SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI



Đôi mắt to của Bé Mèo bỗng lóe lên rất lâu, cuối cùng gập quyển sách trong tay lại, cẩn thận lại dè dặt hỏi: “Mẹ, người mẹ nói đó là dì Tiểu Bao phải không?”
Cô ngược lại kinh ngạc, Tiểu Miểu từ khi nào có mắt nhìn như vậy.

Vì thế giả bộ nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Tại sao nói như vậy, con không phải là rất thích dì Tiểu Bao hay sao?”
Nghe phản hồi Tiểu Bao mấy ngày năm sống ở trong nhà của Cố Thời, dì Tiểu Bao rất hay chạy đến nhà Cố Thời, mỗi lần đến cũng đều sẽ mang cho Bé Mèo rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi.

Cô bé mỗi lần nói, cũng đều rất vui.


Nhưng lần này, cô bé lại nhíu mày, giống như nghĩ đến chuyện gì không tốt, cuối cùng cúi đầu hai tay đặt ở trên bìa của quyển truyện, ngón tay gạt lên gạt xuống: “Bởi vì chú Cố Thời vì dì Tiểu Bao đưa Ùng Ục đi rồi.


Cung Kì tựa vào đuôi giường của giường bệnh bên cạnh, cúi mắt quan sát tâm ý của cô bé trước mắt này, đồng thời liên tưởng đến chuyện cô Bao hai ngày trước bị cào bị thương, đối với kết cục này ngược lại cũng không bất ngờ.

“Ùng Ục rất ngoan, khi ở trong lòng con, nó ngủ khì khì, trước giờ không cào người.

” Giọng nói của Bé Mèo nghe thì có hơi mất tinh thần, đồng thời mang theo sự sửng sốt và nghi ngờ khi nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy trước đó: “Nhưng con lén nhìn thấy dì Tiểu Bao dùng chân đá Ùng Ục, còn dùng dép lê đuổi đánh nó, khi chú Cố Thời không ở nhà.


Suy nghĩ một lát, lại lúng túng bổ sung: “Dì ấy nghĩ con đang ngủ.


Nghĩ đến đây, trong lòng Bé Mèo áy náy: “Lúc đó con rất sợ, không dám đi ra, cố ý làm đổ chiếc ly ở đầu giường.


Sau đó khi dì Tiểu Bao đi vào thu dọn thì Ùng Ục trốn dưới gầm sô pha, dỗ thế nào cũng không chịu ra.


Cung Kì nhận ra khi Bé Mèo nói những lời này, giọng nói run rẩy.

Nghĩ lại nếu không phải vừa hay chủ đề dính tới, cô bé có lẽ sẽ chôn mãi đoạn ký ức này vào trong đáy lòng, bởi vì đối với cô bé mà nói, bản thân cũng không thể lập tức đứng ra bảo vệ Ùng Ục giống như mẹ bảo vệ mình được, trong lòng cô bé cũng mang cảm giác tội ác và áy náy.

Cho nên nói đến đây, đầu cúi càng thấp, tần suất cái tay nhỏ gạt gạt vì bất an cũng tăng nhanh.

Cô gái đánh giá Cung Kì từ trên xuống dưới, tuy nhìn không rõ dáng vẻ cụ thể, nhưng vóc dáng thì không cần bắt bẻ, thầm mím môi cười trộm, thầm nghĩ: “Nay cả con cũng lớn như vậy rồi, là bạn cũ hay là vợ trước đây?”
Bầu không khí lắng đọng trong thời gian ngắn ngủi, Cung Kì lạnh mắt, có hơi cúi đầu, ngước mắt từ khe hở phía trên mắt kính liếc nhìn qua: “Tôi muốn đón con mèo đó về, vấn đề tiền bạc dễ nói, có vấn đề gì không?”
Khí thế kiêu ngạo của cô khiến cô gái lập tức có hơi không biết làm gì, hoảng hốt tra gì đó trên máy tính, một lát sau có hơi bất lực mím môi: “Xin lỗi thưa cô, mèo ở nơi này của chúng tôi đều là có người nhận nuôi rồi, nửa tiếng trước, con mèo này đã được một đôi vợ chồng trẻ đặt trước rồi.


“Đặt trước?” Gương mặt bị chiếc khẩu trang che đi lập tức trúc xuống, muốn chất vấn thì đột nhiên cảm thấy không thoải mái, không nhịn được mà hắt xì một cái.


Cô gái lộ vẻ khó xử, lúc này vừa hay nhìn thấy hai người từ trên cầu thang xách chiếc lồng đi xuống, lập tức giống như tìm được cứu tinh, chỉ về phía đó: “Chính là cặp vợ chồng này, đến đón Ùng Ục về nhà.


Cung Kì quay đầu nhìn, đánh giá một phen, là người yêu hay vợ chồng đều không dễ nói, tóm lại hai người đều rất trẻ, chắc cũng chỉ 20 tuổi hơn thôi.

Khi hai người sắp cất bước đi ra khỏi cửa lớn, cô đưa tay cản lại.

Đôi trẻ tuổi đó nhìn thấy bộ dạng ninja của Cung Kì thì cảm thấy người đến không tốt lành gì.

Không đợi người đến mở miệng thì Cung Kì biết bọn họ sẽ nói cái gì, bèn dứt khoát không có đợi nữa, nói hết điều kiện và yêu cầu của mình, rồi yên lặng đợi phản ứng của người đến.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi