SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

CHƯƠNG 596

Cô ta để tay ra sau lưng, bất lực giải thích: “Cô Cung nhìn nhầm rồi, cái vòng này của tôi chỉ là đồ giả thôi.”

Cô Bao duy trì hình tượng một người phụ nữ tốt biết chăm lo cho gia đình, tính toán kĩ lưỡng bao lâu nay trước mặt Cố Thời như vậy, nếu không phải cậu Cố chủ động tặng, đương nhiên cô ta không mua nổi một món trang sức quý giá đến vậy.

Cố Thời ngồi bên cạnh nghe vậy, chỉ nhướng mày, không định truy xét tính thật giả trong lời nói.

Cung Kì nhếch miệng cười, lời nói như đang châm biếm: “Vậy kĩ thuật cũng tốt thật đó, giả mà như thật.”

Cô ngước mắt lên, đáy mắt cũng có ý cười, khi nhìn người đối diện, khí thế bức người, dáng vẻ không chút sợ hãi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô Bao đẩy ghế ra, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi: “Ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút.”

Sau khi cô Bao rời đi, Cố Thời cũng buông dao nĩa trong tay xuống, đứng dậy đi theo, cũng không ngẩng đầu nhìn Cung Kì lấy một cái.

Đợi hai người đi xa, Cung Kì mới thu lại tầm mắt, quay sang cười tỏ vẻ hối lỗi với ông cụ: “Ông Cố, mong ông có thể tha thứ.”

Ông Cố không ăn gì, dốc sức chuẩn bị bữa cơm này, mục đích cũng không đơn giản chỉ là để dùng bữa.

Lúc này ông ta ngồi dựa vào ghế, sắc mặt khôi phục lại vẻ nghiêm túc, hơi giơ tay lên: “Thằng nhóc này ngoan cố không nói được, chống lại nó cũng vô dụng.”

Điều này, Cung Kì cũng tán đồng.

“Nhưng anh ấy là một viên ngọc thô.” Cung Kì chậm rãi thu lại tầm mắt, khẽ nhệch miệng cười, kiên định nói: “Người bình thường cũng không sao, nhưng cô Bao không xứng với anh ấy.”

Đối với lời đánh giá “viên ngọc thô” này của Cung Kì, ông cụ Cố cảm thấy vui vẻ, như được an ủi, ánh mắt ông ta sáng lên, sắc mặt có chút hứng thú, nhưng vẫn nhất quyết nói ngược lại: “Tôi lại cho rằng nó là một hòn đá.”

Hai người hiếm khi đứng trên lập trường đối ngược đối mặt cười nhau, Cung Kì mím môi, không định phản bác, nhưng bé Mèo lại giơ tay phát biểu: “Cháu cảm thấy chú Cố là kẹo bông gòn mà, mềm mềm ngọt ngọt, bé Mèo thích lắm.”

Trên bàn vang lên một trận cười, phía bên kia Cố Thời đuổi theo không kịp phòng bị, chợt bị người phụ nữ quay lại ôm chầm lấy.

Hai cánh tay anh vô thức mở rộng ra, một lúc sau mới vỗ lưng cô ta, nghe tiếng khóc nức nở của cô ta, thấp giọng nói: “Anh đưa em về.”

Cô Bao vùi đầu vào lồng ngực anh ta, ra sức lắc đầu, giọng nói khàn khàn để lộ ra vẻ tủi thân và lo lắng, cô ta không truy hỏi xem sao bạn trai mình lại hôn người phụ nữ khác, cũng không phê phán bất cứ ai.

Mà chỉ chậm rãi hỏi: “Hình như bác trai không thích em, phải làm sao đây?”

Cố Thời mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại chỉ có thể im lặng, nuốt hết những lời định nói xuống, cuối cùng an ủi: “Không sao, chuyện anh muốn làm sẽ không ai ngăn cản được.”

Chỉ suýt một chút nữa, nếu lúc này cô Bao có muốn truy hỏi gì đó, có lẽ anh sẽ thành thật, thừa nhận rằng ba mươi năm nay anh chưa từng lo lắng, thấp thỏm như vậy.

Nhưng lời nói cuối cùng của cô ta đã kéo anh về hiện thực.

Từ đầu đến cuối, Cố Thời đều hiểu rõ, ngoại trừ gia thế, anh không có điểm nào xứng với Cung Kì. Cô như một ngôi sao sáng trên bầu trời, có sáng hơn nữa cũng không thuộc về anh.

Vậy nên, cậu Cố ngông cuồng tự đại, hành vi phóng túng trước kia đã hoàn toàn biến mất sau khi gặp được người phụ nữ họ Cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi