SAU KHI LIÊN HÔN CÙNG ĐẠI LÃO

An Nhất từ văn phòng làm việc trở về vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang thay giày.

Luật sư nhìn thấy có người đi vào, cũng không thay giày nữa, nhanh chóng đứng thẳng người, nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, chắc chắn đối phương là An Nhất.

Hắn ta sửng sốt vài giây rồi cúi đầu gập người 90 độ trước ếch xanh nhỏ.

An Nhất ngơ ngác, đối mặt với đại lễ như vậy, vội vàng trả lại một cái.

Luật sư vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy An Nhất cũng đang cúi người trước mình, trong lòng cả kinh: "An tiên sinh, cậu khách khí làm gì vậy?"

An Nhất thấy hắn không đứng thẳng lên, liền bắt chước người kia quay mặt sang một bên: "Đáp lại đó".

Luật sư: Không!

Người mà hắn cúi chào nhìn bề ngoài là An Nhất, nhưng thực chất lại là ông chủ tương lai của mình.

Nếu ông chủ cũ rời đi, người này sẽ thừa kế tài sản trong di chúc đồng thời thuận tiện kế thừa luôn luật sư là mình.

Hoắc Bắc Hành nghe thấy tiếng An Nhất đi tới, liền nhìn thấy hai người đang cúi đầu chào lẫn nhau.

"Hai người đang làm gì vậy?"

An Nhất thuận miệng: "Chúng ta đang bái đường. "

Hoắc Bắc Hành:...

Luật sư:...

Luật sư cứng ngắc đứng thẳng dậy nhìn Hoắc Bắc Hành: "Là hiểu lầm, anh có tin không? "

Hai phút sau, luật sư đứng bên ngoài cửa hứng gió mùa đông.

Tốt, anh ta không tin.

An Nhất nhìn luật sư rời đi, trong lòng sinh ra kỳ quái, "Hoắc Bắc Hành, luật sư sao lại đến nhà chúng ta?"

Bước chân Hoắc Bắc Hành đi tới không dấu vết dừng lại một chút: "Đại ca bảo người đến"

An Nhất hiểu rõ: "Như vậy à. "

Nếu là chuyện giữa hai anh em, An Nhất liền không hỏi nhiều, mà là có chút chán chường ngã xuống sopha.

Giống như đánh mất đi giấc mơ của mình vậy.

Hoắc Bắc Hành nhận ra tâm trạng sa sút của An Nhất, đi tới bên cạnh người ngồi xuống: "Sao vậy, bà xã? "

An Nhất nhấc mí mắt lên nhìn Hoắc Bắc Hành phía trên, muốn nói lại thôi, nhưng ngẫm lại nói với Hoắc Bắc Hành, có lẽ cũng sẽ không có cái gì, kỳ thật sau khi đến thành phố đối với khuyết điểm của mình, An Nhất tự thừa nhận đồng thời cũng sẽ có chút ngượng ngùng nói ra, bởi vì nhịp sống hối hả ở đây khiến cho cậu thấy mỗi người đều đang cố gắng chăm chỉ. Cho nên khi cậu làm không tốt bình thường đều sẽ lén lút nỗ lực nhiều hơn cũng tự tiêu hóa cảm xúc tiêu cực của mình.

Nhưng cậu và Hoắc Bắc Hành ở chung đã lâu, một ít cảm xúc và tinh thần ý lại vào Hoắc Bắc Hành.

Cậu ngồi dậy, mím môi, giống như đang suy nghĩ, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói với Hoắc Bắc Hành: "Gần đây tôi đang tham gia một cuộc thi thiết kế, tôi và phòng làm việc muốn thiết kế đồ dành nữ. "

Hoắc Bắc Hành chăm chú lắng nghe: "Sau đó thì sao? "

An Nhất nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Hoắc Bắc Hành, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.

Hoắc Bắc Hành giả ngu, dùng giọng điệu của Shin-cậu bé bút chì phiên bản Đại Bảo: " Sau đó? "

An Nhất sờ sờ đầu, có chút nản lòng: "Sau đó liền phát hiện, chúng tôi hình như thiết kế không tốt, tôi cũng đã lâu không có làm trang phục nữ, cảm thấy rất xa lạ không biết có nên tiếp tục hay không?"

Hoắc Bắc Hành không cần suy nghĩ: "Tiếp tục. "

An Nhất: "Tại sao?" "

Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì em thoạt nhìn còn muốn tiếp tục. "

An Nhất không tự tin lắm bởi vì mấy ngày nay làm việc không hề thuận lợi, không phải ở đây sai sót thì ở bản thiết kế đi lệch chủ đề.

An Nhất héo úa: "Thật sự được không?" "

Hoắc Bắc Hành nắm lấy bả vai cậu: "Đương nhiên, tôi tin tưởng tuyệt đối vào em. "

An Nhất ngẩn người nhìn anh.

"Nếu là chuyện vợ làm, tôi sẽ tin tưởng và ủng hộ vô điều kiện, bởi vì không ai cố gắng chăm chỉ hơn em."

Hoắc Bắc Hành không trực tiếp nói ra chữ tốt, mà là thay đổi trọng điểm, cố gắng là tốt rồi, có một số việc không phải là kết quả được như ý nguyện hay không, mà là thái độ.

An Nhất nghe xong hoảng hốt vài giây, đột nhiên cảm thấy đối phương nói có đạo lý.

Nếu như thật sự không làm trang phục dành cho nữ, có lẽ trong cuộc thi lần này bọn họ cũng sẽ lưu lại tiếc nuối, tuy rằng ngoài miệng cậu nói là sẽ từ bỏ nhưng nhưng trong lòng vẫn không có ý định đó.

An Nhất dứng dậy xách túi bản thảo theo lấy lại niềm tin, muốn ra ngoài, cậu muốn đến phòng làm việc nói cho Cố Linh Linh và Lâm Nghiên biết, bọn họ cứ như cũ, liền thiết kế trang phục nữ.

Thấy tâm trạng của An Nhất phục hồi một chút, khóe miệng Hoắc Bắc Hành hiện lên một nụ cười, An Nhất đi được vài bước lại đột nhiên xoay người nhìn anh.

Hoắc Bắc Hành cứng đờ ngồi trên ghế sofa như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyết bên ngoài.

Không phải vừa rồi hơi nhiều nên đối phương nhìn ra cái gì chứ.

An Nhất mắt lấp lánh nhìn Hoắc Bắc Hành, sau đó cất bước tiến lên.

Hô hấp của Hoắc Bắc Hành nhất thời trở nên hỗn loạn, ngay sau đó anh cảm thấy một bên má nóng bừng.

An Nhất tươi cười rạng rỡ, híp mắt nhìn anh: "Hoắc Bắc Hành, cám ơn anh. "

Hoắc Bắc Hành ngốc nghếch xoa mặt: "Không, không có gì."

Chờ An Nhất ra khỏi cửa hồn của Hoắc Bắc Hành cũng chưa có về tới, cả người ngồi đỏ như con tôm luộc ngồi im trên sopha.

Chung bá liên lạc nhìn thấy hoảng sợ: "Thiếu gia, cậu bị sốt rồi. "

Hoắc Bắc Hành:...

Dưới sự cổ vũ của An Nhất, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" vốn không gượng dậy nổi giờ như được tiêm máu gà quyết định không thay đổi mục tiêu ban đầu.

Dù sao thất bại là chuyện bình thường của nhà binh, thi đấu tổng cộng mười phòng làm việc, chỉ có một người thắng lấy được tư cách, nhưng thất bại thì có tới chín, chín nhóm này vì sao không thể là bọn họ!

Hơn nữa còn có tám người khác cùng thua, người khác thua tôi cũng thua, còn có bạn.

Cứ như vậy ba người mang theo bản thảo viết tay lý niệm và bản thảo sơ bộ thiết kế trang phục nữ đi tới cuộc họp do bên thi đấu tổ chức.

Khi đăng ký, Lâm Nghiên ngạc nhiên khi phát hiện một tổ viên trong phòng làm việc khác, thế mà cũng có một người tên là An Nhất.

Lâm Nghiên vội vàng gọi An Nhất tới xem.

Lâm Cứu chỉ tay lên trên, "amazing~~"

An Nhất: "Dân số Trung Quốc rất nhiều, trùng tên là rất bình thường, rất phổ biến. "

Lâm Nghiên: "Không phổ biến chút nào. "

An Nhất: "Phổ biến! "

Lâm Nghiên: "Không phổ biến! "

An Nhất nhìn cậu ta vài giây, sau đó hướng về phía đại sảnh phía sau, hô to một tiếng: "Trương Vĩ tiên sinh anh có ở đây không?" "

Trong nháy mắt một hai ba bốn năm sáu bảy tám người xuất hiện.

"Ở đây."

Lâm Nghiên:...

An Nhất gửi lời chúc mừng năm mới đến mấy vị Trương Vĩ tiên sinh.

Cố Linh Linh nhìn hai người, tức giận đến đau đầu, mỗi tay dắt một người, dẫn vào phòng họp.

Vừa bước vào cửa đã có rất nhiều tiếng ồn ào.

"An Nhất, em không sao chứ."

Vị tổ viên được gọi là An Nhất ngã xuống gầm bàn, "Không có việc gì, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, muốn đi nhà vệ sinh một chút. "

Nói xong còn thuận tiện kéo người bên cạnh đứng lên, chắn ở trước người mình, khi ba người "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" bước vào, hắn vội vàng lôi kéo người che chắn đi nhanh ra ngoài.

Đợi đến nhà vệ sinh, hắn giống như người mất sức sống cả người lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Người bạn bên cạnh thấy vậy, hoảng sợ: "An Nhất cậu có khỏe không? "

Lý Thủ Quyền thở phào, trán một tầng mồ hôi nhỏ, "Cũng may, tôi chỉ là đột nhiên thân thể có chút không thoải mái mà thôi, cuộc họp tý nữa chắc tôi không có tham gia được mất!"

"Không có việc gì, không tham gia hình như cũng không có sao, người của cuộc thi sẽ không tham gia bình chọn sau này, cũng sẽ không báo cáo vấn đề thái độ gì với ban tổ chức, cậu không cần lo lắng, nếu cậu thật sự không thoải mái, hôm nay có thể về nhà trước."

Lý Thủ Quyền lắc đầu, "Không sao, tôi ở trong đây chờ hai người xong là được rồi, hôm nay trở về không phải còn phải tăng ca sao? "

Thấy đối phương kiên trì, người bạn: "Cậu có chắc không?"

Lý Thủ Quyền gật đầu.

Người bạn: "Được rồi, chờ xong tôi sẽ đến nhà vệ sinh tìm cậu." "

Dù sao nơi này cũng không có phòng tiếp tân cùng phòng nghỉ để ở, chỉ có thể ở trong toilet.

Lý Thủ Quyền châm một điếu thuốc, bạn bè thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút, đi ra ngoài.

Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình hắn, Lý Thủ Quyền bình tĩnh đứng vài giây, sau đó lấy điếu thuốc trong miệng xuống, ném trên mặt đất, lấy chân đè tắt.

Con ngươi co lại, cả người đều bởi vì tức giận mà run rẩy.

Tại sao An Nhất lại ở đây?

Hắn không nhìn lầm, người vừa rồi sắp đi vào phòng họp chính là An Nhất, tuy rằng da đối phương chuyển sang trắng, nhưng lúc trước hắn bởi vì cứu Xuân Hoa, một bên lông mày bị đánh thành chân mày gãy.

Không thể nhầm được.

Nhưng tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây!

Cậu ta không phải nên ở trong khe núi sao?!

Duyên phận thật đúng là một thứ khốn kiếp.

Lúc trước hắn giả danh đối phương lên đại học, vốn tưởng rằng đối phương sẽ không gượng dậy nổi, cứ như vậy ở trong núi hoang tự sinh tự diệt, dù sao mỗi lần cha hắn đều gọi điện thoại đều nói tiểu tử An gia biết sau khi bị thay thế thì tinh thần cũng không bình thường, đối với hắn sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào.

Sau khi cậu học năm hai, cha hắn qua đời nên hắn trở về một chuyến, quay về nơi chứa lịch sử đen tối của hắn, không gặp được An Nhất, hắn cũng không muốn gặp, sau đó liền cắt đứt mọi liên lạc với những người trong núi kia, trở thành một người ở thành phố.

Tuy rằng hắn mạo danh người khác đi học nhưng hắn biết cố gắng chăm chỉ học, so với ai cũng nghiêm túc hơn, sau đó được vào phòng làm việc nổi danh, hết thảy mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt đẹp.

Nhưng hôm nay An Nhất xuất hiện.

Thuốc nổ đã bị dập tắt ban đầu trở thành ngòi nổ không xác định thời gian, không biết khi nào sẽ phát nổ.

Lý Thủ Tuyền tâm loạn như ma, đến đập bồn rửa mấy cái để phát tiết cảm xúc trong lòng, muốn hét lên nhưng lại không dám phát ra âm thanh.

Hắn tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện thân phận của hắn, bằng không tất cả những thứ tốt đẹp hiện tại đều sẽ mất hết, vậy thì bao công sức cố gắng của hắn mấy năm nay đều đổ sông đổ bể.

Hắn giống như chuột gặm nhắm cắn móng tay, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp, nhất định phải tìm ra biện pháp.

Hắn nhất định phải giải quyết An Nhất trước khi cậu ta tìm hắn tính sổ, diệt trừ đối phương, tựa như lần trước cướp đi giấy nhập học đại học của đối phương vậy.

Cuộc họp kết thúc, phòng làm việc hai bên cho người bên thi đấu xem khái niệm và bản thảo thiết kế, đối phương cũng không đem về vào, mà là đưa ra một ít ý kiến cho hai bên ngay tại chỗ, cũng chúc bọn họ thi đấu thuận lợi, sau đó rời đi.

Lâm Nghiên đem bản thảo thiết kế đặt trở lại trong túi xách, sau đó mang trên người.

Cố Linh Linh: "Được rồi, cuộc họp đã kết thúc, chúng ta đi ăn cơm đi. "

An Nhất: "Ăn gì?" "

Cố Linh Linh: "Câu hỏi hay, cậu nói xem? "

Ngay khi hai người đang thảo luận, Lâm Nghiên mở miệng: "Bụng tôi không thoải mái, muốn đi vệ sinh. "

"Được, vậy chúng ta ở cửa dưới lầu chờ cậu."

Lâm Nghiên bày tỏ OK.

Sau khi đi vào toilet, Lâm Nghiên đặt túi đựng bản trên bồn rửa tay, sau đó đi vào phòng vệ sinh.

Lý Thủ Quyền đứng cạnh cửa sổ nhìn Lâm Nghiên đi vào phòng, lại nhìn cái túi đặt trên bồn rửa tay.

Vài phút sau, cánh cửa nhà vệ sinh được được mở ra.

"An Nhất đi thôi."

Lý Thủ Quyền cất điện thoại di động vào túi, "Xong rồi sao? "

"Ừm, mọi người bây giờ cùng nhau trở về phòng làm việc thôi"

 ——

Trong hai tháng tiếp theo, An Nhất đã hoàn thành bài dự thi cùng với phòng làm việc và gởi cho bên tổ chức.

Chờ sau khi gởi đi, ba người như trút được gánh nặng.

Cố Linh Linh: "Cậu nói chúng ta có thể đoạt giải không? "

Lâm Nghiên yếu ớt nói: "Sống chết đã định, phú quý ở do trời."

Hai người vui vẻ tán gẫu, nhưng An Nhất vẫn còn việc khác phải làm, thỏa thuận ly hôn giữa cậu và Hoắc Bắc Hành phải ký trong mấy ngày tới.

Cậu cũng nên thu dọn hành lý, từ Hoắc gia chuyển ra ngoài.

Ngày hôm sau, Hoắc Bắc Hành ngồi ở nhà đối mặt với luật sư ly hôn.

Luật sư coi như không nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của đối phương, ngửa đầu nhìn trời.

An Nhất đặt trà đen trước mặt luật sư, luật sư lấy ra hai bản thỏa thuận ly hôn để hai người ký tên.

An Nhất ngoan ngoãn ký xong.

Luật sư: "Hoắc tiên sinh tới lượt cậu"

Hoắc Bắc Hành mặt thối: "Không biết viết. "

Luật sư: "Không sao đâu, có thể sử dụng con dấu cá nhân." "

Hoắc Bắc Hành:...

Đối mặt với sự đe dọa từ thế lực tà ác của đối phương, luật sư đã không sợ cường quyền, vui buồn lẫn lộn.

An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành không muốn ký tên, an ủi: "Ký cũng không sao đâu, tình cảm của chúng ta sẽ không thay đổi. "

Hoắc Bắc Hành: "Vậy tôi còn có thể gọi em là vợ không? "

An Nhất rối rắm mấy giây "Có thể. "

Hoắc Bắc Hành: "Vậy tôi cũng không ký. "

An Nhất: "Tại sao?" "

Hoắc Bắc Hành: "Chuyện không danh không phận tôi không làm. "

An Nhất:...

Luật sư:...

Cho nên hỏi cái miệng kia, là đang tìm lý do cho mình?

Luật sư ho khụ khụ miệng, bắt đầu giải thích cho Hoắc Bắc Hành: "Hoắc tiên sinh, mỗi người đều có quyền lợi riêng, đồng dạng cũng có quyền kết hôn. Việc An Nhất tiên sinh ly hôn với anh cũng đã được quyết định ngay từ lúc kết hôn, anh ấy đang thực hiện quyền và lợi ích hợp pháp của mình, anh không có quyền can thiệp, cho dù bây giờ anh không ký tên, không đồng ý ly hôn, vậy An tiên sinh cũng có thể đề nghị ly thân, đến tòa án kiện ly hôn. "

Lời lẽ luật sư là ông nói chính xác.

Ông ta nhất định phải bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của mọi công dân, ông là sứ giả của chính nghĩa và công lý.

Hoắc Bắc Hành nhìn ông vài giây, sau đó đột nhiên mặt mày xụ xuống.

Trái tim luật sư đập thình thịch.

Tên này nhất định không có ý tốt.

Quả nhiên, giây sau Hoắc Bắc Hành thương tâm nhào tới trên người An Nhất "Bà xã, ông ta ăn hiếp tôi. "

Luật sư: Xin chào!!!

Tôi nói lý lẽ với anh, anh lại giở trò lưu manh với tôi.

Thân hình to lớn của Hoắc Bắc Hành mức suýt chút nữa đã đè An Nhất xuống đất.

An Nhất vỗ lưng anh nhẹ giọng nói: "Luật sư không có ý đó. "

Hoắc Bắc Hành coi như không nghe thấy: "Bà xã tôi thật sự không muốn ly hôn với em, tôi thật sự thích em, tôi thích em mới không ly hôn, không gây sự vô lý như ông ấy nói. "

Luật sư:!

Khi nào tôi nói anh gây rối một cách vô lý!

Anh phỉ báng tôi!

Anh phỉ báng tôi!!

An Nhất nghe xong có chút mềm lòng, nhìn vẻ mặt dao động của An Nhất, luật sư vừa vội vàng tiến lên, "Chuyện ly hôn là ý định ban đầu của An tiên sinh"

Ông đã quá nhiều lần chứng kiến ​​lúc sắp ly hôn lại phát sinh tình cảm, rồi để sau này lại càng có thêm những ngày buồn bã.

Luật sư hiện tại hận không thể lắc lắc đầu An Nhất, để cho cậu ta tỉnh táo một chút, đừng để đối phương lừa gạt!

Luật sư: "An tiên sinh! "

Luật sư lớn tiếng, Hoắc Bắc Hành thuận thế sợ hãi rụt lại.

An Nhất có chút khó xử: "Luật sư Vương, hôm nay đến đây thôi, sau này tôi sẽ liên lạc với anh. Chẳng phải còn phải thực hiện một bước nữa sao? Đến lúc đó chúng ta làm một lần luôn"

An Nhất bày tỏ lời xin lỗi của mình đến với luật sư.

Luật sư không khỏi đau lòng, khi rời đi còn liếc nhìn Hoắc Bắc Hành một cái.

Sau đó thấy người đang vờ sợ hãi mỉm cười với ông ta.

Thật sự rất đắc ý.

~~~~~~~~~~* 

+

Editor: Móa Hoắc Nhị kiểu: mẤy người còn lâu mới chơi lại tui ó!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi