc thân."

Cảnh Hi: "..."

Vừa bước vào, tiếng bước chân khẽ khàng vang vọng bên tai.

Không gian bên trong lớn hơn rất nhiều so với những phòng trước đó.

Bước vào là một lối đi hẹp, bên tay phải có ba căn phòng xếp hàng ngang.

Trì Nghiêu vô thức nghịch chiếc nhẫn trên tay, nhẹ nhàng bước đến trước căn phòng đầu tiên.

Anh khẽ đẩy cửa, bên trong không phát ra tiếng động nào.

Mùi máu tanh nồng và mùi hóa chất xộc thẳng vào mũi.

Khi nhìn thấy mọi thứ trong phòng, Trì Nghiêu khẽ mở to mắt.

Trong căn phòng này không còn trữ những con dã thú sống nữa, mà là con người.

Những xác người thiếu tay thiếu chân bị treo trên cánh tay cơ học, giống như trong một lò mổ.

Trên người họ ít nhiều đều có dấu vết hóa thú.

Nghe tiếng bước chân phía sau, Trì Nghiêu quay lại đứng chắn trước mặt Cảnh Hi.

"Cậu đứng bên ngoài canh đi."

Cảnh Hi: "Tại sao?"

Trì Nghiêu: "Những thứ bên trong không hợp cho cậu xem."

Cảnh Hi nhìn anh một cái, kéo anh ra rồi bước vào trong.

Nhìn thấy cậu đứng yên đó, Trì Nghiêu lắc đầu, nghĩ đến việc vừa được cậu an ủi mấy lần trước, anh mới cố gắng nghĩ ra một câu an ủi.

"Anh trai trúc mã của cậu chắc không ở trong số này đâu."

Cảnh Hi: "..."

Thấy cậu không nói gì, Trì Nghiêu lại nói: "Cậu xem những người này đều không đẹp, chắc chắn không phải cậu ta."

Cảnh Hi lướt mắt qua những gương mặt bị phá nát, thản nhiên nói: "Cảm ơn anh đã an ủi."

Bị cảm ơn một cách nghiêm túc như vậy, Trì Nghiêu bỗng cảm thấy không được tự nhiên, chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào thì đã nghe đối phương nói lạnh nhạt: "Nhưng sau này anh đừng an ủi người khác nữa."

Trì Nghiêu: "..."

Thôi vậy, không chấp nhặt với cái tên vừa mất trúc mã này.

Trên thi thể có mã số, cách đánh số giống hệt như trên các lọ mẫu vật.

Trì Nghiêu ra lệnh cho Tiểu Hồng và Tiểu Lam ghi lại toàn bộ mã số và hình ảnh, còn anh tự mình xem xét từng thi thể một.

Trong số những người này có cả nam lẫn nữ, nhưng có một điểm chung, tất cả đều không có tuyến thể.

Điều đó có nghĩa là tất cả những người trong căn phòng này đều là beta.

Trì Nghiêu không khỏi nghĩ đến hai căn phòng còn lại, trong đầu đã dần hình thành một giả thuyết.

Anh thoáng nhìn thấy Cảnh Hi đang nhìn chằm chằm vào một thi thể nào đó với vẻ rất nghiêm túc.

Đó là thi thể của một người phụ nữ, chân cô ta mọc đầy vảy cá, nửa bàn chân đã biến thành đuôi cá.

Trì Nghiêu nhíu mày, vài bước đã tiến lại gần, chắn trước mặt cậu.

Cảnh Hi thu hồi ánh mắt, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Cậu tò mò về cấu tạo cơ thể nữ giới đến vậy sao? Nhìn chằm chằm như thế không lịch sự đâu nhé."

Cảnh Hi nhướn mày: "Anh ghen à?"

Trì Nghiêu: "Tôi việc gì phải ghen?"

Cảnh Hi lại ngẩng đầu nhìn về phía "nàng tiên cá".

"Ồ, vậy thì anh tránh ra."

Trì Nghiêu: "..."

Anh xoay đầu Cảnh Hi lại, buộc cậu phải nhìn mình.

"Không được nhìn nữa."

Cảnh Hi: "Không nhìn cô ta thì nhìn anh à?"

Trì Nghiêu: "Người chết thì có gì đáng nhìn?"

Cảnh Hi hất cằm lên: "Nhưng bụng cô ta đang phập phồng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi