SAU KHI KẾT HÔN CÙNG LÃO CÔNG NHÀ GIÀU SỐ 1

Chương 48:


Thang máy chuyên dụng của tổng tài đi thẳng từ tầng một tổng bộ Phó thị xuống tầng hầm bãi đỗ xe.

Phó Hành Chu đặt Tang Kiều lên ghế phụ, thắt dây an toàn, lại cúi đầu hôn cậu: "Kiều Kiều ngoan, chúng ta về nhà nhanh thôi.

"
Tuy đã thay chiếc áo bông mặc bên ngoài ra, nhưng áo len bên trong của Tang Kiều cũng đã ướt hết cả.

Nhưng Tang Kiều yên tĩnh không nói gì, ngẩng đầu lên gật gật với Phó Hành Chu: "Về nhà thôi.

"
Ánh sáng ở bãi đỗ xe ngầm không tốt lắm, vị trí Phó Hành Chu dừng xe lại vừa vặn đưa lưng về phía đèn.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp của Tang Kiều sáng đến động lòng người, cánh môi khô khốc hơi hơi đóng mở, như đang chờ đợi bị người hái lấy quả.

Phó Hành Chu dời mắt đi, ngồi lên ghế lái, sau đó bật điều hòa trong xe, mở miệng nói: "Nếu cảm thấy lạnh, có thể cởi áo len bên trong cũng được.

"
Tang Kiều: "! ! "
Tang Kiều mím môi.

Cậu thật sự cảm thấy lạnh.

Dù cho điều hòa nóng lên rất nhanh, nhưng quần áo ướt sũng nước mưa vẫn dính trên người, hơi ẩm lạnh băng như xuyên thấu qua da thịt, thấm dần vào xương cốt.

Tang Kiều lạnh đến run lập cập, vẫn lắc lắc đầu: "Không cần.

"
Phó Hành Chu đã lùi khỏi vị trí đậu xe, lái về phía lối ra của bãi đỗ xe ngầm.

Nghe thấy Tang Kiều nói vậy, ánh mắt làm như lơ đãng, lại như cố tình đảo qua hai giây, ngay sau đó nói: "Cửa sổ xe là kính mờ, sẽ không bị người nhìn trộm.

"
Lúc nãy còn chưa phát hiện.

Bây giờ nói thêm một câu, Phó Hành Chu mới nhận ra —— giọng nói của mình hơi khàn khàn.


Hệt như con thú sắp mất khống chế.

Thấy Tang Kiều ngồi ghế phụ bên cạnh giống như còn vài phần do dự.

Phó Hành Chu lại lần nữa khoác lên mình tấm da người tốt, thấp giọng dỗ dành: "Đừng lo lắng, anh đang lái xe, sẽ không nhìn em.

"
Tang Kiều: "! ! "
Nhóc Tang Kiều thành thật mỗi khi nhìn Phó Hành Chu luôn tự đè một lớp kính người tốt vào, đương nhiên giờ cũng không thể phân biệt Phó Hành Chu tiên sinh có ý đồ khác.

Hơn nữa thật sự thật sự rất lạnh.

Sau khi run rẩy lần nữa.

Tang Kiều cẩn thận quay lưng lại ghế phụ, nhỏ giọng thương lượng với Phó Hành Chu: "Vậy, em cởi áo len ra rồi mặc áo khoác của anh nhé.

"
Gần đây Phó Hành Chu thường lái một chiếc Land Rover màu đen, ghế dựa bọc da, lưng ghế có thể thu gọn, không gian phía trước cũng đủ rộng.

Thời điểm Tang Kiều xoay người sang chỗ khác.

Phó Hành Chu cũng thuận tay đánh lái, xe đang đi trên đường lớn quẹo vào đường phụ một chiều.

Đường phụ trong thành phố có giới hạn tốc độ.

Phó Hành Chu điều khiển xe ra khỏi cầu vượt, giảm tốc độ.

Khóe mắt dừng trên người Tang Kiều, nhìn một lúc lâu thấp giọng ừm một tiếng.

Trong bóng đêm, đèn đường Bắc thành vẫn sáng.

Tang Kiều thành thành thật thật thu người trên ghế phụ, quay nửa người cởi nút áo khoác dương nhung, sau đó cởi luôn chiếc áo len màu đen bên trong.

Đó là một chiếc áo len cổ lọ màu đen vừa vặn, thiết kế không tồi, lúc mặc có thể tôn lên đường cong quai hàm và bả vai của Tang Kiều.

Là mẫu mới thu đông giới hạn mà Phó Hành Chu tự mình chọn cho Tang Kiều.


Điểm không tốt duy nhất của cái áo này là cổ áo có chút chật, lại là kiểu áo chui đầu.

Tang Kiều một bên giữ áo khoác, một bên vô cùng vất vả mới gian nan rút được hai tay ra khỏi áo len.

Sau đó là bước chui đầu quan trọng.

Tang Kiều chưa từng cởi đồ trước mặt người khác bao giờ, càng lo lắng vết thương toàn thân không đẹp, đành phải đề phòng nhún vai về phía trước, động tác không phối hợp muốn cởi áo len ướt đẫm trên người ra.

Kết quả không biết do mặt đường gồ ghề, hay do thi công trên đường dựng rào chắn.

Xe đột nhiên xóc lên một cái.

Tang Kiều nhanh chóng duỗi tay nắm được góc áo, lại bởi vì đưa lưng về phía Phó Hành Chu mà không nhìn thấy cổ áo khoác tụt xuống——
Lộ ra phần cổ mềm mại trắng nõn, cùng xương cánh bướm phấp phới trên lưng.

Lúc này trùng hợp tới đèn đỏ.

Phó Hành Chu dẫm phanh, chậm rãi nhìn về phía Tang Kiều.

Kính mờ trong xe chặn đi tầm mắt ngoài cửa sổ, cũng chặn đi bóng người trong xe phản chiếu lên kính.

Chỉ có ánh sáng ấm áp của đèn đường và ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt kính chiết xạ.

Mà da thịt Tang Kiều so với ánh trăng còn tinh tế tái nhợt hơn.

Câu người không cách nào rời đi.

Tang Kiều hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ngày càng tối lại của Phó Hành Chu, nhưng vẫn nhân cơ hội đèn đỏ mà kéo áo len khỏi đầu.

Sau đó vội vàng gói kỹ người bằng áo khoác dương nhung, túm túm mấy sợi tóc còn hơi ẩm, quay người lại báo cho Phó Hành Chu: "Em xong rồi.

"
Phó Hành Chu đã ngồi nghiêm chỉnh khởi động xe trước khi Tang Kiều quay người qua, giọng điệu có thể nói là vô cùng chính nhân quân tử: "Áo len ướt đừng ôm vào trong ngực, tránh bị cảm lạnh.

"
Tang Kiều ngoan ngoãn nghe lời, xoay người từ ghế phụ thò người ra đằng sau.

Quay mông tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy một cái túi giấy, nhét áo len vào trong: "Được rồi.

"
Phó Hành Chu gật đầu.

Khoảng cách từ tòa nhà Phó thị về đến biệt thự Phó Hành Chu không tính quá xa, hơn nữa giao thông trên đường lúc buổi đêm cũng không phải chen chúc.

Hơn hai mươi phút sau.

Hai người dừng lại trước cửa biệt thự.

Bác Viên có vẻ đã biết rằng Phó Hành Chu sẽ về nên đứng đợi ở cửa từ trước.

Thấy xe chạy vào sân rồi dừng trước cổng lớn biệt thự, lập tức bước tới mở ô giúp hai người trong xe.

Mưa to từ lúc hoàng hôn cuối cùng cũng dần nhỏ lại.

Lá vàng lại rụng đầy trên sân.

Phó Hành Chu bước xuống từ bên kia xe, vươn tay nhận lấy chiếc ô đã bật: "Bác Viên, bác bảo phòng bếp làm hai bát canh gừng giúp cháu.

Rồi gọi điện thoại cho bệnh viện, cháu sợ nửa đêm Tang Kiều phát sốt.

"
Bác Viên đáp được rồi kéo cửa phòng khách ra đón Tang Kiều cùng Phó Hành Chu vào, sau đó đi đến phòng bếp.

Thời gian không còn sớm, người giúp việc trong biệt thự đa số đã đi nghỉ.

Phó Hành Chu sờ trán Tang Kiều, sau khi thấy không nóng mới hơi nhẹ nhõm, khen thưởng hôn Tang Kiều một chút, dịu dàng nói: "Tối nay ngủ cùng anh sao?"
Tang Kiều cắn cắn môi.

Bởi vì từ bệnh viện đi ra, trên người Tang Kiều không mặc nhiều lắm.

Đặc biệt là thân trên.

Ngoại trừ chiếc áo len vừa mới cởi ra, Tang Kiều trong áo khoác dương nhung đang là trạng thái chân không*.

Mà Phó Hành Chu lại hỏi đến vô cùng tự nhiên, thậm chí còn duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc hơi ẩm của Tang Kiều: "Muốn ngủ tầng ba hay tầng hai?"
Tang Kiều: "! ! "

Trần đại sảnh biệt thự này khá cao, diện tích trong phòng cũng rộng rãi vô cùng.

Đứng ở vị trí Tang Kiều, ngửa đầu lên thậm chí còn nhìn thấy bố cục một bên hành lang của tầng ba và tầng hai.

Đèn phòng bếp sáng lên rất nhanh.

Bác Viên hẳn đã phân công xong chuyện canh gừng, lại đi ra từ phòng bếp tới trước mặt Phó Hành Chu: "Thiếu gia, ngài cùng Tang tiểu thiếu gia đều dính lạnh rồi, mau vào phòng tắm nước ấm đi.

"
Có lẽ là nghĩ tới cái gì, bác Viên dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Thiếu gia, bồn tắm trong phòng ngài lớn nhất, không bằng dẫn Tang tiểu thiếu gia vào ngâm bồn chung, cũng tiện nói chuyện.

"
Tang Kiều: "! ! "
Cái gì cơ, cùng nhau ngâm bồn?
Đây là từ ngữ hổ sói* gì vậy.

Tang Kiều kinh ngạc một lúc lâu.

Còn chưa kịp giải thích cùng bác quản gia rằng hôm nay cậu vừa mới tỏ tình Phó Hành Chu, hai người chính thức xác định quan hệ.

Liền nghe thấy Phó Hành Chu bình đạm trả lời bác Viên: "Vâng, cháu dẫn em ấy lên bây giờ.

Nếu canh gừng xong thì bác gõ cửa trước.

"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Gõ chén chờ thịt.

Chú thích:
* từ ngữ hổ sói (raw là: 虎狼之词): là ngôn ngữ mạng, chỉ những từ trở nên không trong sáng khi nói ra.

Cảm giác giống như người nói đang "lái xe" í=)))))))) Kiểu mng cứ hiểu là những từ vốn dĩ bình thường nhưng lúc nói ra lại trở nên ám muội không rõ ràng ấy.

* trạng thái chân không: hông mặc gì.

_____
Mây: =)))))) hẳn là gõ chén chờ thịt, chúng tôi mới là gõ chén chờ thịt đây này.

Phó tổng ăn đi ạ.

.

Chương 49:

Tang Kiều: "......"


Tang Kiều cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.


Mà loại cảm giác không thích hợp này theo Phó Hành Chu nhẹ nhàng bế cậu lên.


Ở trong ánh mắt kỳ kỳ quái quái lại mạc danh vui mừng của bác Viên một đường từ cầu thang lên đến tầng hai, mở cửa phòng ngủ lại ngày càng rõ ràng hơn.


Tang Kiều chỉ khoác cái áo dương nhung của Phó Hành Chu, chân không nằm trong lồng nguc Phó Hành Chu.


Sau đó thò đầu ra như con chuột chũi, cực kỳ cảnh giác nhìn trái nhìn phải.


Bám lấy bả vai Phó Hành Chu, còn chưa kịp nói gì đã hắt xì một cái.


Tang Kiều: "......"


Xấu hổ.


Mất mặt quá rồi.


Tang Kiều lại rụt về vai của Phó Hành Chu.


So sánh với cánh tay Tang Kiều lúc sờ vào như chạm đến xương cốt.


Cánh tay Phó Hành Chu trông hữu lực hơn rất nhiều.


Hắn nhẹ nhàng ôm Tang Kiều vào phòng ngủ chính tầng hai, dùng khuỷu tay đẩy cửa.


Sau đó bước một đoạn rồi vào trong phòng tắm cùng Tang Kiều.


Đây không phải lần đầu Tang Kiều bước vào phòng tắm này, nhưng lần trước cậu còn đang rất hài lòng về mấy cái túi đồ tình thú mà mình mang về kia, nào lấy đâu ra tâm tư dư thừa tham quan phòng tắm của Phó Hành Chu nữa.


Thẳng đến hôm nay bị Phó Hành Chu ôm vào, vững vàng đặt trên mặt đất.


Tang Kiều theo bản năng ngẩng đầu lên, mới lơ đãng nhìn đến toàn bộ phòng tắm này.


Có lẽ vì là biệt thự đơn nên trần của mỗi tầng đều rất cao, phòng khách phòng ăn các thứ ở tầng một thì không cần phải nói, ngay cả trong phòng tầng hai tầng ba cũng cao hơn so với các tầng lầu bình thường khác.


Chỉ tính riêng phòng tắm của Phó Hành Chu, cũng gấp ba lần diện tích toàn bộ nhà cũ của Tang Kiều.


Đèn đóm trong phòng tắm đều được thiết kế để chống sương mù, ánh sáng nhu hòa mờ ảo trên nền gạch sẫm màu, ẩn hiện mà tĩnh lặng.


Cái bồn tắm mà bác Viên vừa nói đến được đặt ở giữa phòng.


Mặt bàn đá cẩm thạch màu xanh xám được kê cẩn thận lên thành bồn tắm, trong bồn tắm hình tròn còn có chỗ để hai người mát xa, nhìn qua mềm mại thoải mái.


Phó Hành Chu đứng sau Tang Kiều không biết duỗi tay ấn nút gì.


Mà nước bắt đầu chảy vào bồn tắm từng chút một, làn nước trong vắt ấm áp dần dần dâng lên.


Tang Kiều không biết có phải nãy Phó Hành Chu còn trộm điều chỉnh độ ấm của điều hòa trong phòng tắm hay không——


Bởi vì hiện tại cậu đột nhiên cảm thấy hơi nóng.


Không có người giúp việc đi vào.


Phó Hành Chu đóng cửa phòng tắm, tự mình đi đến khu ngăn cách ẩm ướt bên kia phòng lấy một đôi dép lê trông rất dễ thương, bước về chỗ Tang Kiều, cúi đầu hôn lên bên tai cậu: "Đi giày này không tiện, đổi sang dép lê."


Tang Kiều: "......"


Tang Kiều theo bản năng nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, lại do do dự dự nhìn nhìn Phó Hành Chu.


Phó Hành Chu trông rất ôn hòa, vẫn tương đối giống người tốt.


Bởi vì bị Phó Hành Chu một đường từ Phó thị mang về phòng ngủ, Tang Kiều cũng chưa kịp đổi giày ở dưới tầng, lúc này trên chân vẫn đang đi đôi giày trắng đế dày ở bệnh viện.


Đã sũng nước mưa, làm lòng bàn chân cậu lạnh ngắt.


Tang Kiều mím môi, cúi đầu từ từ cởi giày ra khỏi chân.


Không cẩn thận lung lay một chút, chưa kịp ngã đã được được Phó Hành Chu đỡ lấy.


Phó Hành Chu giúp Tang Kiều đặt lại vị trí dép lê, sau đó duỗi tay ôm eo cậu: "Đổi đi."


Tang Kiều bĩu môi, ngoan ngoãn đổi giày.


Nước trong bồn tắm cũng đã tới mực nước, tiếng nước chảy dần ngừng lại.


Phó Hành Chu vỗ nhẹ vào mông Tang Kiều: "Còn áo khoác."


Tang Kiều: "......"


Nhưng mà, chỉ còn đúng một cái áo khoác.


Sau khi vào phòng tắm Tang Kiều đã tự giác cởi chiếc quần đang mặc ra rồi, bây giờ nếu cởi cả áo khoác......


Tang Kiều cắn cắn môi: "Anh đi ra ngoài trước đi, em có thể tự làm."





Phó Hành Chu cứ như không nghe rõ: "Có thể cái gì?"


Tang Kiều: "......"


Tang Kiều nuốt nuốt nước miếng, thanh âm nho nhỏ: "Có thể, tự mình tắm rửa."


Cái này có thể nói là một yêu cầu chính trực vô cùng.


Nhưng Phó Hành Chu lại trầm giọng cười cười.


"Nhưng anh không thể, Kiều Kiều."


Phó Hành Chu cúi đầu, hôn hôn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu, "Hôm nay anh hơi mệt, muốn tắm cùng Điềm Bảo của anh, vậy được không?"


Tang Kiều: "......"


Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.


Nhưng nụ hôn của Phó Hành Chu mềm nhẹ mà ấm áp, mấy lời nói thầm bên tai lại truyền đến rất rõ ràng làm cậu tê liệt.


Tang Kiều còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ngọn nguồn, cũng không nhìn thấu được mặt nạ dịu dàng của Phó Hành Chu, liền dễ dàng bị ôm vào bồn tắm, ngâm trong làn nước ấm áp.


Âm thanh hệ thống mát xa của bồn tắm loãng đi trong nước.


Chiếc áo khoác dương nhung tinh xảo Tang Kiều đang mặc trên người sau khi cởi khuy ra từ từ tuột xuống đất, mà cậu tựa đầu dựa vào bồn tắm như trân bảo.


Phó Hành Chu hôn lên môi Tang Kiều.


Có lẽ do nhiệt độ phòng tắm ấm lên.


Đôi môi Tang Kiều rốt cuộc cũng nhiễm chút độ ấm, không lạnh lẽo như lúc nãy nữa.


Vệt hồng ửng nhẹ lên hai má vốn luôn tái nhợt như tờ giấy.


Tang Kiều quả thực cực kỳ mất tự nhiên trong tầm mắt Phó Hành Chu, nhưng lại bị ép kín mít, cũng không dịch được mấy cm.


Khoảng cách giữa hai người rất gần.


Có lẽ do ảo giác của Tang Kiều, cậu cảm thấy có mùi hương sơn chi nhàn nhạt đang quẩn quanh bên chóp mũi cậu.


Không biết là trên người mình, hay là từ Phó Hành Chu nữa. Đọc ????r????????ệ???? ha???? ????ại [ ????rù ????????r????????ệ????﹒v???? ]


Rõ ràng vị trí mát xa trong bồn tắm có hai cái, nhưng Phó Hành Chu cố tình cứ phải để Tang Kiều dựa vào thành bồn tắm, còn cánh tay mình thì vòng qua bên kia.


Chuyển động của máy mát xa làm cho sóng nước nhẹ nhàng lay động.


Tang Kiều có chút ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn Phó Hành Chu, ý đồ muốn thuyết phục hắn ngồi ở vị trí bên cạnh, chuẩn bị lời nói: "Anh qua bên kia một chút......"


Phó Hành Chu làm như không thấy một nửa bồn tắm còn lại, đưa tay xoa xoa mái tóc ướt của Tang Kiều: "Sao lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả bồn tắm cũng không cho anh dùng."


Tang Kiều: "?"


Tang Kiều: "......"


Tang Kiều sợ ngây người.


Cậu hình như không lý giải được sao Phó Hành Chu có thể hiểu thành ý này, nhưng vẫn cảm thấy phải vì bản thân mà nói thêm hai câu.


Vậy nên đôi môi có chút khô khốc đóng mở: "Không phải, anh xem anh ngâm ở chỗ này cũng không được, bên kia còn rộng như vậy, ngâm ở đấy, thoải mái hơn nhiều mà!"


Phó Hành Chu ý vị thâm trường gật đầu một cái, tựa như đồng ý với Tang Kiều.


Nhưng không đợi Tang Kiều thở phào nhẹ nhõm——


Phó Hành Chu liền nhẹ nhàng ôm Tang Kiều vào trong lồng nguc


Cơ thể hai người đè lên nhau, rốt cuộc cùng ngồi lên vị trí mát xa vốn dĩ chỉ dành cho một người dùng.


Tang Kiều: "......"


Loại máy mát xa này thường đều lắp ở đáy và bên hông, trong quá trình mát xa có thể bảo vệ tốt cột sống với thắt lưng.


Kết quả Phó Hành Chu làm vậy.


Máy mát xa Tang Kiều đang sử dụng êm đẹp bị Phó Hành Chu đè sau lưng.


Mà dưới người Tang Kiều chỉ có một mình Phó Hành Chu.


Tang Kiều: "......"


Người Phó Hành Chu còn cứng.


Không thoải mái như máy mát xa chút nào.


Mấu chốt nhất là——





Trong khi Tang Kiều cố gắng tìm một vị trí thoải mái, lại nhiều lần đụng phải một thứ gì đó của hắn.


Tang Kiều: "......"


Đều là đàn ông.


Tang Kiều cũng không ngốc.


Nhưng hôm nay Tang Kiều chưa tắm thơm ngào ngạt, cũng không có chuẩn bị sẵn sàng.


Hơn nữa cậu tra trên Baidu, lần đầu tiên thường sẽ rất đau.


Tang Kiều siêu nhát.


Sau một phen so sánh.


Tang Kiều cũng không muốn trải nghiệm mát xa nữa, duỗi tay chen chân chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi người Phó Hành Chu.


Chỉ tiếc nỗ lực một lúc lâu, làm hai ba bài thể dục thiếu nhi theo đài cũng không thành công được.


Phó Hành Chu dùng tay ôm eo Tang Kiều, vô cùng dễ dàng lôi người vào trong lòng, năm ngón tay đan vào nhau nắm lấy tay cậu: "Kiều Kiều thật không thành thật mà, vừa rồi không phải còn nói yêu anh ư, sao giờ lại muốn chạy?"


Tang Kiều: "......"


Tang Kiều không thể nuốt lại lời mới nói được, lại ngại nói cho Phó Hành Chu rằng mình sợ, dong dong dài dài hồi lâu mới không quá vui vẻ rầm rì ra một câu không giống lấy cớ: "Anh, anh chiếm máy mát xa của em......"


"Vậy à."


Phó Hành Chu một tay ôm Tang Kiều, tay còn lại như có như không xoa xoa eo cậu, giọng nói không biết đã khàn khàn từ khi nào, "Thế anh mát xa cho Điềm Bảo nhé?"


Tang Kiều: "......"


Tang Kiều đúng là thực sự nghiêm túc tự hỏi một chút.


Rốt cuộc từ nhỏ đã là đứa nhỏ thành thật, mỗi ngày lại bận làm việc ít khi lên mạng.


Tang Kiều hoàn toàn không thể get được một tầng hàm nghĩa khác trong câu nói của Phó Hành Chu, mà trái lại rất nghiêm túc suy nghĩ——


Nói không chừng để Phó Hành Chu mát xa cho cậu một chút, có thể dời lực chú ý của hắn đi.


Để hắn không cần lại đẩy lên......


Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui xong, nép trong lồng nguc Phó Hành Chu khẽ gật đầu, cẩn thận dặn dò nói: "Vậy anh nhẹ một chút......"


Tầm mắt Phó Hành Chu gắt gao khóa chặt trên người Tang Kiều, lúc lâu sau mới trầm giọng đáp: "Được, Kiều Bảo ngoan."


Tang Kiều không hiểu được khen một câu, càng thêm cảm thấy có chút chột dạ.


Vì thế lại nghĩ nghĩ, đỡ cánh tay Phó Hành Chu bổ sung: "Chờ anh mát xa cho em xong, em cũng mát xa cho anh."


"Không cần."


Phó Hành Chu tựa đầu lên vai trái của Tang Kiều, đỡ Tang Kiều ngồi từ phía sau.


Hai người dựa vào nhau.


Phó Hành Chu thấp giọng nói, "Kiều Bảo ngoan ngoãn là được, anh nhất định sẽ mát xa cho Kiều Bảo thật thoải mái, được không?"


Tang Kiều: "Ừm......"


Nhưng mà không cần chú ý đến chuyện có qua có lại sao......


Tang Kiều vẫn cảm thấy nếu chỉ có mình hưởng thụ Phó Hành Chu phục vụ thì không công bằng lắm, tính toán định nói lại với Phó Hành Chu.


Nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng.


Tay của Phó Hành Chu liền trượt xuống dưới hai phân, hư hư thật thật chạm vào tiểu Tang Kiều mà Tang Kiều dường như ít động qua.


Chỉ trong nháy mắt.


Cả người Tang Kiều đột nhiên cứng đờ, như mèo con xù lông lên trong lồng nguc Phó Hành Chu: "Không được không được Phó Hành Chu——"


Phó Hành Chu lại trêu đùa tiểu gia hỏa trong lòng bàn tay một lúc.


Sau đó cúi người về phía trước, vô cùng dịu dàng nói với Tang Kiều đã hoàn toàn mềm nhũn: "Kiều Bảo nghe lời, hôm nay không khi dễ em, được không?"


Tác giả có lời muốn nói:


Phó Hành Chu: Tôi chỉ cọ cọ.


Phó Hành Chu:?? Thịt của tôi đâu??


Tác giả khuẩn: Thịt bị JJ ăn đâu thân.


Phó Hành Chu: Raven, thiên lạnh.


Raven:......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi