SAU KHI LÀM VÔ THƯỜNG BÁN THỜI GIAN THÌ TUI "HOT"

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Dú

Chương 45: Tui là chú bồ câu nép trong lòng anh ấy ở hiện trường đây.

Bầu không khí ở buổi công chiếu khá tốt đẹp, có những màn câu view cao, suýt nữa thì Lan Hà nghi đấy là chiêu trò của Liễu Thuần Dương. Nhưng có một số người quan tâm đến tu vi yoga của anh làm anh phải toát mồ hôi hột, nghĩ bụng có lẽ lúc rảnh sẽ học lỏm tí bài yoga để lấp liếm...

Sau màn phỏng vấn đoàn phim, báo giới còn phỏng vấn các ngôi sao có mặt tại hiện trường, đặc biệt là Tống Khởi Vân. Họ hỏi ông vì sao lại đến đây, cảm nhận sau khi xem phim, v.v...

Tống Khởi Vân không thể nói là tôi bị bắt tới đây được, chỉ còn nước thể hiện sự cổ vũ mà đáp là tới ủng hộ đạo diễn Liễu, khen bộ phim nức nở.

Dĩ nhiên sau đó mọi người sẽ muốn phỏng vấn cả thầy Huyền Quang nữa, nghe MC giới thiệu là có tới tham gia, nhưng không thấy bóng dáng đâu cả. Mà cũng chẳng ngạc nhiên, gia đình họ đến đây mới là lạ.

Tuy nhiên, có người bên đài truyền hình Bắc Kinh nhỏ giọng nói với đồng nghiệp: "Nhắc mới nhớ, hình như Huyền Quang không ưa Lan Hà lắm đâu."

"Làm sao có chuyện đó được, tôi chỉ nghe nói cậu ta nhận xét người ta diễn không hay, chứ hôm nay Lan Hà thể hiện tốt mà, tôi đánh giá có thể bật lên đó."

"Không liên quan đến bộ phim này, tôi cũng nghe người trong đài kể thôi. Người ta kể hai người họ có nảy sinh mâu thuẫn gì đó ở "Yến Kinh tuế thời ký" ấy..."

"Với cái địa vị của Huyền Quang mà Lan Hà cũng dám gây mâu thuẫn với cậu ta à? Thế tiếc quá. Nếu động đến Huyền Quang, tôi khá là chắc kèo cậu ta sẽ không nể mặt đạo diễn Tống và đạo diễn Liễu đâu, muốn chê ai thì chê, vậy thì đêm nay sẽ rộn ràng lắm chứ đùa."

"Chưa chắc, màn thể hiện của Lan Hà không đến nỗi bị chê lên chê xuống chứ, Huyền Quang sẽ không cố đấm ăn xôi chửi người ta đâu."

Thực ra Tống Phù Đàn đang chuẩn bị đi về phòng nghỉ, đoàn phim đang ở trong đó kí nhoay nhoáy lên poster cho khán giả. Do bộ phim được hưởng ứng mạnh mẽ nên tâm trạng mọi người cũng rất phấn chấn.

Dư Hàng Gia đã có mặt, gương mặt tràn trề niềm hân hoan. Hắn ta đang hứa hẹn với mọi người, nếu bán được số vé là bao nhiêu thì sẽ mở tiệc mừng, tặng lì xì cho họ. Qua Nhị mang cả hai con chồn nhỏ theo cùng, đang đứng cạnh ăn kẹo.

Tuy Dư Hàng Gia không biết Qua Nhị đi cùng mình, song hắn ta có cảm giác dạo này làm chuyện gì cũng thuận lợi: Phim công chiếu thuận lợi, sưu tầm tranh cổ thuận lợi, con cái trong nhà cũng ngoan ngoãn. Nghĩ đến nguyên do là nhờ làm lành với chồn, thờ nó làm gia tiên thì tự đáy lòng hắn ta lại thấy cảm động, lần tới nhất định phải thắp hương cho Qua Nhị chân nhân mới được.

Lan Hà đang vừa kí lên rìa poster vừa tán dóc, trêu đùa với Trần Tinh Dương. Qua Nhị chân nhân nhai kẹo sữa đi tới, trưng điệu bộ lưu manh đi hai vòng trước mặt Lan Hà, nhìn dáng vẻ tươi tắn, đáng yêu của anh... trông có vẻ không nhìn thấy con chồn trước mặt mình.

"Này này, nhìn đôi mắt này đi con, có giống tên đại lưu manh kia tí nào không?" Qua Nhị chân nhân rung chân hỏi con gái, chồn con ngây thơ gật đầu. Thật ra nó không phân biệt được, bởi vì ngài Đến quá cao so với chúng, góc nhìn này không thấy rõ mắt.

Lan Hà: "..."

Qua Nhị chân nhân chỉ dạy: "Nhưng vẫn khác xíu, mắt tên đại lưu manh kia không khờ như này đâu... Khụ khụ, đi mau!"

Nó thấy Tống Phù Đàn lại đây. Tên này là bạn của đại lưu manh, đừng để hắn mách lẻo.

Tống Phù Đàn liếc Qua Nhị chân nhân ôm chồn con lủi đi, vỏ dưa cũng xộc xệch, làm thinh ngồi xuống.

"Thầy Huyền Quang tới rồi à. Anh xem phim xong thấy thế nào?" Trần Tinh Dương đang hớn hở, cười khì hỏi.

Mặt Tống Phù Đàn vẫn tỉnh rụi, thuận miệng khen năm phút: "Nhịp phim tốt, nhân vật rất tròn trịa, diễn xuất tinh tế, lời thoại phù hợp, bộc lộ cảm xúc đúng lúc, thể hiện sự sắc sảo ra ngoài nhưng không quá phô diễn, nhất là lúc thân phận thật bị vạch trần..."

Trần Tinh Dương: "..."

Trần Tinh Dương: "Mịa, anh nhận tiền của Lan Hà phỏng! Sao ý tôi nghe được toàn là của Trương Tuần Xuân thế!"

Lan Hà cười tủm tỉm nhìn cả hai. Khán giả yêu thích đã làm anh thấy vui lắm rồi, chuỗi khen ngợi của Tống Phù Đàn lại làm anh vừa ngại vừa không khỏi phì cười.

Tống Phù Đàn: "Cậu cũng diễn tốt."

Nghe qua quýt vãi chưởng. Trần Tinh Dương hỏi Lan Hà: "Cậu đút tiền hộ anh được không?"

Lúc này Lan Hà cũng đang dạt dào cảm xúc, đắc chí đáp: "Tự anh đi mà tìm đường đút tiền đi."

Trần Tinh Dương thở dài thườn thượt. Anh ta đi đâu mà đút, đến cả wechat Tống Phù Đàn còn chưa được kết bạn thì càng miễn bàn đến thanh toán qua mã QR nhá!

...

Sau buổi lễ công chiếu, nhanh hơn báo chí và nhà đài là phóng viên mạng, nhanh hơn phóng viên mạng là tường nhà của khán giả.

Tui muốn xì-poi cho các cô lắm nhưng không được phép. Các cô nhanh chân đi xem "Truy đuổi" đi, Trương Tuần Xuân ngọt nước lắm ó [Đầu chó.jpg]

... Lan Hà đỉnh.

Cảnh đối đầu rất hay. Trần Tinh Dương có luyện riêng không mà xem đã mắt thế nhỉ. Các cu nhang ơi, xem "Truy đuổi" cho tôi! Mua vé mau!!!

Tuy nam thứ không phải gu tôi, nhưng phải công nhận diễn xuất mlemmmm.

Bài đăng sau buổi công chiếu và việc khán giả nhất trí tán dương làm quần chúng càng thêm mong đợi.

Sau buổi công chiếu, trước khi chính thức chiếu thì còn có buổi chiếu sớm, tức là có rạp ở một thành phố chiếu suất sớm, suất chiếu này chật ních những người là người. Nghĩ cũng biết, khán giả xem phim xong khi về cũng khen không ngớt miệng, từ giai đoạn chiếu suất chiếu sớm đã nổi như cồn.

Đa số những người nóng lòng chia sẻ sẽ quan tâm đến những người chưa được xem, lúc thảo luận trên mạng sẽ cẩn thận, ca ngợi Lan Hà nhưng không spoil anh là boss. Đó không chỉ là một phép lịch sự mà còn là muốn chơi những người xem sau một vố.

Nhờ vậy nên cũng đẩy một số từ khóa lên thanh hot search, nào là #Liễu_Thuần_Dương_lừa #Lan_Hà_blogger_dạy_trẻ,... Hiển nhiên trong số những người đẩy hashtag sau, không thiếu người ôm thiện chí, nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu trước khi xem phim mà thôi.

Tui đưa mẹ tui đi xem phim cùng. Bây giờ mẹ cứ kiên quyết không chịu tin đó là thầy Lan Hà, chỉ cho là diễn viên cùng tên thôi.

Người xem rồi đến sủa tiếng. Tui xem bộ phim đó rồi, lúc đến cái cảnh đó, cả rạp chửi tục thành tiếng, tui còn ngồi hàng đầu nữa chứ, sợ thót tim!

Đếch hiểu gì, tui muốn đi xem qtqđ. Dạo này xem "Yến Kinh tuế thời ký" thấy Lan Hà cute hột me zl, nhưng mà bạn tui lại bảo tui cuối cùng Lan Hà sẽ chết, vậy có nên đi xem nữa không?

Xem đi xem đi, đề cử nhiệt liệt!!!

Nhờ sự tăng vọt của danh tiếng, sự thúc đẩy của đợt quảng bá mà trong chớp mắt, "Truy đuổi" trở thành bộ phim được để mắt tới nhất tết âm, số vé đặt trước ở ngày chiếu đầu tiên đột phá một trăm triệu, nhân vật của Lan Hà được nhắc tới với tần suất cao khôn kể, ngày nào Hồ Bảy Chín cũng đếm fans mà cười nắc nẻ.

...

30 Tết, một ngày trước khi "Truy đuổi" chiếu.

Lan Hà đi mua thức ăn một mình, còn đặt đồ Tết về nhà, làm một bữa tất niên ở nhà. Thật ra cũng có bạn bè mời anh nhưng đợt này đã phải lu bu quá nhiều nên anh muốn nghỉ ngơi một mình.

Bắc Kinh đã vắng đi nhiều, căn chung cư với tỉ lệ cho thuê cao cũng vơi đi, ngay cả Ứng Thiều ở cạnh cũng về quê ăn Tết.

Người ăn Tết, quỷ thần cũng ăn Tết. Lan Hà làm một cái tháp hương cao chót vót cho Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ xơi.

"Ăn nhiều lên, dạo này hai đứa cũng mệt rồi." Lan Hà còn đăng weibo chúc cư dân mạng giao thừa vui vẻ. Do đang đúng đợt quảng bá phim nên tần suất cập nhật bài đăng weibo của anh cao hơn nhiều.

"Ôi, ta cảm thấy nhà ngươi chả có không khí Tết gì sất, ngươi còn chả dán câu đối xuân cơ." Hồ Bảy Chín vừa xơi hương vừa xoi mói: "Giờ này ngày xưa ở nhà họ Dương đã rộn ràng rồi. Trẻ con đốt pháo, dán câu đối, dán chữ Phúc,... Cơ mà nhà họ dán chữ Phúc sai, dán ngược."

Có lẽ nhà họ Dương kia không bị hạn chế bắn pháo hoa pháo dây. Truyền thống Trung Quốc là đêm 30 đốt pháo với ý nghĩa xưa là "Vu đình tiền bộc trúc, dĩ tích sơn tao ác quỷ", xua bệnh đuổi tà. Thế nhưng ngày nay, Bắc Kinh cấm nổ pháo ở mọi nơi, một số ít nơi cho nổ cũng bị hạn chế thời gian.

(*Vu đình tiền bộc trúc, dĩ tích sơn tao ác quỷ: Vốn dĩ, khi cây trúc bị cháy, không khí trong các đốt trúc chịu nhiệt nở ra, làm nứt ống trúc, gây ra tiếng nổ lẹt đẹt, đùng đoàng. Thời cổ, người ta dùng biện pháp này để đuổi ma trừ dịch. Đây chính là "pháo" sớm nhất, cũng gọi là "bộc can". Trong sách Kinh sở tuế thời ký, tác giả Tông Lẫm người nước Lương thời Nam triều (năm 502-557) đã viết về phong tục "đốt pháo" đương thời: Ngày mùng 1 tháng Giêng, gà vừa gáy lần đầu, mọi người trở dậy đốt bộc trúc để xua đuổi ôn thần ác quỷ.

Theo truyền thuyết, thời cổ đại, người ta khi phải đi trên những con đường hẻo lánh hoang vu, tối đến ngủ ở ngoài trời thì phải đốt một đống lửa để trước là nấu ăn, sau là để đề phòng dã thú tấn công. Nhưng, trong núi có một loại quái vật gọi là "Sơn tao" thường ăn trộm lương thực của lữ khách, vì chúng không biết sợ người, cũng chẳng biết sợ lửa nhưng lại rất sợ tiếng bộc trúc. Hơn nữa, chúng còn có thể gây bệnh sốt rét cho con người. Để đối phó với loại động vật này, người ta bèn nghĩ đến việc đốt những cây tre hoặc cây trúc, nhằm tạo ra tiếng nổ để dọa chúng, khiến chúng phải tránh xa. Đuổi được "Sơn tao", tức xua đuổi được tà dịch thì người ta mới có thể bình an, may mắn.)

"Trên cửa cũng dán ngược à?" Lan Hà hỏi. Cái này thì anh biết. Ông nội kể, ngày xưa chữ Phúc được dán ngược trên vại nước hoặc thùng rác. Lí do là bởi mọi thứ sẽ chảy ra từ hai nơi này, để tránh phúc khí trong nhà bị vơi đi, người ta bèn dán ngược chữ Phúc. Nếu dán ngược chữ Phúc trên cửa thì trừ phi trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.

"Đúng rồi, ta tức mà ta chạy đến báo mộng để bảo họ dán đúng lại ngay á."

Lan Hà: "..."

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa reo lên.

Lan Hà nhìn qua mắt mèo, là Tống Phù Đàn. Hắn đang cầm một cái cà mèn và một cái túi bự trong tay.

Lát sau, Lan Hà mới mở cửa, "Thầy Huyền Quang, anh ăn tất niên xong rồi hả?"

"Xong rồi, tôi xách theo một vài sủi cảo bà ngoại tôi làm sang cho em." Tống Phù Đàn đáp.

Sủi cảo là món ăn không thể thiếu ở ngày Tết phương Bắc. Tại Bắc Kinh ngày xưa, từ ngày mồng một đến mồng năm tháng Giêng, người dân đều phải ăn sủi cảo, còn có tên khác là "chử bột bột".

Dân phía Nam như Lan Hà không chú tâm về cái này, có ăn là được, nhưng đây là tấm lòng của Tống Phù Đàn nên anh bèn nhận lấy, đón Tống Phù Đàn vào cửa, "Giờ mà anh còn đến đây, bộ người nhà không nói gì anh sao?"

Tống Phù Đàn: "Ông ngoại tôi còn bảo tôi rủ em sang đón năm mới bên nhà tôi nữa kìa."

Thật ra Tống Khởi Vân có nói đôi câu nhưng bị chặn họng ngay.

"Tôi sẽ chúc tết ông sau." Lan Hà nhìn một thứ khác hắn mang tới, "Đây là câu đối ý hở?"

Tống Phù Đàn: "Ừ, tôi viết đấy."

"Có câu đối rồi, đi dán nhanh lên thôi. Ban nãy ta còn than thở tôn gia không dán cái gì cả, chả có không khí gì hết." Hồ Bảy Chín ló đầu, "Ngày trước thôn nhà họ Dương có nhà tin vào Chúa nên dán "Ai tin Jesus ắt sẽ hạnh phúc, gia đình được Chúa ân thưởng" cơ."

Trong rất nhiều tôn giáo, Tứ Đại Môn không thích đạo Thiên Chúa nhất, bởi vì họ giảng giải về cá nhân, trong khi Tứ Đại Môn lại chú trọng gia tộc, thí dụ thi thoảng Hồ Bảy Chín vẫn sẽ nhớ đến quãng thời gian ở nhà họ Dương chẳng hạn. Hồ Bảy Chín so sánh bằng chuyện này chứng tỏ cô ta ý kiến ý cò lắm.

Lan Hà: "..."

Lan Hà nói từ tốn: "Cô thấy thiếu không khí đúng không?"

Hồ Bảy Chín dè dặt gật đầu.

Lan Hà: "Bảy Chín, cô bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn chưa kết hôn?"

Hồ Bảy Chín: "..."

Lan Hà: "Sắp có việc làm cả rồi, sao vẫn chưa lập gia đình? Cô xem hồ ly trong "Liêu trai" coi, người ta tích cực đi xem mắt thế cơ mà... Giờ đã có không khí đón Tết chưa?"

Hồ Bảy Chín: "......"

Mả cha nhà nó, hồi ở nhà họ Dương, họ hàng lui tới cũng hay giục đám trẻ cưới vợ gả chồng y như đúc, lúc đó cô ta hóng hớt tán thành, giờ thì ngược lại...

Lan Hà vẫn chưa tha cho cô ta: "Cô nhìn con cái nhà người ta coi, hạng nhất sát hạch núi Thái Sơn, người hầu núi Diệu Cảm, tương lai xán lạn biết bao nhiêu..."

Nếu không phải ngày Tết thì Hồ Bảy Chín sẽ gào khóc ngay.

Chỉ thấy Tống Phù Đàn cản Lan Hà lại: "Năm mới rồi, đừng làm khó cô ta nữa."

Hồ Bảy Chín: "... Cảm ơn nha, có không khí lắm rồi đó."

Lan Hà dán câu đối Tống Phù Đàn viết tặng, đúng là có không khí mừng xuân hơn rồi.

"Bật tivi lên đi, xem gala cuối năm." Hồ Bảy Chín thích huyên náo, còn kéo cả Bạch Ngũ vào cùng, "Nhím kia, ngươi cũng thấy thiếu không khí mà!"

Bạch Ngũ phát hoảng: "Ta chỉ nói mỗi câu yên ắng quá... bằng giọng sung sướng thôi mà."

Hồ Bảy Chín: "Mà đấy, tuổi chả còn nhỏ nhắn nữa, ngươi hỏi cậu ta bao giờ thì tìm người yêu đi."

Lan Hà không muốn ép Bạch Ngũ, nhưng Hồ Bảy Chín nhắc đến làm anh vẫn thấy tò mò: "Sau khi Bạch Môn kết hôn cũng sẽ mỗi người đứng mỗi góc bắt chuyện với nhau hả? Sẽ thấy nhà quá chật?"

Miệng Bạch Ngũ giần giật, mãi sau mới đáp: "Không, Bạch Môn đã kết hôn sao lại thấy bạn đời mình làm chật nhà được?"

Hồ Bảy Chín: "Ta là ta không tin Bạch Môn xem mắt được đó..."

Bạch Ngũ: "..."

"Bậy nào, không kết hôn thì nhím con chui từ đâu ra." Lan Hà nhìn Bạch Ngũ một chốc, muốn hỏi tiếp, song lại thở dài, "Thôi, tôi lên mạng tra có khi còn nhanh hơn."

Anh lấy điện thoại ra tra. Hóa ra khi loài nhím tìm bạn đời, nhím đực phải chủ động hơn, mà chủ động ở đây tức là cứ lởn vởn liên tục quanh nhím cái, mặt dày quấy rầy, "Gợi hình ảnh ghê, một bạn mắc hội chứng sợ xã hội nài một bạn khác cũng mắc hội chứng đó giáp mặt với mình. Có thể nhìn nhau quá mười giây mà không ngại ngùng thì tính là mối duyên trời định nhỉ?"

Bạch Ngũ: "..."

Đúng lúc này, bố mẹ anh gọi video qua. Lan Hà nghe, đầu kia là họ hàng ngồi kín phòng, vừa nối mắt phát là đã có tiếng gọi la.

Lan Hà vừa mới chào các bậc cha chú xong thì mặt của cô em họ dí sát lên màn hình: "Anh! Anh gửi ảnh có chữ kí cho em với!!! Em đi xem suất chiếu sớm mà bạn trong lớp em không tin anh là anh trai em!!!"

Lan Hà: "... Anh biết rồi."

"Ủa con trai, chỉ đón giao thừa một mình hả? Không đón với bạn hả con?" Mẹ Lan hỏi.

Lan Hà từ từ chuyển camera sang Tống Phù Đàn, giọng nhỏ dần: "Có một bạn ạ..."

Tống Phù Đàn nở nụ cười rất lễ phép và thân thiện với bố mẹ Lan Hà: "Thưa chú, thưa dì, cháu là Tống Phù Đàn ạ."

"Ôi chào cháu, chào Tiểu Tống!" Hình như bên kia đang nổ pháo, giọng mẹ Lan cũng cao lên, "Hai đứa là đồng nghiệp với nhau nhỉ, đón Tết với nhau là tốt quá rồi, mấy ngày nữa dì đến thăm hai đứa nha!"

Kể từ cuộc trò chuyện này cho đến mãi về sau, bố mẹ Lan Hà rất khó hiểu tại sao báo giới lại nói tính tình Tiểu Tống không tốt, khó gần, trong khi rõ là người ta vừa hiểu lí lẽ vừa ngoan, lại còn hay cười cơ mà.

Cúp máy xong, Lan Hà hơi buồn cười: "Anh cười như vậy làm gì, anh có thấy sượng sượng không?"

Tống Phù Đàn: "..."

Hắn lúng túng thả lỏng cơ mặt. Bố mẹ Lan Hà không nhìn ra, nhưng người quen hắn sẽ biết độ cong khi cười này gần như không xuất hiện trên mặt hắn bao giờ. Thành ra trong mắt Lan Hà, đó không phải nhiệt tình mà là kì quặc.

Song, cũng vì vậy mà Lan Hà không ngừng cười nổi. Đây là lần đầu tiên anh đón Tết một mình, nhưng bầu không khí chẳng vắng lặng hay lạnh lẽo như anh tưởng...

Mãi đến khi lão Bạch ló đầu từ ngoài cửa sổ, hệt mấy thanh niên hay vòi tiền bố mẹ, vừa há mồm là: "Cho tí tiền với..."

Lan Hà: "..."

Có một số quỷ, lúc không đến thì nhơ nhớ, chuẩn bị sẵn tiền lì xì, nhưng đến khi xuất hiện thật lại muốn chửi.

Lan Hà đáp: "Anh mà nói dăm ba câu chúc thì đã không nghe bất hiếu như kia rồi. Mấy thằng con ngỗ nghịch như anh phải cảm ơn xã hội pháp trị "Quy định quản lý nổ pháo hoa an toàn ở Bắc Kinh" được thực thi nghiêm đấy, chứ không còn không vào nổi cửa chung cư đâu."

Tống Phù Đàn bâng quơ: "Thôi thôi, con cái còn nhỏ dại..."

Lão Bạch: "..."

Hồ Bảy Chín ngồi trước tivi ngẩn ra: Được đó, có không khí hơn rồi.

...

Mồng một Tết chính thức chiếu phim. Phim không bị dời lịch, vé xem phim được bán xuyên suốt những ngày Tết.

Năm mới đến, ai cũng muốn xem một vài bộ phim giải trí với tiết tấu nhanh, xem xong có thể đưa ra làm đầu đề tán gẫu với chúng bạn. Đề tài của bộ phim này chắc cũng đủ rồi.

Chời **, tôi dẫn bé nhà tôi đang học tiểu học đi cùng, nó bị Trương Tuần Xuân hù cho khóc thét...

Không chỉ trẻ con thôi đâu, bị nhìn bởi ánh mắt đó cũng làm tôi nổi hết da gà da vịt đây này.

Khók, hội chị em bạn dì đi xem suất chiếu sớm xong bắt tôi phải đi xem, bảo Trương Tuần Xuân là tuýp đáng yêu tôi thích nhất, mém tí nữa là tôi bị anh Tuần Xuân dọa khóc rồi.

Diễn xuất của nam thứ đỉnk kout thật sự, các cô có thấy cảnh chết còn rung động hơn cả cảnh plot twist không? Mà cả một cảnh chết dài dằng dặc, nam chính ôm anh í mà anh í chả cựa quậy gì luôn, trông thật vê lờ, tôi còn nghi là dùng búp bê cơ.

Trương Tuần Xuân làm tui u mê chữ ê kéo dàiiii. Tui chuẩn bị đi coi lần hai đây...

Khi số lượng khán giả tăng lên, spoil là điều không thể tránh khỏi, hiện nay nhân dân khắp cả nước đều biết Trương Tuần Xuân là boss.

Biết hết rồi biết hết rồi, ngay cả anh em hàng xóm cũng biết Trương Tuần Xuân là vai phản diện!

Nhưng dù có biết trước đáp án thì vẫn sẽ bị cuốn hút bởi cốt truyện, bị chinh phục bởi diễn xuất của Lan Hà. Ai đi xem về cũng nói mình xem cảnh plot twist mà có bóng ma tâm lý luôn.

Những cuộc thảo luận và tác phẩm liên quan đến Trương Tuần Xuân ồ ạt xuất hiện, kể cả có là phân tích phần lộ tẩy của anh, chiều sâu vai diễn hay những bộ đồng nhân trên mạng chế tác từ phim đều chứng minh mức thành công của bộ phim và nhân vật.

Đa số các fans mới thích nhân vật trên phim trước rồi mới có thiện cảm với diễn viên đóng vai đó, thậm chí là đem lòng yêu mến. Cái tên của Lan Hà bước vào tầm nhìn của đại chúng, không còn chỉ là một blogger nuôi dạy trẻ nữa.

Một bộ phim điện ảnh hay sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn. Dường như chỉ sau một đêm, Lan Hà từ một diễn viên flop hóa thành nhân vật phản diện lẫy lừng...

Chẳng mấy mà cú lừa của Liễu Thuần Dương bị đào lên treo trên tường, thảo phạt tên bịp bợm này. Clip quay ông anh xăm trổ trên tay ở buổi công chiếu cũng được tung ra.

Ông anh này rất tấu hài. Trong clip, sau khi anh ta nói xong, biểu cảm của Lan Hà được cắt ra thành gif mới.

Các cư dân mạng cười lăn lê bò toài, sau lại kìm lòng không đậu xếp hàng trong khu bình luận dưới weibo Lan Hà phát biểu:

Anh ơi, anh chết sõi lắm đó!

Đừng chỉ nhìn ngoại hình xinh trai của Lan Hà, qua bộ phim này, cư dân mạng đều đùa:

Sáng mắt ra chưa, đây mới là diễn viên mà mãnh nam thích đó.

Lan Hà dạy một khóa cho em với, tuy có má lúm nhưng vẫn ngầu bá cháy bọ chét...

Tui trước khi xem: Cuồng liếm Trương Tuần Xuân ver chibi của Lily, đáng eo đáng eo đáng eoooo. Tui sau khi xem: Lùi về sau với đám bồ câu, run lẩy bẩy.

Bình luận này rất sinh động, video Lan Hà và lũ bồ câu lại được truyền tay nhau. Khán giả bày tỏ: Tui của ngày xưa ngây thơ quá, tui của bây giờ mới hiểu cho lũ bồ câu.

Bên quảng bá phim cũng đúng lúc đăng cảnh đóng máy của Lan Hà. Người ta bèn thấy Lan Hà thả đám bồ câu giữa cánh đồng bát ngát. Chúng cuống quýt bay khỏi chỗ anh, đó là cảnh được chiếu trong phim.

Tiếp đó, đạo diễn hô cắt, tuyên bố Trương Tuần Xuân đã quay xong. Lan Hà bắt đầu thoát vai, nụ cười và nét mặt cũng thay đổi, từ một boss lạnh lùng quay về anh bé đáng yêu với đôi má lúm. Ông già có thâm niên huấn luyện bồ câu lùa đám bồ câu về, chỉ thấy chúng dừng chân bên người Lan Hà, chẳng những không né đi mà còn để mặc cho Lan Hà tiếp xúc gần.

Người đoàn phim cũng rất lấy làm lạ, tên bịp bợm Liễu Thuần Dương còn bảo Lan Hà đi lại gần lũ bồ câu. Kết quả, chúng rúc đầu vào lòng Lan Hà, làm nũng để anh sờ đầu.

Người ta không quay được cảnh xua bồ câu lúc đó của Hồ Bảy Chín, bởi vậy thứ hiện ra trong video là Lan Hà quay xong thì đám bồ câu thay đổi...

!!!

Đậu đậu đậu, rốt cuộc vua bồ câu có mấy ý nghĩa vậy, ai có thể giải thích vụ này bằng khoa học cho tui không?

Đỉnh. Lúc trước đám bồ câu sợ "Trương Tuần Xuân" ý hở? Sau khi đóng máy thì không sợ "Lan Hà"?

Cách giải thích này ổn áp đó. Khi thì bị anh Tuần Xuân hù rơi mồ hôi lạnh, khi thì muốn rúc vào lòng anh í xin sờ đầu.

Video là thật hay giả đó, đổi đám bồ câu phỏng? Triệu hoán @Vua Kỹ Thuật.

Là thật đó. Tui là chú bồ câu nép trong lòng anh ấy ở hiện trường đây.

*Tác giả:

Lão Bạch: Nếu muốn làm một thằng con bất hiếu đủ tư cách thì không được hỏi han câu nào trước khi vòi tiền!

*Bonus cái ảnh Qua Nhị chân nhân. Chuyện là khi độc giả mua quyển Năm ấy tui mở vườn bách thú thì sẽ có những món hàng tặng kèm, trong đó có tấm ảnh vẽ Qua Nhị cưỡi lên một con thỏ (cảnh khi Qua Nhị xuất hiện lần đầu), mà con thỏ này chính là hóa thân của tác giả Lạp Miên =))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi