SAU KHI HOÁN ĐỔI CƠ THỂ VỚI KẺ THÙ, TÔI PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?

Như cảm nhận được gì đó, Trì Nghiêu ngẩng đầu, liền thấy Cảnh Hi đang ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu sao vậy?"

Cảnh Hi hít thở sâu vài lần, lắc đầu: "Anh sao rồi?"

"Chuyện nhỏ." Trì Nghiêu quét mắt qua người phụ trách đóng quân đang ngất lịm ở góc tường, nụ cười trên môi mang theo sự mỉa mai, "Đám sĩ quan này còn phá hoại hơn cả tinh tặc, dễ dàng hủy hoại cả một hành tinh."

Cảnh Hi cảm thấy phức tạp: "Sĩ quan như vậy chỉ là thiểu số."

Trì Nghiêu ngẩng lên nhìn cậu một cái, đứng dậy: "Để tiêu diệt cái thiểu số này, phải trả giá rất lớn."

Bên ngoài, Nhan Khải đang khống chế tên vệ binh, đứng thẳng đơ như một cọc gỗ, giả vờ như mình không nghe thấy cũng không nhìn thấy.

"Cậu đi thu thập những tình báo kia, tiện thể lục soát văn phòng của hắn."

Trì Nghiêu khẽ ngẩng cằm ra hiệu cho hắn đi, ném tên phụ trách đóng quân sang chiếc ghế bên cạnh vệ binh, trói chặt, sau đó rút găng tay ra lật xem tỉ mỉ khuôn mặt, cổ và tứ chi của hắn.

Cảnh Hi: "Cậu nghĩ hắn là gì?"

"Không biết." Trì Nghiêu hờ hững đáp, "Cẩn thận một chút không bao giờ thừa."

Cảnh Hi thấy anh ra tay không biết nặng nhẹ, rất lo lắng anh sẽ móc cả mắt của người ta ra.

Nếu có thứ gì đó có thể ngay lập tức kiểm tra xem người này có khả năng thú hóa hay không thì tốt rồi.

Thành lập đội ngũ y tế không thể trì hoãn thêm nữa.

"Bề ngoài không thấy được gì." Trì Nghiêu tháo găng tay ném đi, "Nhưng gan lớn thế này, không phải hậu thuẫn cứng thì chắc chắn là bệnh."

Cảnh Hi: "......"

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu nghĩ xem còn nhà nào ở Đế Đô tinh hậu thuẫn cứng hơn nhà cậu?"

Cảnh Hi nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: "Nhà tôi chỉ là gia đình bình thường, không có hậu thuẫn gì."

Trì Nghiêu vốn đang rất bực bội, nhưng bị câu nói này của cậu chọc cười.

"Quý tộc lớn là gia đình bình thường? Vậy tôi không có hộ tịch thì là gì? Hạ dân à?"

Cảnh Hi bình tĩnh gợi ý: "Hộ tịch nhà tôi còn trống nhiều vị trí——"

Tim Trì Nghiêu đập thình thịch.

Câu nói này đã quá mức thẳng thắn.

Trì Nghiêu nhướng mày: "Nhưng tôi không muốn có một đứa cháu to thế này."

Cảnh Hi nhíu mày, vẻ mặt không vui: "Còn nhiều vị trí khác."

Trì Nghiêu tỏ vẻ nghiêm túc: "Tôi cũng không muốn có một người cha trẻ như cậu."

Cảnh Hi: "......"

Định nói thêm gì đó, Cảnh Hi hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Trì Nghiêu cười không ngừng được.

Chưa đầy năm phút, các khu vực đóng quân đã phản hồi thông tin.

Nhan Khải vừa thu thập tư liệu vừa lục soát văn phòng, một mình bận rộn vô cùng.

Thấy Cảnh Hi đi vào, hắn liếc nhìn một cái.

Người này hình như vừa đến, nhưng rất được lão đại coi trọng, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.

Giữa một ánh nhìn, hắn đã nghĩ qua tình hình của Cảnh Hi trong đầu, cung kính đưa đồ vật tìm được cho đối phương xem.

"Người anh em, cậu giúp tôi xem mấy thứ này có vấn đề gì không."

Cảnh Hi nhận lấy vài tập hồ sơ, liếc nhìn hắn một cái.

Cậu nhóc này khi cậu vào quân đoàn đã nhìn qua một lần, sau đó chỉ nghe thấy trong miệng của Giang Phong vài lần.

Quả thực rất nhanh nhẹn.

Vài tập hồ sơ lật xem rất nhanh, đó là hợp đồng mua bán giữa căn cứ đóng quân và thương nhân vũ khí.

Việc mua sắm quân dụng của quân đội có quy định rất nghiêm ngặt, chỉ có một số bộ phận linh kiện nhất định mới được phép để các căn cứ đóng quân tự do mua sắm.

Nhưng chỉ thế thôi, cũng đã có rất nhiều không gian lợi nhuận.

Mấy hợp đồng này viết chẳng cao siêu gì, gần như liếc mắt một cái là nhận ra ngay việc làm giá giả mạo.

Nhưng so với việc công nhiên chống lệnh quân đội, điều này không đáng là gì cả.

Nhanh chóng lật qua tập tài liệu cuối cùng, một tấm danh thiếp rơi ra.

Cảnh Hi cúi người nhặt lên.

Danh thiếp có nền đen tuyền, lật mặt trước là một hình cười trắng toát.

U Linh?!

Cảnh Hi nhíu mày.

Tấm thẻ trên tay cậu bị giật mất.

Trì Nghiêu dựa lưng vào sofa, lật xem danh thiếp trong tay, ánh mắt lạnh lùng.

"Quả nhiên lại có liên quan đến bọn họ."

Cảnh Hi lật mở tập tài liệu.

Lại là một hợp đồng mua sắm quân nhu, tổng giá trị hợp đồng là 20 tỷ.

"Lợi nhuận bao nhiêu?" Trì Nghiêu hỏi.

Cảnh Hi đáp: "Loại đạn này độ cứng không đủ, cơ bản chỉ dùng trong huấn luyện thực chiến, giá thành rất thấp, giá trên hợp đồng này ít nhất gấp mười lần."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Vậy tương đương với việc kiếm lời 20 tỷ sạch sẽ, món hời không tồi nhỉ."

Cảnh Hi lướt qua tên công ty cung ứng vũ khí trên hợp đồng, có vẻ như đang suy nghĩ.

"Công ty này, hình như tôi đã thấy ở đâu đó."

Trì Nghiêu: "Không nhớ ra à?"

Cảnh Hi đã từng tiếp xúc với cả hai giới quân sự và chính trị ở tầng cao nhất, nếu cậu có ấn tượng về công ty này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Cảnh Hi càng nôn nóng, lại càng không thể nhớ ra.

Những cơn đau âm ỉ ở lồng ngực làm cậu càng thêm bực bội.

"Quá nôn nóng không phải là phong cách của cậu." Trì Nghiêu xoa đầu cậu, cười nói: "Đừng để bị tôi ảnh hưởng."

Tiếng cười trầm thấp bên tai khiến sự phiền muộn trong lòng Cảnh Hi tan biến đi không ít.

Cảnh Hi không dám nhìn thẳng anh, sợ rằng nhìn thấy khuôn mặt của mình sẽ khiến cảm giác này biến mất trong chốc lát.

Bên kia, Nhan Khải nhanh chóng tổng hợp thông tin từ các khu vực đóng quân và gửi cho Trì Nghiêu.

"Còn chỉ thị tiếp theo không ạ?" Nhan Khải hỏi.

Trì Nghiêu lật xem từng trang, nói như không: "Gọi hết bọn họ qua đây, dọn dẹp khu này, coi như sở chỉ huy tạm thời."

Nhan Khải: "Rõ!"

Chưa lật được bao nhiêu trang, Trì Nghiêu đã nóng đến không chịu nổi.

Việc nhiều như vậy, muốn đóng cửa nghỉ ngơi cũng không phải không được, nhưng nếu anh nghỉ ngơi, Cảnh Hi dùng danh nghĩa của anh để chỉ huy trận chiến e rằng rất khó khăn.

Anh từ khi nào lại bắt đầu nghĩ cho người khác thế này?

"Xong việc mà cậu không trả thù lao, tôi sẽ giận đấy." Trì Nghiêu lẩm bẩm.

Cảnh Hi đang nghĩ đến chuyện khác, nghe anh đột nhiên nói một câu như thế, cậu có chút không hiểu gì.

"Anh cứ tự nhiên."

Trì Nghiêu: "Tôi muốn hàng nguyên đai nguyên kiện."

Cảnh Hi: "..."

Hạm đội đóng quân, đội vệ quân ở căn cứ quân sự hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Chỉ huy đã bị bắt, bây giờ họ mà phản kháng, thì thật sự không còn đường sống.

Trì Nghiêu phất tay ra lệnh cho người thu hết toàn bộ nguồn năng lượng ở căn cứ quân sự.

Kết quả thu được còn nhiều hơn anh tưởng.

Trì Nghiêu đồng thời gửi tín hiệu cho các bộ phận tiền tuyến, báo cáo tình hình chiến trường theo thời gian thực.

Lữ Mông tức giận nói: "Cứu viện thật sự là công việc không phải cho người! Để sổng mất mấy ngàn con hổ cấp ba rồi!"

Trì Nghiêu xem xét vị trí của họ, đối chiếu với thông tin mà quân đội gửi tới, ra lệnh: "Tôi đã để quân đội ở thành phố cậu tiếp quản việc cứu viện, các cậu đưa dân tị nạn đến vị trí mà tôi vừa gửi."

Lữ Mông nhìn thấy tọa độ hiển thị trên màn hình, hưng phấn nói: "Đám khốn đó cuối cùng cũng chịu làm việc rồi à? Đúng là muốn lột da bọn chúng!"

Trì Nghiêu lạnh lùng: "Sau này mặc cậu lột."

Kim Trạch cung kính báo cáo: "Bên tôi tạm thời khống chế được tình hình."

Trì Nghiêu xem qua số người cứu viện, số dân tị nạn còn sót lại và số lượng thú dữ ước tính trong khu vực, mở miệng nói: "Tiến độ chậm quá, giao việc cứu viện cho quân đội địa phương, các cậu chỉ cần hỗ trợ, tập trung đối phó thú dữ."

Kim Trạch hơi do dự: "Nhưng... bọn họ có thể sẽ không phối hợp."

Trì Nghiêu: "Họ sẽ phối hợp."

Kim Trạch không hiểu sao anh lại chắc chắn như vậy.

Từ khi cuộc chiến này nổ ra cho đến bây giờ, đội quân ở căn cứ 333 chưa từng phối hợp.

Vừa nghĩ đến đây, đã nghe lão đại của mình ra lệnh cho Yên Khải.

"Nói với bọn họ, mười khu vực cứu viện chậm nhất, tất cả quân đội đều bị trừ một năm lương, tổ chức ghi nhận lỗi nặng, điều chuyển xuống cấp sao nhỏ hơn."

Yên Khải trợn tròn mắt.

Lệnh phạt này, thật sự quá mạnh tay!

"Rõ!" Hắn cười toe toét đi truyền đạt chỉ thị.

Lão đại thật dám làm! Thật ngầu!

Kim Trạch, Lữ Mông và các tướng lĩnh khác đều sững sờ.

Lão đại trước giờ chưa từng đưa ra hình phạt nặng như vậy.

Quá sảng khoái!

Cảnh Hi lướt qua, Trì Nghiêu liền tắt tín hiệu nhìn lại.

"Tôi nói có gì sai à? Các cậu chẳng phải đều thích cách này sao?"

Cảnh Hi: "Không có."

Ngược lại, cậu cảm thấy khá ngạc nhiên trước cách chỉ huy quen thuộc của anh.

Trước đây, để sớm tóm được tên lưu manh này, Cảnh Hi đã điều tra không ít tài liệu.

Danh tiếng của Cực Ảnh có thể nói là do một tay Trì Nghiêu tạo nên, Cực Ảnh và Trì Nghiêu không thể tách rời.

Nhưng Cực Ảnh nổi tiếng không phải vì họ cướp bóc bao nhiêu lần, giết bao nhiêu người, mà là vì họ thường xuyên đối đầu với quân đoàn, và mỗi lần đều chiếm được lợi thế.

Nếu chỉ xét riêng chuyện cướp bóc, so với các đoàn tinh tặc khác, có thể nói họ hoàn toàn không đạt chuẩn.

Họ hành tung bất định, dường như đi đến đâu tính đến đó, không có vẻ gì là quan tâm đến những "cá con tép riu."

Vì vậy trong mắt Cảnh Hi, Trì Nghiêu luôn là một kẻ có thực lực cá nhân rất mạnh, khả năng quản lý thì hơi yếu, sở hữu một nhóm thuộc hạ trung thành mà không rõ dùng cách gì khống chế được - hoàn toàn là hình ảnh một kẻ buông tay mặc kệ.

Không ngờ khi anh nghiêm túc làm việc lại có dáng vẻ thế này.

Trên tiền tuyến, Kim Trạch vừa tắt tín hiệu chưa được bao lâu đã nhận được báo cáo từ trợ lý, quân đội địa phương đã bắt đầu hành động.

"Quả nhiên hiệu quả ngay lập tức." Áp lực trên người Kim Trạch cuối cùng cũng giảm bớt, trong mắt hiện lên vài phần ý cười, "Tiếp tục thực hiện theo kế hoạch ban đầu."

Trợ lý: "Rõ!"

Chiến cơ hạ cánh tại một khu dân cư, hắn và một đội người xuống, bắt đầu công tác cứu viện một cách có trật tự.

Dù rằng quân đội đã bắt đầu hành động, nhưng để cứu viện toàn diện vẫn cần thời gian, những người tị nạn xung quanh vẫn phải do họ phụ trách cứu.

"Đội trưởng, phía trước có bầy chuột!" Đội viên phụ trách giám sát báo cáo.

Kim Trạch vừa kéo dây thừng vừa chạm đất, một con chuột cao hơn hai mét đột nhiên lao ra.

Hắn kéo mạnh sợi dây, một chân đạp vào tường rồi vung mình sang một bên, rút khẩu súng bên chân ra, chuẩn bị bắn. Đúng lúc này, con chuột trước mặt bỗng trúng đạn vào đầu, ngã gục ngay dưới chân hắn.

Kim Trạch nhìn theo hướng viên đạn bắn tới, thấy một alpha trẻ cao ráo đang xách khẩu súng bắn tỉa nhẹ chạy lại.

"Đội trưởng, ngài không sao chứ?!"

Kim Trạch đánh giá cậu ta từ đầu đến chân một lượt: "Cậu là Sở Tiêu?"

Sở Tiêu sững người.

Đội trưởng đội cứu viện lại biết tên cậu ta?

Nghĩ tới việc mình chưa giới thiệu bản thân, cậu lập tức chào theo kiểu nhà binh, chuẩn bị nói thêm: "Tôi là——"

"Được rồi, theo sát!" Kim Trạch khoát tay.

Sở Tiêu: "Rõ!"

Khu vực đỏ——

Lữ Mông ngồi trong xe pháo, chạy băng băng ra ngoài, thấy thú đàn là bắn pháo nặng một phát.

"Đội trưởng, lại có một tốp voi nữa tới!"

Trong kênh liên lạc của đội tiên phong, các thành viên liên tục báo cáo tình hình theo thời gian thực.

Lữ Mông điều chỉnh khẩu pháo nặng, nhắm vào hướng đàn voi: "Cứ phang thẳng tay!"

"Thế còn cứu viện thì sao? Nếu bọn chúng lại giở trò lươn lẹo, chúng ta sẽ bị chơi khăm chết đấy!"

"Chuyện này tôi cũng hơi lo, đến lúc đó bị dân chúng chửi bới, chẳng phải lại là chúng ta Phi Long bị ăn gạch à."

"Tôi nghĩ bọn họ chả bao giờ thèm nghe lệnh đâu."

Pháo nặng chính xác rơi vào giữa đàn voi đang di chuyển nhanh chóng, mặt đất rung chuyển dữ dội.

"Tôi thì không lo, các cậu lo cái gì?" Lữ Mông cười, "Trời sập đã có lão đại chống đỡ, còn các cậu cứ nhùng nhằng thế, tôi trừ thưởng bây giờ đấy!"

Trong kênh liên lạc vang lên một tràng chửi mắng.

"Đậu má!"

"Đứng dậy làm việc đây!"

"Vẫn như cũ nhé, đứa nào giết ít nhất về nhặt xà phòng!"

Đến chiều tối, tuyến phòng thủ đầu tiên của chiến trường cuối cùng cũng được giữ vững.

Phạm vi xâm lấn của đàn thú không mở rộng thêm.

Lữ Mông, Kim Trạch và những người khác lần lượt xếp hàng gửi tin mừng cho lão đại, nhưng lúc này, Trì Nghiêu lại cảm thấy cả người không ổn chút nào.

Vừa tới buổi tối, các triệu chứng của kỳ mẫn cảm bắt đầu trầm trọng hơn.

Ngoài kỳ mẫn cảm, nhịp tim đập bất thường cũng khiến anh bất an.

Cảm giác này không hề xa lạ.

Có lẽ sắp quay về rồi.

Được nhìn thấy mỹ nhân nguyên bản rơi nước mắt, quả thực không tệ.

Nhưng không hiểu sao, anh cứ thấy bất an, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cảnh Hi bước vào.

"Tôi đã hầm một ít canh."

Trì Nghiêu ngồi dậy từ trên giường, nhìn cậu bưng khay lại gần, sống lưng lạnh toát.

"Chín chưa?"

Cảnh Hi kéo ghế ngồi xuống bên giường: "Chắc là chín rồi."

Trì Nghiêu: "Chắc?"

Anh liếc qua bát canh, nhìn thì có vẻ là canh sườn hầm khoai mỡ, nhưng mấy nguyên liệu này dường như chẳng có chút liên quan nào, chỉ là bị gộp lại với nhau một cách cưỡng ép.

Thấy Cảnh Hi múc một muỗng, Trì Nghiêu giữ lấy cổ tay cậu: "Cậu uống trước đi, tôi sợ đau bụng."

Cảnh Hi: "......"

Cậu không biểu cảm gì, uống vào một ngụm, đặt bát xuống rồi đứng dậy: "Quên bỏ muối, tôi đi lấy."

Trì Nghiêu: "......"

Không đợi cậu quay lại, Trì Nghiêu đã không nhịn được bưng bát lên uống thử một ngụm.

Gọi thứ này là canh, đúng là sỉ nhục canh.

Đây rõ ràng chỉ là nước nhúng lẩu.

Trì Nghiêu múc một miếng khoai mỡ, cắn xuống nghe răng rắc.

Không thể nào kỳ vọng gì vào tay nghề của cậu ta được.

"Ngon không?" Cảnh Hi mang muối quay lại.

Trì Nghiêu: "Cậu còn mặt mũi mà hỏi à?"

Cảnh Hi: "Tôi làm theo sách dạy nấu ăn mà."

Trì Nghiêu lập tức hiểu ra ý cậu ta, cười khẩy: "Ồ, vậy là do sách dạy nấu ăn có vấn đề, chứ không phải do tay nghề của cậu?"

Cảnh Hi cho thêm chút muối vào khuấy đều: "Biết là tốt."

Trì Nghiêu: "......"

Da mặt dày này rốt cuộc là học từ ai vậy?

Cảnh Hi: "Tôi nhớ ra gã thương nhân buôn vũ khí đó rồi."

Trì Nghiêu vừa uống nước muối vừa nghiêng đầu nhìn cậu.

Cảnh Hi: "Năm năm trước, tiệc thọ của lão gia nhà họ Lý có người đại diện cho tập đoàn Cụ Phong tham dự, quà mừng thọ là một khẩu súng lục cải tiến phiên bản sưu tầm. Khẩu súng này là một trong số ít những khẩu tôi chưa sưu tầm, nên có chút ấn tượng."

Nhà họ Lý?

Trì Nghiêu: "Ông nội của Lý Bác?"

Cảnh Hi gật đầu: "Người đó tôi nhớ tên là Nguyễn Lăng Vân, là một omega, trông cũng khá được."

Trì Nghiêu vốn đang tìm kiếm thông tin về người này trong đầu, nhưng vừa nghe câu "trông cũng khá được", dòng suy nghĩ của anh lập tức bị ngắt quãng.

Nói chuyện thì cứ nói chuyện, ai bảo cậu nói cảm nghĩ làm gì!

"Khá được?" Trì Nghiêu hơi nheo mắt lại, "Khá thế nào?"

Cảnh Hi không nhận ra chút vị chua trong lời của anh, nhớ lại tình hình lúc đó.

"Làn tóc xoăn nâu trung bình, làn da trắng trẻo, chiều cao tới vai tôi, cười lên có lúm đồng tiền."

Trì Nghiêu đặt bát xuống, dựa vào đầu giường, hờ hững nói: "Không đẹp thì làm sao dỗ được mấy vị thần tài như các cậu xuống đơn?"

Thương nhân buôn vũ khí từ trước đến giờ đều rất kiếm được, những người bắt mối được với quân bộ thì càng nằm không cũng hốt bạc.

Mặc dù các hạng mục mà quân bộ mua sắm không nhiều, nhưng cạnh tranh vẫn luôn rất khốc liệt.

Các chỉ huy quân đoàn có quyền tự quyết trong một phạm vi mua sắm nhất định, luôn là đối tượng được các thương nhân buôn vũ khí săn đón, giao dịch tiền tài và sắc đẹp là thao tác thường lệ.

Cảnh Hi cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng của anh có gì đó không ổn, điềm nhiên nói: "Quân bị của Phi Long từ trước đến nay đều do kho quân bị cấp phát, tôi chưa từng hợp tác với bất kỳ thương nhân vũ khí nào."

Tâm trạng của Trì Nghiêu lập tức tốt lên.

Nhưng sau khi nhận ra điều này, anh lại thấy không vui.

Từ lúc nào mà Cảnh Hi có thể dễ dàng kiểm soát được tâm trạng của anh như vậy?

Nhất định là do kỳ mẫn cảm.

Trì Nghiêu bưng bát lên uống tiếp: "Nói tiếp đi."

Dễ dỗ quá.

Cảnh Hi thầm than một câu, không dám cười, sợ lại chọc anh tức.

"Người đó có lẽ tôi vẫn còn giữ liên lạc."

Vừa dứt lời, thấy Trì Nghiêu đặt mạnh bát xuống bàn nhỏ.

"Hai người còn trao đổi cách liên lạc?"

Cảnh Hi nhìn anh: "Kỳ lạ lắm sao?"

Trì Nghiêu tức đến bật cười: "Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu cũng chưa từng cho tôi cách liên lạc."

Cũng phải đến lúc cả hai hoán đổi thân thể, gửi ảnh qua lại thì mới tiện tay lưu lại.

Cảnh Hi: "......"

Đang lúc cậu nghĩ xem phải làm sao để giải thích thì nghe Trì Nghiêu hậm hực nói: "Cơn tức này tôi nuốt không trôi, ít nhất cậu phải cho tôi mười tấm ảnh mới được."

Cảnh Hi: "......"

Tối đó, triệu chứng ngày càng nặng, để đề phòng bất trắc, Trì Nghiêu không rời khỏi phòng.

Anh nằm nghỉ trong đó, còn Cảnh Hi thì ngồi làm việc ở ghế sofa bên ngoài, sợ làm ồn đến anh.

Nửa đêm, nhịp tim của Trì Nghiêu trở nên ngày càng bất thường, anh mở mắt, hoàn toàn không buồn ngủ.

Nghĩ đến việc Cảnh Hi có thể đã từng có mối quan hệ thân thiết với một omega nào đó mà anh không biết, Trì Nghiêu chẳng còn chút tâm trạng nào để buồn bực nữa.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, anh có thể lờ mờ thấy Cảnh Hi vẫn đang bận rộn qua lớp kính.

Trước khi rời khỏi cơ thể này, sao không tặng cho cậu ấy một món quà nhỉ?

Khi Cảnh Hi kiểm tra xong tình hình chiến sự thì đã gần hai giờ sáng. Sau khi ghi chú lại những điểm quan trọng, cậu đứng dậy vào phòng xem xét tình trạng của Trì Nghiêu.

Phòng tràn ngập mùi rượu nhẹ nhàng, không nồng nặc, cho thấy Trì Nghiêu đã rất cố gắng kiềm chế.

Người trên giường vùi mình trong chăn, trông như đã ngủ rất say.

Cảnh Hi do dự một lát, rồi vẫn quyết định ra ngoài ngủ trên ghế sofa.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, Cảnh Hi cảm thấy ngạt thở không chịu nổi, cậu giơ tay kéo chăn ra, cuối cùng mới hít thở được chút không khí trong lành.

Cậu mở mắt trong cơn mơ màng và lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Cơ thể rất mệt mỏi, đầu thì hơi đau nhức.

Cậu bật dậy, phát hiện mình đang ngồi trên giường, trước mắt là một mái tóc tết dày cộp.

Cảnh Hi: "......"

Lại hoán đổi rồi?

Lần này sao không có dấu hiệu gì?

Cậu nhìn qua lớp kính ra ngoài, thấy Trì Nghiêu đang nằm trên ghế sofa với tư thế y như cậu đêm qua, vẫn đang ngủ.

Cảnh Hi nhẹ nhàng bước dậy, vào phòng tắm để rửa mặt.

Quay lại cũng tốt, ít nhất không phải để Trì Nghiêu thay cậu chịu đựng nguy cơ từ kỳ mẫn cảm.

Có lẽ do nhiệt độ cơ thể cao, cơ thể dính nhơm nhớp, không thoải mái chút nào.

Cậu cởi áo thả vào nơi thu hồi quần áo, khi đi ngang qua gương thì bất chợt dừng lại.

Trong gương, cậu với mái tóc rối bù, còn bị tết hai bím tóc, bụng còn bị vẽ vài dòng chữ bằng bút dạ đen.

Một khối cơ bụng bị khoanh tròn, có thêm một mũi tên và trái tim nhỏ.

【Tình yêu của tôi】

Sắc mặt Cảnh Hi tối sầm lại: "......"

Tên phóng đãng này.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, Cảnh Hi nhìn người vừa đến: "Anh làm trò này?"

Trì Nghiêu bước lại gần, cười rất thoải mái: "Chẳng phải cậu thích tóc xoăn à?"

Cảnh Hi: "......"9

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi