SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

CHƯƠNG 590

“Ba chú Cố Thời ạ?” Bé Mèo đếm đầu ngón tay, thầm tính trong lòng, rồi đôi mắt đen láy bỗng sáng bừng: “Con biết rồi mẹ.”

Cung Kì khẽ cười, cũng không hỏi rốt cuộc con biết cái gì, xe chạy thẳng về phía trước, rồi rẽ thêm mấy khúc, đã tới biệt thự độc lập ở gần ngoại thành của nhà họ Cố.

Sau khi bấm chuông cửa, người giúp việc trong nhà nhanh chóng mở cổng biệt thự, người phụ nữ đó khoảng hơn 50 tuổi đang cầm tay nắm cổng, hơi sửng sốt nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy sang trọng, khí chất kiêu ngạo.

Mặc dù khí chất hùng hổ dọa người, nhưng Cung Kì hai tay đều xách quà vẫn lễ phép cười nói: “Tôi tới thăm ông cụ Cố.”

Đứa bé đứng bên dưới cũng cung kính cúi chào, miệng nhỏ ngọt ngào nói: “Chào bà nội, cháu và mẹ tới thăm ông nội Cố ạ.”

Người giúp việc nhận ra mình thất thố, sau khi hoàn hồn lại thì hơi xấu hổ mỉm cười, rồi nhận lấy túi quà trong tay Cung Kì, bước chân lộn lộn đi qua hành lang, dẫn người đi vào cửa chính biệt thự.

Bà vừa chào đón vừa cười xòa xin lỗi: “Thật ngại quá, ông cụ nhà chúng tôi đang chuẩn bị tiệc, giờ tôi sẽ đi thông báo với ông ấy một tiếng.”

Dứt lời, bà liền đi vào cửa chính biệt thự trước.

Cung Kì lễ phép gật đầu, rồi tiện tay dắt bé Mèo, buộc cô bé vốn đang gấp gáp đuổi theo nhất thời ngừng bước. Cô cụp mắt khẽ căn dặn: “Lát nữa khi chú Cố Thời xuất hiện, con hãy lao tới ôm lấy chú ấy.”

Bé Mèo chớp mắt, hơi thắc mắc về lời căn dặn của Cung Kì, nhưng vẫn ra sức gật đầu, rồi mặt mày tươi cười đáp: “Con biết rồi mẹ.”

Đôi môi đỏ của người phụ nữ khẽ cong lên, hiếm khi nở nụ cười tinh nghịch.

Hai người lặng lẽ chờ một lúc, dựa vào ánh đèn lần lượt sáng lên trong hành lang, quả nhiên Cung Kì và bé Mèo đã nhìn thấy ông cụ Cố đi ra ngoài tiếp đón.

Ông cụ chống gậy, được một người phụ nữ trẻ tuổi dìu ra ngoài, mà đi bên cạnh người phụ nữ đó là Cố Thời với gương mặt thận trọng ngạc nhiên.

Cung Kì cụp mắt, lặng lẽ buông tay bé Mèo ra, cô bé cực kỳ thân thiết gọi “chú Cố Thời”, rồi xách váy vui vẻ chạy tới.

Lúc gần chạy tới bên cạnh Cố Thời, vẻ mặt vốn vẫn còn u ám của người đàn ông đành phải thỏa hiệp, cơ thể như mất khống chế ngồi xổm xuống, dang hai tay ra ôm lấy đứa bé đang chạy tới.

Cuối cùng một lớn một nhỏ nhiệt tình ôm chầm lấy nhau.

Cố Thời bế bé Mèo bằng một tay, sau khi xoay mấy vòng thì nụ cười đã hoàn toàn xán lạn, anh bỗng giữ lấy cằm cô bé, sau một hồi quan sát thì cười hỏi: “Mới một quãng thời gian không gặp, sao cháu lại rụng răng cửa mất rồi?”

“Mẹ bảo rụng răng là vì cháu đã lớn rồi.” Bé Mèo cố ý nhe răng cửa đã bị thiếu hụt ra nói: “Chú Cố Thời, hồi nhỏ chú không thay răng ạ?”

Câu hỏi này đã gợi cho ông cụ đứng bên cạnh nhớ đến một số chuyện cũ, rồi cười nói: “Hồi nhỏ, răng cửa của chú Cố Thời cháu đều tự rụng vì nghịch ngợm đấy.”

Giọng nói ông cụ Cố trầm ổn, bé Mèo đang nô đùa ở bên cạnh nghe thấy thì mơ màng quay đầu lại, cô bé nhíu mày ông cụ, cuối cùng bỗng nhoẻn miệng cười.

Cô bé giẫy giụa đòi xuống người Cố Thời, rồi chạy tới ôm chân ông cụ Cố, ngẩng đầu lễ phép chào: “Chào ông cụ Cố.”

Ông cụ Cố có nằm mơ cũng muốn trong nhà có thêm một đứa bé hoạt bát đáng yêu thế này, lần này nhìn thấy bé Mèo, ông không khỏi cười híp mắt thành đường thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi