SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI



Ba người cùng đi lên lầu, mỗi người xách mấy cái túi lớn, trong nháy mắt đẩy cửa ra, một làn hơi nóng đập vào mặt.

Dì quấn một cái áo khoác lông, còn buồn ngủ đứng đón ở cửa, thấy cảnh tượng này có chút bị dọa sợ: "Nhiều như vậy?"
Bà ta đưa tay nhận mấy túi từ Tống Nhiễm, lại khách sáo mà đón người vào cửa, nghe nói cô ta là tới ở nhờ, thì tiếp đãi muốn đi thu dọn phòng.

Lương Hạnh một tay ngăn lại, dặn bà ta đi ngủ, mình lại đem phòng của mẹ thu dọn, cùng ngồi chung trên ghế sô pha trong phòng khách nói với Tống Nhiễm: "Phòng cho khách bây giờ dì trong nhà đang ngủ, vì vậy cô chịu thiệt ngủ trong phòng của chúng tôi đi.

"

Sợ cô ta không yên tâm, lại nghiêm túc nói: "Ra giường chăn gối đều đã được đổi mới.

"
Sau khi Tống Nhiễm vào cửa thì vẫn không nói chuyện, cô ta nhìn xung quanh một chút, giống như mang theo một chút tò mò, sau khi nghe thấy giọng nói của Lương Hạnh bất giác quay đầu, nhẹ nhàng nhếch môi: "Có thể.

"
Một bộ cao ngạo lạnh lùng, cười rộ lên cũng là như thế.

Chờ phòng thu dọn xong, Triệu Mịch Thanh cũng tắm rửa xong đi ra, đứng ở cửa toilet lau tóc, Lương Hạnh tiện tay chỉ vào hỏi Tống Nhiễm: "Có muốn tắm rửa không, trong nhà có áo ngủ mới, tôi đi lấy cho cô.

"
Khi bị bệnh dạ dày, cô ta thường đổ một tầng mồ hôi lạnh, bởi vì chịu không được cổ nhờn rít đó, có đôi khi một ngày phải tắm vài lần.

Nghe thấy Lương Hạnh nói như vậy, cô ta hơi chần chờ nhưng vẫn gật đầu đứng dậy đi về phía toilet: "Được, làm phiền cô.

"
Khi nước nóng trong toilet mở ra, những suy nghĩ vẫn luôn rời rạc mới dần dần trở lại, cô ta để nước ấm tùy ý cọ rữa thân thể, lúc này mới nghĩ lại, vì sao cố ý không đi ở khách sạn, mà muốn tới ở nơi này.


Cô ta vẫn luôn là người không thích náo nhiệt cũng không thích giao tiếp với người khác.

Nhưng mà cách tiếng nước chảy “ào ào”, cô ta dường như còn có thể nghe thấy tiếng chơi đùa ồn ào ngoài cửa liên tục truyền đến, toàn bộ trái tim trong nháy mắt chìm xuống.

Cô ta hiểu được đây là lý do mà cô ta tự mình tìm đến cửa.

"Triệu Mịch Thanh, bé cưng đã muốn đi ngủ! "
Khống chế không được tiếng cười vang vọng trong phòng khách, Lương Hạnh cười, đột nhiên ho khan lên, liền khụ hai tiếng, vẻ mặt người đàn ông vốn dĩ đang đông lạnh trong nháy mắt nhịn không được lại lộ ra vẻ mặt quan tâm vỗ lưng của cô: "Vui như vậy sao?"
Anh vuốt lưng cô lại đi phòng bếp rót một ly nước ấm, đưa tới tay cô.

Nhìn người ngửa đầu đem nước rót xuống, hô hấp mới từ từ bình phục lại.

Tống Nhiễm ngồi ở trên sô pha, trên mặt từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu tình gì, giống như một khán giả lạnh lùng, đem tất cả chuyện vừa mới xảy ra thu vào đáy mắt, sau đó không còn lòng dạ nào xem hai người kia tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, liền đứng dậy đi vào phòng nghỉ.

Im lặng đi vào không gian nhỏ hẹp tối tăm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.


Sau đó dựa vào cạnh cửa, cứ lẳng lặng đứng như vậy một hồi lâu.

Không ai có thể chuẩn xác phỏng đoán, rốt cuộc trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì.

——
Ngày hôm sau khi Lương Hạnh thức dậy, nhìn thấy Tống Nhiễm ngủ trên sô pha, bất giác có chút giật mình.

Cô ta nghiêng người tựa vào nơi đó, cơ thể cuộn tròn, mày nhíu chặt.

Từ trong phòng lấy một tấm chăn mỏng đắp cho cô ta, mới quay qua đi về phía phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng, kết quả có lẽ là bởi vì âm thanh lách cách quá ồn ào, đột nhiên quay đầu lại, thấy người kia đã đứng ở phía sau mình, bất giác lại hoảng sợ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi