SAU KHI LIÊN HÔN CÙNG ĐẠI LÃO

Do lúc đi vào vội vàng nên cửa phòng tắm không đóng chặt, chừa lại một khe hở, có thể nghe rõ giọng người bên trong.

Đối phương dường như đang gọi điện thoại với ai đó, âm thanh rất nhỏ, cho dù cảm xúc có phập phồng, cũng không tăng âm lượng, giống như sợ người khác nghe thấy, nhưng ngữ điệu lại mềm mại giống như đang dỗ dành người khác.

An Nhất nói muốn cúp điện thoại nhưng bên kia lại không chịu mà thái độ của cậu cũng không cứng rắn mà chiều theo ý đối phương.

An Nhất quần áo mặc xong, Hoắc Bắc Hành không còn gì để nhìn nhưng cũng không muốn cúp điện thoại, Chung bá nói vợ có công việc, nếu anh tự tiện gọi điện thoại tới sẽ quấy rầy đối phương, chỉ có thể chờ vợ gọi cho mình, bằng không rất có thể sẽ chọc đối phương mất hứng, hoặc là làm chậm trễ tiến độ công việc của đối phương.

Vì để không gây phiền phức cho vợ, Hoắc Bắc Hành kiên trì nhẫn nhịn, không dám để điện thoại di động xuống sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại vợ gọi tới.

Anh đợi cả một ngày mới đợi đến lúc vợ gọi, mới nói chuyện được vài phút đã cúp máy, sắc mặt trong nháy mặt liền không vui, tính chó nói đến liền đến.

Nhưng cũng không nỡ nói nặng lời với vợ.

An Nhất giải thích: " Lát nữa tôi phải giao điện thoại nên mới cúp máy".

Hoắc Bắc Hành hiển nhiên nghe không lọt, mắt đào hoa rũ xuống, sắc mặt không đẹp lắm.

Hoắc Bắc Hành hỏi: "Giao điện thoại? "

An Nhất gật đầu "Sau này mỗi ngày tôi chỉ có nửa tiếng sử dụng điện thoại."

Hoắc Bắc Hành có chút khó chịu, An Nhất đi là chỗ thảm như vậy, ngay cả điện thoại cũng bị hạn chế.

Hành vi như vậy đe dọa nghiêm trọng đến tình cảm của vợ chồng họ.

"Nhưng anh yên tâm." An Nhất dán sát điện thoại di động nói: "Sau khi tôi lấy được điện thoại di động, người đầu tiên gọi nhất định là anh"

Nghe được bản thân là người đầu tiên, Hoắc Bắc Hành trong nháy mắt được lấy lòng, anh ở trong lòng vợ anh là số một, nhưng lại muốn nói cho vợ biết răng mình không vui, muốn cười mà không được.

Hoắc Bắc Hành: "Thật sao? "

Đối phương bây giờ tâm trí chỉ mới tám tuổi, An Nhất áp dụng nhuần nhuyễn cách dỗ dành con nít: "Đương nhiên, tôi cầm di động liền gọi cho anh. "

Hoắc Bắc Hành trong nháy mắt cười ngây ngô, giống như đứa nhỏ cầm được bảo bối, trong mắt đều là An Nhất: "Bà xã tôi cũng thích em nhất. "

An Nhất nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cũng nở nụ cười theo, Hoắc Bắc Hành cười lộ ra vẻ ngốc nghếch " Tôi cũng thích anh"

Thanh âm nhỏ nhẹ của đối phương hết lần này đến lần khác nói thích, giọng nói từ trong phòng tắm truyền ra nghe khiến người khác nghe ngứa tai.

Hạ Đình bởi vì không thích nghi được khí hậu nên trên người cảm thấy không thoải mái, chóng mặt còn đầu óc choáng váng nữa, muốn đi tắm rồi ngủ lại không ngờ bắt gặp được tên nhà quê kia ở trong phòng tắm gọi điện thoại.

Hắn nhíu nhíu mày, đứng trước cửa phòng tắm không nhúc nhích, nhớ tới dấu vết trên cổ đối phương buổi chiều, cười khinh miệt, người nọ nhẹ giọng nói nhỏ như vậy, lấy giọng điệu dỗ dành con nít thì còn có thể gọi điện thoại cho ai, chắc chắn là kim chủ bao dưỡng cậu ta rồi.

Nhưng không thể không nói, đối phương cũng có chút tài ăn nói, nghe vào tai quả thật thoải mái.

Nghĩ đến cũng đúng, đối phương nếu không có tài này, cũng sẽ không có người bao dưỡng hắn.

Hạ Đình không có thói quen nghe lén người gọi điện thoại, bản thân giáo dưỡng cũng không có lý do gì để hắn làm như vậy, nhưng cả người hắn khó chịu đứng trước cửa phòng tắm, chính là không nhúc nhích.

Hắn phiền não xoa xoa tai, đối phương còn đang nói chuyện điện thoại, cũng không biết khi nào đi ra, cũng ý thức được mình đang nghe lén, trong lòng không thoải mái, hắn làm gì đứng ở đây, làm những chuyện lén lút này.

Ai muốn nghe một tên nhà quê ở đây dỗ dành người khác, ngán ngẩm, hắn giơ tay lên muốn gõ cửa phòng tắm, hỏi người xem rốt cuộc phải ở bên trong đến khi nào.

Ai ngờ còn chưa đợi hắn mở miệng, An Nhất đã cúp điện thoại trước một bước, đi ra vừa vặn đụng phải thấy hắn nắm tay, giơ cánh tay lên.

An Nhất:!

Tội cố ý gây thương tích!

Động tác của đối phương còn chưa hạ xuống, An Nhất đã nghĩ kỹ hành vi phạm tội của người nọ rồi.

Không nghĩ tới ngày đầu tiên gặp mặt, bởi vì giường ngủ mà đối phương liền muốn thủ tiêu ếch xanh nhỏ.

Hành động của đối phương quá mức bất ngờ, đôi mắt An Nhất trợn tròn, nhìn bộ dáng kinh hãi của đối phương, Hạ Đình theo bản năng thu tay lại, hắn không có ý muốn đánh đối phương.

Vừa định giải thích, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Hắn tại sao phải giải thích với tên quê mùa này.

Sau đó lộ vẻ khinh thường, giơ tay kéo An Nhất ra khỏi phòng tắm.

" Tránh ra, đừng cản đường tôi tắm."

Cửa phòng tắm "rầm" bị đóng lại, tiếng động rung trời vang đất, không biết còn tưởng rằng động đất.

An Nhất không để ý tới cậu ta, cất bước trở về bên giường, không bao lâu hai người bạn cùng phòng còn lại cũng trở về ký túc xá, bởi vì vừa rồi trợ lý nói cho cậu biết, tám giờ sẽ đến phòng thu điện thoại di động, nửa giờ sau Hạ Đình dưới người quấn khăn tắm, mặt thối đem điện thoại di động giao lên, mặc quần áo xong liền trở lại bên giường quay đầu định ngủ.

Hắn không thích ứng được hoàn cảnh nơi đây, giường cũng không êm như ở nhà, mỗi một chỗ đều khiến hắn khó chịu.

Nhưng mà hai người bạn cùng phòng lại bởi vì ngày đầu tiên đến, cảm xúc tăng vọt hưng phấn, ríu rít ở một bên nói không ngừng.

Đầu Hạ Đình đã đau giờ nghe tiếng ồn lại càng đau ong ong hơn nữa.

"Cậu nói thương hiệu sẽ đưa ra ý niệm gì?"

"Ngày mai tới xem thông báo là thấy!"

"Tôi cảm thấy mì bò nơi này khó ăn muốn chết."

" Tôi cũng vậy!"

Chân mày Hạ Đình nhíu chặt thành chữ " Xuyên" hai người nọ còn ở một bên lải nhải không ngớt, giọng càng lúc càng to, giống như có người giơ loa lớn ở bên tai hắn nói, cảm giác phiền não trong lòng càng ngày càng mạnh.

Có một người tới muốn nói chuyện với hắn, Hạ Đình lạnh lùng kéo người ra, giọng điệu cảnh cáo, "Bây giờ tôi phải ngủ, nếu lại ầm ĩ thì con mẹ nó cút ra ngoài cho tôi! "

Người nọ bị kéo thiếu chút nữa là quỳ xuống đất, vội vàng gật đầu "Chúng tôi nhất định yên lặng, Đình thiếu cậu nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt. "

Thiếu chút nữa chọc đến đối phương, người nọ sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, cũng không thể đắc tội.

Bên tai rốt cục thanh tịnh, Hạ Đình thư thái một chút, mở mắt nhìn thấy An Nhất đang đọc sách ở trên giường đối diện.

Chỉ thấy đối phương hết sức chăm chú, bộ dáng nghiêm túc số một thế giới.

Kẻ nhà quê cũng thích học.

Hắn liếc nhìn vào trang bìa.

Tạp chí mãnh nam.

Se.xy mãnh nam online say hi...

Hạ Đình:...

Tất cả chỉ là một mớ hỗn độn, hắn quay đầu nhắm mắt lại.

Mười một giờ, ký túc xá của An Nhất tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.

An Nhất vẫn đi tìm Chu công chơi như thường lệ, nhưng bởi vì bị khát đến tỉnh, nên cậu muốn rời giường đi uống nước.

Vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề đối diện, Hạ Đình bởi vì ngủ quá sớm, đèn đầu giường không tắt, trên người đắp chăn, cho dù là đang ngủ chân mày cũng cau chặt, trông hơi thở có vẻ rất là khó chịu.

Lúc cậu ăn cơm tối trở về đối phương cũng là bộ dáng này, hiện tại cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

An Nhất nhìn cậu ta vài lần, nhìn người thật sự không thoải mái, cậu không ngồi yên mặc kệ, mà là tiến lên sờ trán đối phương.



Hơi nóng một chút.

Hạ Đình cảm nhận được sự mát mẻ ở trên trán, thoải mái một chút, mí mắt nặng nề mở ra, liền nhìn thấy An Nhất ngồi xổm trước giường nhìn mình, ánh mắt đối phương mang theo một tia dò xét còn đang dùng tay sờ trán hắn.

Hạ Đình giật giật chân mày "Cậu ngồi xổm ở đây làm gì?! "

An Nhất nhìn cậu ta rồi đưa ra một bản chẩn đoán bệnh cho người kia: "Cậu phát sốt rồi." "

Không nghĩ tới đối phương ngoại hình cường tráng, bên trong lại là một con gà yếu.

Ký túc xá này nhìn bên ngoài to con nhất là hắn nhưng mà bởi vì không hợp khí ở đây chỉ mới qua nữa ngày liền bi tráng ngã bệnh.

An Nhất cảm thấy nơi này rất tốt, không nghĩ tới hoàn cảnh tốt như vậy mà đối phương lại không hợp, rất khó tưởng tượng đối phương bình thường sống trong môi trường như thế nào.

Hạ Đình đau đầu nhức não, khó chịu đến mức cảm thấy hiện tại thở thôi cũng khó chịu, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, hắn vẫn có thói quen tập thể dục, thân thể cũng rất tốt, không nghĩ tới tới nơi này nửa ngày liền bắt đầu dở chứng, buổi tối còn sốt cao.

Chết tiệt, lại giống như một con chó nhỏ.

Ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ khiến An Nhất trông rất dịu dàng, như thể thêm một bộ filer cho cậu vậy, Hạ Đình cau mày: " Không cần cậu quản! "

Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía An Nhất, còn thuận tay tắt đèn đầu giường, định ngủ.

An Dịch nhìn nam nhân lắc đầu, đoán chừng đối phương cùng con vịt chết là bạn bè, cứng miệng như nhau.

Người nọ nhìn chung cũng có vẻ khó chịu thật.

Sau khi uống nước cậu vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm màu trắng, sau đó lấy một túi nước đá từ tủ lạnh nhỏ được trang bị trong phòng ra, bọc nó vào trong chiếc khăn, gấp lại và đặt lên trán Hạ Đình.

Công đức cộng một.

An Nhất sau khi làm xong cực kì hài lòng, lại là một ngày làm ếch xanh nhỏ thiện lương, rồi quay lại giường tìm người.

Sáng sớm hôm sau, An Nhất tỉnh lại trong tiếng cãi vã, nhìn thời gian, tám giờ sáng, thời gian phía thương hiệu công bố nội dung ý tưởng thiết kế là chín giờ, cậu ngồi yên trên giường một hồi, chờ não bật máy, một phút sau chà xát tóc, định xuống giường rửa mặt.

Hạ Đình ở một bên thấy người tỉnh, không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng vẫn giọng điệu cáu kỉnh nói với người trong điện thoại.

"Tôi nói không cần là không cần, các cậu làm phần các cậu, tôi khỏe sẽ tự qua"

Sắc mặt của hắn so với ngày hôm qua tốt hơn một chút, nhưng nhìn qua vẫn là bộ dáng không thoải mái lắm, không có ý định xuống giường, xem ra hôm nay là muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, không tham gia thi đấu.

" Không ai được đến, nếu tôi thấy trong các cậu ai tới, không có đi làm thì tự động bị sa thải, phòng làm việc các cậu cũng không cần phải ở lại."

Nói xong cũng không đợi bên kia trả lời, cúp điện thoại, trùm chăn qua người tiếp tục ngủ.

An Nhất rửa mặt thay đồ xong liền đi, cậu đi xuống lầu một, Lâm Cứu cũng vừa vặn từ trong phòng đi ra, hai người nói chào buổi sáng, sau đó đi đến đại sảnh hôm qua nơi phòng làm việc tụ tập cùng một chỗ, Cố Linh Linh ngồi ở vị trí bọn họ ngồi ngày hôm qua chờ hai người.

Hai người đi qua ngồi xuống, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" hợp thể xong, bắt đầu thảo luận chuyện đại sự hôm nay.

"Mọi người cũng biết bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ bước vào một trận đấu cạnh tranh tàn khốc và khốc liệt! Tôi hy vọng phòng làm việc của chúng ta có thể làm hết sức mình, không để lại hối tiếc! "

Dứt lời, Cố Linh Linh nhìn hai người: "Mọi người có gì muốn nói không? "

Lâm Cứu dẫn đầu giơ tay lên: "Hôm nay chúng ta ăn cơm trưa xong có thể đi ăn xúc xích nướng không? "

Cố Linh Linh:...

Cố Linh Linh hít sâu một hơi, bỏ qua lời nói của Lâm Cứu, nhìn về phía An Nhất hi vọng cậu ta có thể nói gì đó.

Cố Linh Linh: "Đồng chí, cậu nói xem. "

An Nhất: "Tôi muốn ăn hai cây." "

Cố Linh Linh:...

Đúng 9 giờ, bên thương hiệu công bố nội dung và ý tưởng thiết kế của cuộc thi trên màn hình lớn treo trên đại sảnh.

Nội dung đại khái là sau trận đấu này sẽ có hai tác phẩm của sutido được chọn và người chiến thắng lần này sẽ là hai studio.

Và trong nửa tháng này, sẽ diễn ra vòng loại trực tiếp, sau một tuần, vòng loại trực tiếp sẽ dựa trên bản thiết kế sơ bộ của từng studio, sẽ có những người nổi tiếng có nguồn lực thời trang tốt hơn và các chuyên gia trong ngành sẽ đến nhận xét và lựa chọn, lúc đó sẽ loại đi một nữa studio nếu thiết kế ban đầu không bắt mắt không nổi trội, phía thương hiệu sẽ không tốn thời gian nhìn lại các tác phẩm của họ.

Nhận được ý tưởng thiết kế và nội dung cuộc thi, phòng làm việc "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" nhanh chóng di chuyển sang tòa nhà văn phòng do thương hiệu xây dựng, bắt đầu nghiên cứu phân tích ý tưởng, tìm cảm hứng sáng tạo.

Mười hai giờ trưa, ba người định đi ăn cơm, Cố Linh Linh xuống lầu trước, ở trước cửa chờ hai người, An Nhất và Lâm Cứu thu dọn xong rồi mới xuống.

Cố Linh Linh đi tới lầu một liền nhìn thấy mấy quay lớn máy quay nhỏ ở cửa lớn, không ít người bên truyền thông đang phỏng vấn thí sinh.

Cố Linh Linh:!

Không ngờ ngày đầu tiên thôi mà có truyền thông tới phỏng vấn, cô chỉnh lại tóc và quần áo, đây là thời cơ tốt để "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" của bọn họ phát huy, cũng không thể mất mặt.

Phòng làm việc có danh tiếng và độ phổ biến, tự nhiên sẽ có thương hiệu đến tìm bọn họ hợp tác.

Các cuộc phỏng vấn miễn phí mở ra sự nổi tiếng, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Cố Linh Linh cũng nhìn ra bên kia có rất nhiều người muốn được phỏng vấn, có hơi đông, vì vậy cô không tiến tới ngay lập tức sợ làm rối loạn quần áo và tạo hình của mình, cho dù phỏng vấn cũng không được, chờ đám người ít đi lúc này cô mới giả vờ đi xuống cầu thang và đi ngang qua đó.

Phóng viên nhìn thấy cô, cầm micro bước tới phỏng vấn: "Xin chào, có thể phỏng vấn cô một chút không?" "

Cố Linh Linh che miệng kinh ngạc nói: "Tôi sao? Tất nhiên là có. "

Cố Linh Linh tươi cười, trả lời câu hỏi của truyền thông, vừa trả lời vừa nghĩ tại sao An Nhất và Lâm Cứu lại chưa xuống, sợ hai người không lộ diện, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" sẽ không sẽ chỉnh tề.

Cố Linh Linh bắt đầu hao tâm tổn trí thiết lập hình tượng cho "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng"

"Phòng làm việc của chúng tôi là một phong làm việc rất đoàn kết và hài hòa, một trái tim..."

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng động:

" Há há, xúc xích nướng! Xúc xích nướng"

Nghe được giọng nói, Cố Linh Linh theo bản năng quay đầu lại nhìn cười, chỉ thấy Lâm Cứu đeo kính râm cõng An Nhất từ cầu thang lầu một bay ra.

Bking xuất hiện.

An Nhất cúi đầu: "Ngầu đét, Lâm Cứu! "

Lâm Cứu: "Đương nhiên rồi! "

An Nhất: "Đi ăn xúc xích nướng đi." "

Lâm Cứu: "Hai cây! Hai!!. "

Cố Linh Linh:...

Cố Linh Linh yên lặng quay đầu, coi như không nhìn thấy hai người, cũng yên lặng cầu nguyện hai người không nhìn thấy cô.

Ngay sau đó, phóng viên phỏng vấn hỏi: "Cô có biết hai người đằng sau không?" "

Cố Linh Linh nụ cười cứng đờ, thiết lập của phòng làm việc bọn họ.

Cười ha ha vài cái, "Hoàn toàn không biết đâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp. "

Lúc này Lâm Cứu cõng An nhất tới, "Đi đi, Cố Linh Linh đi ăn xúc xích nướng!! "

Cố Linh Linh:...

Móa, cô muốn đạp chết hai tên trẻ trâu này quá.

Cuối cùng Lâm Cứu và An Nhất mang theo khuôn mặt đỏ bừng vì bị Cố Linh Linh nhéo đến căn tin.

Thật sự sức lực của nữ nhân đáng sợ quá!

Sau khi ăn xong, An Nhất gọi thêm một phần mì bò đóng gọi lại mang về, lúc này mới đi ăn xúc xích nướng với người khác.

Buổi trưa, Hạ Đình nằm trên giường chậm rãi tỉnh lại, ăn sáng không ăn, đến giữa trưa đói bụng, cảm giác đói khó chịu, nhưng hắn vẫn không muốn xuống giường.

Đang rối rắm có nên đi ăn cơm hay không, cửa phòng mở ra, An Nhất xách mì bò đi vào, sau đó đặt ở tủ đầu giường hắn.

An Nhất: "Ăn đi." "

Hạ Đình sững sờ vài giây khi thấy đồ ăn đột ngột đưa tới, hắn nhìn gói mì thịt bò được đóng gói trên tủ cạnh giường ngủ rồi nhìn An Nhất,người đang cầm xúc xích nướng trên tay ăn ngon lành.

" Cậu..."

An Nhất nhìn, lại nhìn xúc xích của mình, trong nháy mắt liền cầm xúc xích ra sau lưng bảo vệ đồ ăn: " Đây là của tôi"

Không thể cho cậu.

Hạ Đình:...

Ai muốn nó!!

Nhưng đối phương mang cơm cho hắn vượt quá dự liệu của hắn, Hạ Đình giương mắt nhìn An Nhất, không rõ vì sao người nọ lại làm như vậy, quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm nếu không muốn nói là hỏng bét, hắn có chút không được tự nhiên "Tại sao cậu lại mang cơm cho tôi? "

An Nhất cũng không có lý do gì, "Không phải cậu bị bệnh sao, thì mang cho cậu thôi"

Không có gì là tại sao cả.

Hơn nữa, sáng nay lúc đối phương gọi điện thoại, cũng không để cho người trong phòng làm việc của cậu ta tới thăm, như là muốn mau chóng tìm đường đi báo danh với Diêm Vương, bị bệnh mà không có người chăm sóc làm sao ăn cơm a.

Trong lòng Hạ Đình có chút phức tạp, cơn sốt trên người đã giảm đi đáng kể, hôm qua lúc hắn vừa tới vì An Nhất ăn mặc quê mùa, liền cho đối phương là kẻ nhà quê rồi kẻ bị bao dưỡng nên khinh thường, còn dở tính tình xấu bắt nạt đối phương không ngờ người nọ không có so đo với hắn, đêm qua còn đắp khăn giúp hắn hạ nhiệt, trưa hôm nay còn nhớ ra hắn không ăn cơm nên mang mì bò về cho hắn nữa.

Đối phương mang cơm cho hắn, không có đắc chí, giọng điệu cũng không có ý nịnh bợ hắn, giống như cơm này chính là thuận tay mang cơm cho hắn mà thôi, không giống như những người bình thường hắn gặp làm cái gì cũng là vì muốn lấy lòng hắn, lấy chuyện bản thân làm tranh công, mà người nọ không như vậy đối phương chỉ lo lắng hắn cướp xúc xích nướng của mình thôi.

Trong lòng Hạ Đình đột nhiên dâng ra không ít xấu hổ, há miệng nói: "Cái gì đó... Tôi xin lỗi. "

An Nhất không nghe rõ: "Hả? "

Hạ Đình mặt đen, nhưng vẫn cắn răng nói: " Tôi xin lỗi vì hôm qua có thái độ không tốt với cậu"

An Nhất nhìn cậu ta: "Dù cho cậu nói vậy nhưng tôi cũng không chia xúc xích cho cậu đâu!"

Hạ Đình:...

Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đã cướp xúc xích nướng của cậu ta trước đó!!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Hạ Đình liếm môi, kỳ thật nhìn như này khuôn mặt đối phương quả thật rất thuận mắt.

Hạ Đình lần đầu xin lỗi người khác: "Hôm qua là tôi không tốt, không nên vì ấn tượng đầu tiên mà đối xử với cậu như vậy, cũng cảm ơn đêm qua cậu đã chiếu cố tôi. "

Người kia nói hẳn là túi nước đá đêm qua.

An Nhất không để bụng:" Chuyện nhỏ không đáng gì"

Hạ Đình không nghĩ tới đối phương thản nhiên như vậy, người này so với trong tưởng tượng của hắn khác biệt quá lớn: "Sau này tôi sẽ ở chung với cậu thật tốt, sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa, nếu có người bắt nạt cậu cứ tìm tôi, tôi giúp cậu dạy dỗ bọn họ"

Nói như vậy đối phương hẳn là sẽ tha thứ cho hắn đi, Hạ Đình nuốt nước miếng xuống, nhìn An Nhất, "Hiện tại, cậu có gì muốn nói với tôi không? "

An Nhất nhìn cậu ta chớp chớp mắt, sau đó giật mình: "À. "

Hạ Đình nghiêng tai lắng nghe.

An Nhất: "Mì bò hai mươi tệ, cậu quét mã hay đưa tiền mặt"

Hạ Đình:...

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời để nói:

Hạ Đình: Hình như cậu ấy rất đẹp

4

Hoắc Bắc Hành: Cậu bé, buổi tối tốt nhất là tìm người thay phiên nhau đứng canh gác?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi