SAU KHI KẾT HÔN, TÔI TRỞ THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ĐẠI LÃO

 — Vài tiếng sau, Thẩm Thời Kiêu trở lại chỗ ở của hắn và Hạ Trĩ.

Trong phòng.

Mạnh Tử Trì đang câu thông với Hạ Trĩ, ngữ khí thành khẩn xin lỗi: "Thật xin lỗi cậu, em tôi đã làm ra nhiều chuyện khác người như vậy, còn làm cậu bị thương, tôi làm anh trai, không thể trốn tránh khỏi trách nhiệm."

Xung quanh im ắng, Hạ Trĩ ngồi trước bàn, gân xanh trên cổ tay bởi vì truyền dịch mà gồ lên rõ rệt, còn hơi sưng lên.

Mạnh Tử Trì càng áy náy hơn, nhìn vào mắt Hạ Trĩ: "Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng tôi cũng phải bày tỏ lời xin lỗi của chúng tôi. Như vậy nhé, về sau bất luận là cậu gặp phải phiền phức gì, hoặc là có yêu cầu gì với tôi, tôi nhất định sẽ không đùn đẩy, tận tâm hết sức giúp đỡ cậu. Như vậy có được không?"

Đề nghị này quá mức nặng nề, Hạ Trĩ hơi do dự: "Tôi cảm thấy không cần rối rắm đến mức bồi thường cho tôi như thế. Có thái độ của anh và Mạnh Tử căng là đủ rồi. Cũng hy vọng anh có thể quản giáo Mạnh Tử Căng nhiều hơn, đừng để cậu ấy làm ra chuyện này lần nữa."

Mạnh Tử Trì gật gật đầu: "Được, chờ tôi tìm được Tử Căng, tôi nhất định để em ấy công khai tuyên bố xin lỗi trên internet."

Nói xong, Hạ Trĩ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cậu rót cho Mạnh Tử Trì một ly nước, đưa cho hắn: "Uống nước đi."

Kỳ thật, cậu không hề có ác cảm với Mạnh Tử Trì, trái lại khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, Mạnh Tử Trì đã giới thiệu đại ngôn dưới trướng gia tộc cho cậu, khiến cậu cảm thấy được người này thật sự rất tốt.

Thông qua quan sát ngày thường của Hạ Trĩ, không khó nhìn ra Mạnh Tử Trì rất yêu thương em trai của mình, nhưng cách hắn xử lý chuyện xảy ra lần này, tam quan rất đúng mực, cũng không bao che cho người nhà mình, điều này khiến độ hảo cảm trong lòng cậu tăng lên không ít.

Mạnh Tử Trì thấp giọng nói câu cảm ơn, cầm ly nước mà ánh mắt dừng trên mặt Hạ Trĩ.

"Nhưng bất luận thế nào, về sau nếu cậu gặp khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi hỗ trợ."

Hạ Trĩ cười cười: "Được, cảm ơn anh Mạnh."

Cách xưng hô này khiến Mạnh Tử Trì có chút bất ngờ, mắt hắn mở lớn, nhìn Hạ Trĩ nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cậu, liền cảm thấy thật sự rất gần gũi."

Hạ Trĩ hơi giật mình: "Thật à."

Mạnh Tử Trì gật đầu: "Cậu rất giống với một người trong một tấm ảnh tôi từng nhìn thấy, nhưng không còn nhớ rõ nữa rồi."

Hạ Trĩ chế giễu chính mình: "Tôi chính là kiểu mặt đại trà, giống cũng là chuyện bình thường mà thôi."

Mạnh Tử Trì trêu chọc: "Cậu khiêm tốn quá rồi." Đặt ly nước xuống, hắn nâng cổ tay nhìn thời gian, "Thật xin lỗi, muộn như vậy rồi còn quấy rầy cậu, tôi đi trước nhé."

Hắn đứng lên, đi tới cửa, trước khi đi lại hỏi một câu: "Đã trễ thế này rồi, Thời Kiêu còn chưa trở về sao?"

Hạ Trĩ khựng lại trước cửa.

Kỳ thật cậu cũng rất muốn biết Thẩm Thời Kiêu đi chỗ nào, đã hơn hai giờ rồi còn chưa thấy trở về.

Vừa khéo, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Thời Kiêu mặc áo gió, chạm mặt với Mạnh Tử Trì.

Mạnh Tử Trì nhìn hắn, thấp giọng nói: "Thời Kiêu, tôi vừa mới nói xin lỗi với Summer."

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, tôi biết rồi."

"Về chuyện kia, là Tử Căng không đúng, trở về tôi sẽ răn dạy em ấy, xin cậu yên tâm." Mạnh Tử Trì nhìn hắn dường như không muốn để ý tới mình, lại thêm một câu.

Bước chân của Thẩm Thời Kiêu dừng lại, đưa lưng về phía hắn ta: "Tôi đã thay cậu dạy dỗ Mạnh Tử Căng rồi."

Mạnh Tử Trì khó hiểu nhíu mày lại, trong giây lát nhớ tới cái gì, bước đi qua hỏi: "Cậu đã làm gì em ấy?"

Ngữ khí của Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh: "Tôi ném cậu ta ở một nơi cách đây — 35 km."

"Thẩm Thời Kiêu!" Ngữ khí của Mạnh Tử Trì nóng vội, gầm nhẹ nói: "Tôi thừa nhận em ấy sai rồi, nhưng trời tối như vậy, cậu lại ném ấy một mình ở nơi quê người, lỡ như — gặp chuyện không may thì phải làm sao đây!"

Lồng ngực hắn ta kịch liệt phập phồng, "Cậu làm như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không! Nhanh chóng nói cho tôi biết địa điểm cụ thể ở đâu mau lên!"

Hạ Trĩ nghe thấy hai người cải vã, nhanh chóng chạy đến, sợ rằng sẽ xảy ra ẩu đả. Kéo cơ thể không tiện di chuyển chạy nhanh đến bên người Thẩm Thời Kiêu, ý đồ che hắn ở phía sau.

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu, nói với Mạnh Tử Trì: "Có vệ sĩ bảo vệ cậu ta, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn."

Nghe xong những lời này, tức giận trong ánh mắt Mạnh Tử Trì tiêu tán hơn phân nửa, nhưng ngữ khí vẫn cương quyết: "Vậy cậu cũng không cần ném em ấy tới nơi xa như vậy!"

Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói: "Vợ của tôi bị thương, tôi tự có cách xử lý vấn đề, không cần người khác dạy tôi phải làm như thế nào. Mạnh Tử Căng cố ý bỏ lại Hạ Trĩ phát sốt 40 độ ở nơi xa xôi 40km, cậu ta nên bị trừng phạt như vậy. Tôi cũng chẳng hy vọng cậu tán đồng với cách làm của tôi, cậu có thể phủ nhận, cũng có thể tìm tôi đánh nhau. Nhưng cậu phải hiểu rằng, cậu không thay đổi được suy nghĩ của tôi, bởi vì tôi cảm thấy cách làm của tôi, không có gì là không ổn cả."

Mạnh Tử Trì không muốn nói chuyện với hắn nữa, thanh âm lạnh lùng nói: "Đưa địa chỉ cho tôi! Tôi đi đón em ấy!"

Thẩm Thời Kiêu kéo Hạ Trĩ vào nhà, từ từ đóng cửa lại: "Không cho."

"Thẩm Thời Kiêu!" Mạnh Tử Trì dùng sức gõ cửa, "Cho dù cậu trừng phạt em ấy, mức độ này cũng đủ rồi. Cậu đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đi đón em ấy."

Thẩm Thời Kiêu đột nhiên mở cửa, chất vấn: "Nếu Hạ Trĩ và Mạnh Tử Căng đổi cho nhau, cậu sẽ như thế nào? Cậu có thể bởi vì đau lòng em trai, ra tay với Hạ Trĩ hay không? Nếu Hạ Trĩ có chết cũng không hối cải, nhất quyết không chịu xin lỗi Mạnh Tử Căng, cậu sẽ thế nào đây?"

Một tiếng "rầm", lần thứ hai cửa bị đóng lại.

Trầm khi kiêu thấp giọng nói: "Nghĩ lại xem, Mạnh Tử Căng trở thành bộ dạng như hôm nay, còn không phải do cậu quá cưng chiều hả."

Ngoài cửa, Mạnh Tử Trì thu hồi cánh tay, yên lặng ngồi xuống bậc thang, lấy tay đỡ trán, vẻ mặt mỏi mệt.

Trong phòng, Hạ Trĩ hỏi: "Anh thật sự ném cậu ta tới nơi xa như vậy hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ. Anh vốn không muốn tuyệt tình như vậy, là cậu ta chết cũng không hối cải."

Bởi vì phát bệnh, sắc mặt Hạ Trĩ có chút kém.

Ngồi trên chiếu tatami, thì thào tự nói.

"May mắn anh phái vệ sĩ đi theo hắn, nếu gặp chuyện không may thì không tốt lắm đâu."

Thẩm Thời Kiêu xoa tóc cậu: "Anh tự có chừng mực, mau nghỉ ngơi thôi."

Mặc dù buổi chiều ngủ rất nhiều, đầu Hạ Trĩ vẫn còn choáng, đầu vừa chạm vào gối liền chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn mang theo nhiệt kế, đo nhiệt độ cho Hạ Trĩ xong mới đắp chăn nằm xuống.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hạ Trĩ, trong lòng Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Từ khi nào Mạnh Tử Căng bắt đầu thích mình?

Nếu. . .Mạnh Tử Căng đã thích mình từ sớm, vậy lúc hắn và Hạ Trĩ hẹn hò ở Pháp, Mạnh Tử Căng lúc đó cũng ở Pháp có biết chuyện này không?

Chậm rãi nhắm mắt lại, Thẩm Thời Kiêu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng tới nửa đêm, hắn bỗng dưng bừng tỉnh từ trong mộng.

Năm đó, anh em Mạnh gia giúp hắn tìm kiếm Hạ Trĩ, tìm thật lâu cũng không có tin tức.

Nhưng thực tế chứng mình, trường đại học mà Hạ Trĩ theo học, chỉ cách bệnh viện nửa tiếng đi xe.

Vì cái gì không tìm được chứ?

Trong lòng Thẩm Thời Kiêu có một suy đoán.

Nếu khi đó Mạnh Tử Căng thích mình, suy đoán này có vẻ hợp lý rồi.

Lúc đó Mạnh Tử Căng tìm kiếm Hạ Trĩ, cậu ta đã cố tình giấu giếm.

. . . . . .

Bốn giờ sáng, Mạnh Tử Trì rốt cuộc chật vật trở về trước cổng tổ chương trình.

Một chiếc ô tô màu đen đi phía trước, chậm rãi tiến lại, như thể dẫn đường cho cậu ta.

Chiếc xe dừng lại, vệ sĩ hạ cửa xe xuống: "Mạnh thiếu gia, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, người giao lại cho anh."

Nói xong, bọn họ phóng xe rời khỏi.

"Anh." Mạnh Tử Căng dồn chút sức lực còn lại, xụi lơ té trên mặt đất, sắc mặt vàng khô vàng.

Lớp trang điểm tỉ mỉ đã sớm bị nước mắt và mồ hôi làm cho nhếch nhác, nhễ nhại trên mặt cậu ta.

"Anh giúp em giết bọn họ đi!" Cậu ta khóc lóc kể lể nói: "Mấy người kia, khóa cửa xe, chính là không cho em lên xe, nhưng từ đầu đến cuối vẫn đi theo bên cạnh em. . .Em giống như. . .một con chó, bị bọn họ đùa giỡn."

Thanh âm của Mạnh Tử Căng nghẹn ngào, dần dần khóc thành tiếng.

Có khi nào cậu ta chịu phải uất ức lớn như vậy? Có khi nào thì không còn tự tôn như vậy chứ?

"Anh. . .tại sao anh không tới tìm em. . ."

"Anh. . ."

Mạnh Tử Căng nhào vào trong ngực Mạnh Tử Trì, còn khóc rất lợi hại, bộ dạng vô cùng sợ hãi.

Mạnh Tử Trì không nói gì, nhẹ nhàng ôm cậu ta, chỉ hơi trấn an, cuối cùng yên lặng bế cậu ta đi vào bên trong.

Trong phòng, Mạnh Tử Trì giúp Mạnh Tử Căng cởi giày, phát hiện bên chân cậu ta bị mài nghiêm trọng, trên da có vết máu, hẳn là rất đau.

Mạnh Tử Căng chôn mặt trên vai Mạnh Tử Trì, đứt quãng kể lại chuyện hôm nay.

Nghe xong, Mạnh Tử Trì nhẹ nhàng vỗ bờ vai cậu ta, hỏi: "Cho nên em là cố ý đúng không?"

Mạnh Tử Căng khóc nức nở: "Không phải."

Mạnh Tử Trì rút cánh tay lại, nói: "Nhìn vào mắt của anh. Anh hỏi em một lần cuối cùng, em có cố ý làm như vậy hay không?"

Mạnh Tử Căng hơi do dự, cố ý tránh né ánh mắt của Mạnh Tử Trì, ấp a ấp úng: "Không có."

Mạnh Tử Trì thừa hiểu biết đối với Mạnh Tử Căng, trước đây mỗi lần Mạnh Tử Căng gây chuyện, khi nói dối đều là biểu cảm này.

Vì cái gì phải cố tình nói dối?

"Nếu em đã không muốn nói lời thật, thì cứ như vậy đi." Mạnh Tử Trì cầm lấy áo khoác, "Giữa chúng ta cũng không cần tán gẫu nữa, tự chăm sóc mình cho tốt."

Mạnh Tử Căng thấy thế, ngọ nguậy đứng lên, hốc mắt đỏ bừng: "Anh muốn đi đâu?"

Thanh âm của Mạnh Tử Trì không còn độ ấm: "Quản tốt chính em."

Cửa "rầm" một tiếng đóng sầm lại, cảm giác ngột ngạt của Mạnh Tử Căng đạt tới cực hạn.

Cậu ta từ từ gục xuống sàn gỗ, gào khóc thảm thiết.

Cậu ta không rõ, vì cái gì tất cả mọi người lại đối xử với mình như vậy? Ngay cả anh trai thân thiết nhất của cậu ta, cũng không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng từ cửa sổ chiếu vào, Mạnh Tử Căng vẫn luôn ngồi ở cửa, tư thế cũng giữ nguyên.

Tia nắng hơi chói mắt, cậu ta duỗi tay che khóe mắt, lộ ra đôi mắt sưng đỏ.

Đăng nhập vào Weibo, tin nhắn riêng và bình luận vẫn âm dương quái khí trào phúng như cũ cùng vô số chửi rủa, Mạnh Tử Căng hít một hơi thật sâu, đăng Weibo xin lỗi.

"Anh, em nghĩ thông rồi, nguyện ý xin lỗi. Anh trở về đi mà."

Sáng sớm, lịch trình ghi hình chương trình vẫn tiếp tục.

Chẳng qua không thấy anh em Mạnh gia đến.

Hôm nay trạng thái của Hạ Trĩ không tồi, bộ dáng khôi phục sức sống bắn ra bốn phía.

Đạo diễn đi tới: "Lịch trình ban đầu của Mạnh tổng là chỉ tham gia bữa tiệc ghi hình tối hôm qua, cho nên hôm nay sẽ không đến đây."

Hứa Vân hỏi: "Tiểu Mạnh đâu rồi?"

Đạo diễn khó xử nói: "Sáng sớm hôm nay có gõ cửa vài lần, cậu ấy không có mở."

Vẻ mặt của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu vẫn như cũ, tiếp tục ăn bữa sáng.

Lúc này, cửa nhà ăn bỗng nhiên bị đẩy ra.

Mạnh Tử Căng đi đằng trước, Mạnh Tử Trì đi theo phía sau cậu ta. Cậu ta đi nói với Hạ Trĩ: "Trĩ Trĩ, cậu có thể ra ngoài một chút được không?"

Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu mắt đối mắt, Thẩm Thời Kiêu nắm tay cậu: "Đi, anh đi với em."

Dưới tàng cây anh đào, Mạnh Tử Căng cúi đầu: "Rất xin lỗi, Trĩ Trĩ. Hành vi cố ý bỏ lại cậu ở chợ hải sản ngày hôm qua rất không phải, thật sự rất xin lỗi cậu."

Hạ Trĩ mím môi, thở dài: "Có thể nói cho tôi biết, vì cái gì cậu làm như vậy không?"

Đôi mắt sưng đỏ của Mạnh Tử Căng cụp xuống, nhỏ giọng nói: "Bởi vì ngày hôm qua cậu rất dễ dàng kiếm được tiền, mà tôi dựa vào hối lộ bà chủ mới lấy được tiền công, tôi cảm thấy bất luận cậu làm cái gì cũng đều ưu tú hơn tôi, lòng ghen tỵ quấy phá nên mới nhẫn tâm lái xe rời đi."

Kỳ thật trong lòng Hạ Trĩ rất rõ ràng.

Cái này chỉ là một phần của nguyên nhân mà thôi.

Nguyên nhân chân chính, ngoại trừ Mạnh Tử Trì, ba người ở đây đều hiểu rõ.

"Ừ, nếu cậu đã nói như vậy, chuyện này bỏ qua thôi." Hạ Trĩ kéo tay Thẩm Thời Kiêu, "Nếu không có chuyện khác, chúng tôi đi trước đây."

Mạnh Tử Trì gật đầu: "Được."

Trở lại nhà ăn, Hạ Trĩ mới phát hiện Mạnh Tử Căng đăng bài xin lỗi với mình trên Weibo, chẳng qua lời xin lỗi cũng chỉ tránh nặng tìm nhẹ.

Mạnh Tử Căng: Ngày hôm qua lúc ghi hình chương trình, bởi vì sơ suất của cá nhân tôi và suy nghĩ tự cho mình là đúng, bỏ một mình Hạ Trĩ lại ở chợ hải sản, tạo thành tổn hương nghiêm trọng cho sức khỏe của cậu ấy. Tại đây, tôi muốn trịnh trọng nói Hạ Trĩ một câu, thật xin lỗi. Sau này, nhất định sẽ học cách lo lắng cho người khác, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."

Hạ Trĩ tùy ý xem bình luận bên dưới, tuy rằng vẫn có rất nhiều lời oán trách Mạnh Tử Căng, nhưng đại đa số tỏ vẻ hài lòng với thái độ nhận sai của cậu ta.

Tập tiếp theo của chương trình sẽ đi tới nước Pháp, trong lòng Hạ Trĩ vô cùng chờ mong, bởi vì Thẩm Thời Kiêu nói sẽ dẫn cậu tới chỗ hai người đã gặp rồi yêu nhau.

Hành trình tại Nhật Bản chỉ còn một ngày cuối cùng, tối hôm qua sau khi tổ chương trình bị mắng, lâm thời điều chỉnh trò chơi. Lúc đầu, tổ chương trình bố trí rất nhiều loại trò chơi dưới nước cho ngày hôm nay, trong đó chính là vượt chướng ngại vật, đi cầu độc mộc, băng qua vũng lầy.

Nhưng lo lắng cho tình huống thân thể của Hạ Trĩ, tổ chương trình đã đổi thành một chuyến đi lễ hội thoải mái hơn.

Gần đó là triển lãm văn hóa và giải trí thường niên, tổ chương trình cho mỗi đội khách mời một ít tài chính khởi động, giúp bọn họ thuê vài quầy hàng trong đó, buôn bán mấy đồ vật nho nhỏ.

Mấy đồ vật là tổ chương trình mua, nhưng tất cả tiền kiếm được sẽ thuộc về nhóm khách mời, số tiền này sẽ dùng làm quỹ đi lại cho trạm nước Pháp.

Tất cả khách mời đều thay trang phục ở địa phương này, chân mang dép gỗ, khởi hành đến địa điểm lễ hội.

Hạ Trĩ mặc quần áo size L, mà tổ chương trình chỉ cung cấp có ba bộ trang phục nam size L, hai bộ đã bị Mạnh Tử Căng và Trịnh Hi lấy đi, chỉ còn lại một bộ kimono màu xanh nhạt.

Màu sắc của bộ kimono này hơi nhạt, thích hợp với thanh niên độ tuổi mười tám mười chín, nhưng khi Hạ Trĩ mặc lên lại không có gì không hài hòa cả.

Quần áo của Thẩm Thời Kiêu là màu lam, nắm tay Hạ Trĩ đi đầu, hai bóng lưng cao thấp khí chất ưu tú, năm tháng tĩnh lặng.

Hứa Vân yên lặng đu CP ở sau lưng hai người.

Trước khi đến quầy hàng mà tổ chương trình đã thuê cho mọi người, Hạ Trĩ cẩn thận chọn lựa thứ sẽ bán, cuối cùng lựa chọn bán mặt nạ. Mặt nạ là món đồ chơi truyền thống của nơi này, nhất là trong một lễ hội lớn như vậy, doanh số bán ra nhất định không tồi.

Hạ Trĩ đặt một chiếc mặt nạ cáo trắng xinh đẹp ở giữa quầy hàng, ngồi trên ghế nghiêm chỉnh bắt đầu việc buôn bán.

Mạnh Tử Căng ở đối diện bọn họ, bất quá lần này không phải là cậu ta chọn, mà là tất cả khách mời chọn xong, còn lại quầy hàng cuối cùng.

Cái cậu ta buôn bán chính là một vài đồ chơi nhỏ cho trẻ em.

Màn đêm buông xuống, khu vực lễ hội sáng lên với những ngọn đèn giống như đom đóm, tỏa sáng rực rỡ.

Hạ Trĩ đeo mặt nạ cáo trắng, muốn thông qua cách này mời chào khách hàng.

Thẩm Thời Kiêu cười nói: "Không cần đeo mặt nạ, em có thể làm cái khác đó."

Hạ Trĩ nhướng mắt: "Ví dụ?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ví dụ như, nhảy một bài."

Hạ Trĩ: "Được chứ. Nếu người nào đó không ngại, em có thể cầm quạt nhỏ, đứng trước quầy hàng lắc eo qua lại, nói không chừng có thể dẫn tới rất nhiều khách hàng đó."

Mặt nạ hồ ly cười hì hì nhìn Thẩm Thời Kiêu, tựa hồ còn mang theo một chút khiêu khích.

Thẩm Thời Kiêu chậm rãi đi qua, từ từ vòng qua thắt lưng cậu: "Quên đi, hồ ly bé nhỏ chỉ có thể nhảy cho anh."

Sân khấu ở xa xa đang tổ chức sự kiện, âm thanh phát ra vô cùng rộng, rất náo nhiệt.

Hạ Trĩ quay đầu, vươn cổ nhìn nhìn, có chút tò mò bên kia đang làm cái gì.

Thẩm Thời Kiêu cảm nhận được: "Nếu em muốn đi, chúng ta có thể qua đó xem."

Hạ Trĩ do dự: "Nhưng nếu như vậy, quầy hàng phải đóng cửa, chúng ta không kiếm được tiền mất.

Hạ Trĩ thành thật ngồi trước quầy hàng, còn nghiêm túc rao hàng, mời chào khách nhân.

Mạnh Tử Căng nhìn hai người, hiếm khi bình tĩnh, vẫn luôn sửa sang lại gì đó trước quầy hàng của mình.

Lúc này, Mạnh Tử Trì từ trong đám người đi tới. Tuy rằng hắn không cần phải ghi hình show này nữa, nhưng hắn tính toán ở lại nơi này vài ngày, cùng Mạnh Tử Căng về nước.

"Buôn bán thế nào rồi?" Mạnh Tử Trì đi tới phía trước Mạnh Tử Căng, cầm lấy một món đồ chơi nhỏ, "Cái này bao nhiêu tiền?"

Mạnh Tử Căng nhìn ống kính phát sóng trực tiếp, thấp giọng nói: "Tránh ra, không bán cho anh."

"Vì sao chứ?" Mạnh Tử Trì kỳ quái hỏi, "Anh cũng xem như khách hàng mà?"

Mạnh Tử Căng lo lắng nếu đoạn clip bị lộ ra, mọi người sẽ công kích mình là đi cửa sau, hình tượng lại càng thêm kém, cương quyết cự tuyệt: "Không tính, không bán cho anh."

Mạnh Tử Trì vốn định hỗ trợ việc buôn bán của cậu ta, nghe cậu ta nói xong liền thả lại món đồ chơi lên quầy hàng.

"Vậy em cố bán đi nha."

Mạnh Tử Căng: "Biết rồi."

Hạ Trĩ đeo mặt nạ hồ ly, quan sát tương tác của hai người. Đến khi Mạnh Tử Trì quay đầu lại, hắn ta cười cười nhìn về phía cậu.

Vốn Mạnh Tử Trì không nhận ra cậu, nhưng nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu ở phía sau cậu, mới biết hai người bọn họ ở ngay đối diện Mạnh Tử Căng.

"Thời Kiêu. . .Summer. . ."

Mạnh Tử Trì và Thẩm Thời Kiêu đối mắt vài giây, sự khó xử của hôm qua cũng không hoàn toàn tan đi, chỉ gật đầu tượng trưng coi như chào hỏi.

Hạ Trĩ tháo mặt nạ xuống, híp mắt cười: "Tới đây mua đồ hả?"

Nụ cười của Hạ Trĩ làm hắn ta giảm bớt vài phần xấu hổ, hắn ta trả lời: "Ừ." Nói xong, đi đến trước quầy hàng của Hạ Trĩ, nhìn mặt nạ đủ loại kiểu dáng nói: "Rất đẹp."

Hạ Trĩ nhân cơ hội đề cử mấy cái mặt nạ: "Anh xem có thích cái nào không, nếu thích tôi sẽ giảm giá cho anh."

Mạnh Tử Trì cơ hơi ngoài ý muốn.

Có thể là bởi vì hắn tiếp xúc với thương trường quanh năm, hắn ta không nghĩ tới tính cách của Hạ Trĩ thế nhưng lại thẳng thắn, trắng trợn bày tỏ mục đích của mình như thế.

Vì thế, hắn ta cười nói: "Tôi còn nghĩ dựa vào quan hệ của chúng ta, cậu sẽ tặng tôi đấy."

"Quan hệ của hai người?" Hai tay của Thẩm Thời Kiêu đặt trên quầy hàng, chậm rãi cúi người xuống thấp: "Các cậu có quan hệ gì?"

Hạ Trĩ vội vàng giải thích: "Thì là bạn bè tốt đó. Nhưng mà bạn tốt cũng phải tính toán rõ ràng, tôi có thể giảm giá cho anh, nhưng tiền thì vẫn phải trả! Bằng không tới chừng nào chúng tôi mới kiếm được tiền rồi đi tham gia hoạt động bên cạnh đây chứ?"

"Lễ hội ngôi sao hả?" Mạnh Tử Trì nhìn sân khấu ở xa xa, cúi đầu đánh giá đống mặt nạ, do dự hồi lâu: "Nếu không tôi mua hết nha."

Hạ Trĩ kinh ngạc: "Anh mua nhiều như vậy cũng vô dụng. Vẫn là chọn mấy cái thôi, không thì lãng phí quá."

Mạnh Tử Trì ôn nhu cười cười: "Không lãng phí đâu, có thể tặng cho mấy bạn nhỏ của công nhân công ty chúng tôi."

Hạ Trĩ do dự đứng lên, chọt chọt Thẩm Thời Kiêu: "Kiêu Kiêu, chúng ta chiếm cái hời này của anh ta được hả?"

Mạnh Tử Trì không ngờ Hạ Trĩ sẽ trực tiếp nói ra như vậy, vội vàng giải thích: "Tôi không cho là hai ngưởi chiếm hời của tôi đâu, gói lại đi."

Hạ Trĩ lập tức tươi cười rạng rỡ: "Ố kề! Cảm ơn anh Mạnh nhá."

Mí mắt của Thẩm Thời Kiêu nhếch lên, chợt lóe kinh ngạc cùng khó chịu.

Mười phút sau, năm mươi hai cái mặt nạ lập tức được đóng gói đẹp đẽ, Hạ Trĩ nhận tiền mặt từ Mạnh Tử Trì, ôm vào trong ngực cúi đầu: "Cảm ơn tiên sinh đã hỗ trợ."

Mạnh Tử Trì ngượng ngùng: "Không cần khách sáo."

Cứ như vậy, đội của Hạ Trĩ bằng tốc độ nhanh nhất đã bán được tất cả, đạt được 1,7 vạn.

Xách theo chiếc túi nhỏ do tổ chương trình chuẩn bị, Hạ Trĩ nhẹ chân bước tới chỗ Thẩm Thời Kiêu thúc giục: "Kiêu Kiêu, chúng ta xuất phát nhanh lên."

Thẩm Thời Kiêu đi tới bên người cậu, khoác tay cậu đi tới địa điểm tổ chức lễ hội hóa trang.

Người chủ trì đứng trên sân khấu đang giới thiệu phần thưởng thần bí, xung quanh rất nhiều người vây quanh, nóng lòng muốn thử.

Hạ Trĩ đứng ở bên ngoài cùng, nghiêm túc nghe người chủ trì giới thiệu quy tắc của lễ hội hóa trang.

Hoạt động lần này chia làm ba cấp độ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được giải thưởng bí ẩn.

Trò chơi đầu tiên: Judo.

Hạ Trĩ nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân không thể gánh vác trò chơi lần này, vì thế đụng đụng Thẩm Thời Kiêu, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em cũng muốn cái giải thưởng thần bí kia kìa. Anh có thể thay bé cưng lên sân xử lý bọn họ được không?"

Thẩm Thời Kiêu khẽ cười, rút cánh tay về.

"Bảo anh trai tốt họ Mạnh kia đi lấy giải thưởng giúp em đi."

------------------------

Mí bợn đừng quên thuộc tính của anh Kiêu nhà ta là hắc hắc hắc đó ọ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi