SAU KHI LY HÔN, CHỒNG CŨ NGÀY NÀO CŨNG GHEN


"Yên Yên, tối nay em muốn ăn gì, tôi nói nhà bếp chuẩn bị món cho em."
Phó Thần dịu giọng nói khi thấy Lâm Ngọc Yên đi ra từ phòng ngủ của văn phòng, cả hôm ngày hôm nay cô quanh quẩn ở đây, chăm chú đọc sách đến ngủ quên.
"Không phải anh có thể tự quyết định sao? Anh còn hỏi tôi làm gì?"
Lâm Ngọc Yên lạnh nhạt ngồi xuống ghế, cô tự rót cho mình một tách trà rồi uống cạn.
"Tôi tôn trọng ý muốn của em!"
"Tôn trọng ý muốn của tôi?" Lâm Ngọc Yên ngẩng mặt đối diện với Phó Thần, cười khẩy: "Anh luôn quyết định mọi chuyện thay tôi, đó là tôn trọng ý muốn của tôi sao? Anh dùng chuyện của anh tôi uy hiếp tôi cũng là tôn trọng ý muốn của tôi à? Phó Thần, anh có thấy bản thân anh nói chuyện rất buồn cười không?"
"Tôi không thấy buồn cười, Yên Yên, em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.

Đối với em tôi đã dùng quá nhiều kiên nhẫn rồi!"
Phó Thần lạnh nhạt, suốt hai hôm nay Lâm Ngọc Yên cứ muốn đói chọi với hắn, hắn có làm gì cũng không vừa ý của cô, chuyện của Lâm Đình Vũ không phải hắn giải quyết theo ý cô rồi à? Hắn còn tự hạ mình năn nỉ, chiều chuộng cô hết lòng, cô còn có gì không hài lòng với hắn nữa?

"Tôi cũng không cần anh có kiên nhẫn với tôi." Lâm Ngọc Yên nói: "Anh thả anh tôi ra, chúng ta xem như không còn quan hệ!"
"Không còn quan hệ? Em nói nghe hay quá nhỉ?" Phó Thần rời khỏi bàn làm việc, tiến đến gần Lâm Ngọc Yên, chống hai tay vào lưng ghế sofa vây Lâm Ngọc Yên trong đó: "Cho dù không thể quay trở lại mối quan hệ trước kia hoặc là làm bạn thì em và tôi mãi mãi có danh nghĩa vợ chồng cũ với nhau, em muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao? Tôi không để em toại nguyện đâu, dù là kiếp sau, hay nhiều kiếp sau nữa, em vĩnh viễn sẽ bị ràng buộc với tôi."
"Phó Thần, anh đang muốn diễn vai tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết với tôi sao? Đáng tiếc, tôi không phải nữ chính ngôn tình ngu xuẩn khuất phục dưới uy quyền của anh đâu."
Lâm Ngọc Yên ngẩng mặt lên nhìn Phó Thần, sự cương nghị trong ánh mắt của cô làm cho đôi lông mày của Phó Thần nhíu lại.

Bình thường cô mềm dịu như nước, nhưng khi trở nên cứng rắn thì lại lạnh lùng như băng.
Chuyện đó không sao cả, hắn thích là được.
"Đừng nghĩ rằng dựa vào nhà họ Lâm thì em không cần thua thiệt trước tôi.

Chuyện của Lâm Đình Vũ, mặc dù đang có chuyển biến tốt nhưng nếu tôi thật sự không vui, tôi có thể kéo cả nhà họ Lâm chết chung với hắn."
"Anh lại uy hiếp tôi nữa à?" Lâm Ngọc Yên cười nhạt: "Anh còn gì mới mẻ hơn không?"
"Có!"
Phó Thần không cần suy nghĩ đã trả lời ngay, liền sau đó, hắn hôn lên môi Lâm Ngọc Yên, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
"Tôi còn có thể hôn em, còn có thể làm rất nhiều chuyện để em khuất phục tôi!" Phó Thần dùng ngón cái miết nhẹ cánh môi của Lâm Ngọc Yên rồi nói tiếp: "Đừng cho rằng tôi chỉ biết lấy Lâm Đình Vũ ra uy hiếp em.

Chuyện tôi làm khi tôi mất kiểm soát, em không tưởng tượng được đâu."
"Anh là tên điên!"
Lâm Ngọc Yên muốn né tránh nhưng bị Phó Thần nắm cằm giữ lại, ép buộc cô nhìn hắn.
"Vì em, tôi không ngại làm một kẻ điên!"

Lâm Ngọc Yên nổi giận, cô không muốn đối diện với Phó Thần chút nào, bây giờ cô chỉ muốn cách hắn càng xa càng tốt thôi.
"Yên Yên, em nổi giận trông rất đáng yêu!"
Yên Yên, Phó Thần càng gọi càng thuận miệng.
Lâm Ngọc Yên không đếm xỉa đến hắn, cô hất tay hắn ra rồi trở lại phòng ngủ, bây giờ vẫn chưa đến lúc hắn tan làm, cô không muốn ở phòng khách tiếp tục đôi co với một tên điên.
Phó Thần nhìn cánh cửa phòng ngủ được đóng lại, hắn tự sờ môi mình, cảm giác ấm áp khi chạm lên môi của Lâm Ngọc Yên vẫn còn tồn tại rõ rệt, vừa rồi biết là hành động của mình không lịch sự nhưng mà nhìn cái miệng nhỏ nhắn đối đáp với hắn, hắn không nhịn được hôn cô.

Không được cô đồng ý lại cưỡng hôn, liệu hắn có đang quấy rối tình d*c với cô không nhỉ?
Mặc kệ đi, sau này hắn sẽ cố gắng kiềm chế tốt bản thân, không tùy tiện bắt nạt cô như vậy nữa, tránh cho cô ngày càng xa lánh hắn.
(..................)
Trời tối.

Phó Thần sắp xếp lại tài liệu trên bàn ngay ngắn, hắn đi đến phòng ngủ gõ cửa, một lúc lâu Lâm Ngọc Yên mới có động tĩnh, nhìn qua bộ dạng, hình như cô vừa ngủ dậy.
"Chúng ta về thôi!"

"Ừ!"
Lâm Ngọc Yên để cửa, cô quay lại chỉnh trang đầu tóc, cả đêm qua không ngủ ngon giấc, hôm nay trong người cứ muốn đi ngủ, kết quả là cô ngủ đến hai giấc, đầu óc lúc này cũng tỉnh táo hơn.
Phó Thần đứng chờ ở cửa, mặc dù đây là phòng hắn nhưng hắn sẽ không tự ý đi vào, hắn nhìn Lâm Ngọc Yên chải tóc, sau đó mặc áo khoác rồi chuẩn bị thêm vài thứ nữa mới ra khỏi cửa.
Phó Thị đang giờ tan tầm nên rất đông nhân viên qua lại, thang máy đặc biệt vừa mở, các nhân viên tự động nhường lối đi cho Phó Thần và Lâm Ngọc Yên.

Chuyện có phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc của họ đã không còn là đề tài mới mẻ.
"Phó tổng, cô Lâm!"
Mỗi nơi hai người đi qua các nhân viên đều cúi chào kính cẩn, Phó Thần trước nay luôn lạnh nhạt nên không có phản ứng gì, chỉ có Lâm Ngọc Yên chào lại họ.
"Phó Thần, mày chết đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi