SAU KHI LY HÔN EM VẪN CÒN MẶC ÁO KHOÁC CỦA ANH

Nguyên Dã từ năm mười bảy tuổi đến bây giờ, chỉ có năm ngoái là không được nhận tiền mừng tuổi, không được nghe những lời chúc phúc đơn giản như lời tâm tình hằng năm của Phương Thiệu Nhất. Năm ngoái nửa đêm trước giao thừa anh ở chỗ giáo sư Nguyên và mẹ, nửa đêm còn lại thì tới chỗ lão Đồ uống rượu. Lão Đồ lúc uống rượu không để tiểu nha đầu ngồi bên cạnh, cũng chỉ có hai người họ. Ngày hôm đó Nguyên Dã nói rất ít, anh muốn để cồn làm tê liệt thần kinh.

Nhưng ngày hôm ấy đầu óc anh lại rất tỉnh táo. Những năm này được thứ gì, mất thứ gì, rốt cuộc thứ gì càng khiến anh đau hơn, trước sau chen chúc trong đầu anh.

Ngày hôm đó rốt cuộc hai người vẫn không làm tới bước cuối, không ai muốn, hoặc nên nói là không nỡ. Khi còn ghi hình cho chương trình hồ đồ làm lung tung không tiết tháo, âu cũng bởi trong lòng mỗi người đều có thứ dồn nén, đủ mọi tâm tình chất chồng lại, không tìm được thứ gì khác để phát tiết, hơn nữa đã tới kỳ cuối cùng, nếu không phát sinh gì thì giống như sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhưng bây giờ thì khác, lúc này người ở ngay trước mắt, tình cảm cũng dần dần tiến lên, không ai nỡ lấy tình dục để thôi thúc một đoạn quan hệ bắt đầu hoặc kết thúc. Tình dục sẽ làm giai đoạn mập mờ này kết thúc nhanh chóng, sau đó hai người họ sẽ lại quay về bên nhau một cách tự nhiên. Nhưng chung quy vẫn thiếu đi chút trịnh trọng.

Giữa hai người hầu như không có khoảng cách, khóe miệng Nguyên Dã giãn ra thành một đường cung ôn hòa, giọng hơi khàn khàn: “Anh Nhất à em vuốt cho anh nhé?”

Phương Thiệu Nhất nhắm mắt lại ợm ờ xem như đáp lại, sau đó hỏi anh: “Không thiếu chịch nữa à?”

Nguyên Dã vẫn cười, anh cười “khà khà” nửa buổi, sau đó nói: “Miệng em tiện, anh biết mà.”

Phương Thiệu Nhất nắm lấy cằm anh, dùng sức cắn lên cằm Nguyên Dã một cái, sau đó thấp giọng nói với anh: “Em cũng chỉ biết đấu võ mồm.”

“Ừm, vâng,” Lúc này Nguyên Dã thành thật lắm, “Em sợ lắm.”

Phương Thiệu Nhất nhẹ nhàng day cắn cằm Nguyên Dã, sau đó vỗ tay một cái tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn ngủ trên đầu giường.

..

Bây giờ Nguyên Dã ngoan ngoãn chẳng còn giống khỉ hoang nữa, chỉ như một chú khỉ nuôi trong nhà đã được thuần hóa. Miệng không châm chọc, xử sự cũng cân nhắc suy xét nhiều hơn, ở đoàn phim quan hệ với đạo diễn vẫn rất tốt. Chỉ cần anh ở bên cạnh Phương Thiệu Nhất sẽ tự động thu lại những gai nhọn trên người, tận lực để bản thân thật ôn hòa.

Nguyên Dã phát lì xì cho hai cậu trai biên kịch trong đoàn phim, Tiểu Cao còn thụ sủng nhược kinh: “Anh Nguyên Dã à anh khách sáo quá rồi, cảm ơn anh, anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc bọn em.”

Nguyên Dã cười nói: “Năm mới vui vẻ, năm tới khởi công thuận lợi.”

Dương Tư Nhiên cũng đón Tết ở đoàn phim, cậu là người trong công ty Phương Thiệu Nhất, Nguyên Dã cũng phát lì xì cho cậu. Anh tình cờ thấy cậu trong hành lang, lúc ăn cơm Nguyên Dã gọi cậu lại, Dương Tư Nhiên dừng bước, hỏi anh: “Sao vậy anh Nguyên Dã?”

Nguyên Dã lấy trong túi ra một bao lì xì dày cộp, nói: “Nhận lấy! Cố lên.”

Dương Tư Nhiên nhận được lì xì hơi ngạc nhiên, trong thoáng chốc không nói được lời nào, nghẹn nửa buổi cũng chỉ nói được lời cảm ơn. Cũng quên cả xưng hô, xem ra rất lúng túng.

Nguyên Dã bị phản ứng của cậu chọc cười, nói với cậu: “Không cần phải lúng túng như vậy.”

Dương Tư Nhiên cầm lấy lì xì, sau đó cúi mình chào Nguyên Dã.

Trước đó Phương Thiệu Nhất ngửi mùi sơn bị đau đầu đến bây giờ vẫn chưa đỡ hoàn toàn, đầu vẫn còn hơi váng vất. Nguyên Dã nghĩ tới chuyện này trong lòng có chút tức giận, mấy ngày quay cảnh cuối cùng của diễn viên Đài Loan, Nguyên Dã đều vắng mặt, lúc anh bực bội trong lòng không được cởi mở và bình tĩnh, cũng đã ngoài ba mươi rồi mà cư xử vẫn không thành thục. Có lẽ bởi anh và Phương Thiệu Nhất không phải cùng một kiểu người, bạn bè xung quanh cũng không giống, dù sao thì tính cách họ vốn không hợp làm bạn bè.

Còn hai ngày nữa mới khởi công, Phương Thiệu Nhất thường qua ngủ trong phòng Nguyên Dã. Nguyên Dã yên lặng ở bên cạnh làm chuyện nọ chuyện kia, không gây ra tiếng động. Một lúc sau Phương Thiệu Nhất ngủ say, Nguyên Dã điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, đắp cái chăn mỏng cho Phương Thiệu Nhất, sau đó ra ngoài hóng gió một chút.

Ngoài trời se lạnh, Nguyên Dã thở phào, đút tay vào túi quần lững thững tản bộ, não bộ trống rỗng, những lúc như vậy cơ thể người nhẹ bẫng.

Dương Tư Nhiên đội mũ, tai đeo tai nghe, chạy bộ từ chỗ đối diện qua đây. Nguyên Dã vẫy tay chào hỏi cậu một chút, Dương Tư Nhiên dừng lại nói chuyện với anh, cất tiếng gọi: “Anh Nguyên Dã.”

Nguyên Dã hỏi cậu: “Chạy bộ à?”

Dương Tư Nhiên gật đầu: “Vâng, ở trong phòng suốt thấy hơi mệt.”

Mới đầu bởi vì Nguyên Dã bắt chuyện với cậu, nên Dương Tư Nhiên cũng từ tốn đi về phía anh, sau đó nói chuyện cũng không tiện quay đầu chạy về, bởi vậy nên hai người cùng đi với nhau, tổ hợp này nhìn chẳng hài hòa chút nào, nhưng vẫn còn rất tốt.

Nguyên Dã hỏi cậu: “Nghe gì vậy?”

Tai nghe đã được tháo xuống từ lâu, Nguyên Dã hỏi như vậy Dương Tư Nhiên liền đưa tai nghe ra, hỏi: “Chỉ là nhạc thôi, không có lời, anh Nguyên Dã có nghe không?”

Cậu ta đã đưa tới rồi Nguyên Dã cũng đón nhận, anh nhận lấy đeo vào tai, bên trong là tiếng nhạc piano, giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng rất hay. Nguyên Dã hỏi cậu: “Ai viết nhạc vậy?”

Dương Tư Nhiên lại mở một bản nhạc khác, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Em viết, nhưng không thạo lắm, anh đừng cười em nhé.”

Nguyên Dã hoàn toàn không am hiểu về âm nhạc, thực chất anh không nghe ra được cái gì, nhưng giai điệu nghe rất dễ chịu, bản nhạc nào cũng không tệ. Nguyên Dã rất ngạc nhiên, hỏi cậu: “Cậu viết hết à?”

“Vâng, đúng vậy.” Dương Tư Nhiên gật đầu, lại nở nụ cười nhàn nhạt nói, “Thực ra em học nhạc.”

Điều này Nguyên Dã thật sự không ngờ tới, anh nhìn Dương Tư Nhiên một chút, sau đó nói với cậu: “Học nhạc thì cậu ký hợp đồng với bọn họ làm gì? Bọn họ chỉ toàn đóng phim, cậu thích đóng phim à?”

Dương Tư Nhiên kéo áo khoác lên tới tận cằm. Cậu nhìn Nguyên Dã một chút, sau đó lắc đầu, nói với anh: “Thực ra mới đầu em không thích đóng phim lắm, nhưng sau đó quen thì tốt rồi, mấy người mới như bọn em đóng phim với anh Thiệu Nhất đúng là dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Ừm, anh ấy rất nhập vai. Cố gắng học hỏi với anh ấy.” Nguyên Dã trả lời.

Một tổ hợp kì kì quái quái, thế mà có thể vừa đi vừa nói chuyện một lúc lâu. Nguyên Dã trở về Phương Thiệu Nhất đã dậy rồi, hỏi anh: “Đi đâu vậy?”

Nguyên Dã ra ngoài dạo một vòng người hơi lạnh, mà cơ thể Phương Thiệu Nhất thì ấm vô cùng, Nguyên Dã đưa tay vào trong tấm chăn hắn đắp, nhớ lại chuyện lần trước, bởi vậy nên cố ý nói: “Ra ngoài đi dạo với thanh niên.”

Lần trước đêm hôm ra ngoài tâm sự với thanh niên, bị người ta xử lý mà bây giờ vẫn còn nhơn nhơn không biết ngượng mà nói. Anh nói như vậy rõ ràng là gây sự, Phương Thiệu Nhất cũng nghĩ tới, chau mày hỏi anh: “Lại nói chuyện tình cảm? Bàn luận cuộc sống à?”

Nguyên Dã nhét tay vào giữa giường và Phương Thiệu Nhất, nhiệt độ này thật khiến con người ta say đắm, anh ngả ngớn: “À, tâm sự tình cảm với Tiểu Dương. Hỏi đời sống tình cảm của cậu bé có tin đồn qua đêm với chồng trước của em, xem tương lai muốn làm gì, biết người biết ta ấy mà.”

Phương Thiệu Nhất bật cười, không nói thêm nữa, hắn giơ tay lên kéo người lại ôm một thoáng, Nguyên Dã thuận thế ngã ra đè lên người hắn. Phương Thiệu Nhất cười hỏi anh: “Ăn vạ à? Tay anh không dùng sức.”

Đúng là Nguyên Dã ăn vạ thật, Phương Thiệu Nhất vừa chạm vào anh liền ngã lăn ra, lúc này anh nằm ở đó cười nửa buổi, sau đó nói: “Mỗi lần anh tỉnh dậy cơ thể đều rất nóng, em hấp thụ chút hơi nóng.”

Tổng số tuổi hai người cộng lại đã sắp tới đầu bảy, thế nhưng làm mấy chuyện mập mờ mà không tốn chút sức lực nào, cũng là bây giờ Cát Tiểu Đào không ở đây, nếu không nhất định trong lòng sẽ phỉ nhổ hai anh già, giả vờ như thanh niên mà yêu đương, cũng không để ý thể diện nữa.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi như vậy thoáng cái đã qua, đến lúc khởi công lại cảm thấy cả người rệu rã lười biếng. Buổi tối hôm trước mọi người ở trong phòng mở cuộc họp, ngồi họp lại với nhau hơn ba tiếng. Phương Thiệu Nhất không bỏ tập thể dục, mỗi ngày đều có nhiệm vụ, mấy ngày trước bị đau đầu gầy đi một chút, sau đó huấn luyện viên thể hình điều chỉnh lại phương án. Nguyên Dã họp xong quay trở về sắp xếp kịch bản ngày hôm sau, phim trường ngày mai chắc chắn không thể sửa kịch bản đổi lời thoại, ngày đầu tiên khởi công đều muốn điềm tốt, cố ý chọn Phương Thiệu Nhất cùng một diễn viên gạo cội, để ngày đầu có thể suôn sẻ trôi qua.

Ngày hôm ấy Cảnh Cận Duy tới một chuyến, trước Tết anh ta về quê, trước khi quay trở lại công ty thì qua bên đây xem bọn họ một chút.

Lúc Phương Thiệu Nhất kết thúc cảnh quay trong ngày thì trời cũng đã tối rồi, sau khi tẩy trang thay quần áo, hắn đi ăn một bữa với Cảnh Cận Duy. Nguyên Dã tới chỗ đạo diễn sửa kịch bản, không đi theo.

Lúc ăn cơm Cảnh Cận Duy nói: “Nhà đầu tư bộ phim này muốn thay đổi kịch bản, đạo diễn đã nói chưa.”

Phương Thiệu Nhất chau mày: “Thay đổi lớn à? Thay đổi gì vậy?”

Cảnh Cận Duy nói: “Muốn thêm người thêm mạch truyện. Cậu vẫn là nam chính, thêm nam hai. Thế nhưng anh đoán có lẽ đạo diễn Tưởng sẽ từ chối, nếu không thì cũng khó nói, tính khí nóng nảy thể hiện vào lúc đây, điên lên bỏ gánh giữa chợ chẳng ai dám làm gì nữa.”

Đó giờ chẳng thiếu các nhà đầu tư thích làm loạn, Phương Thiệu Nhất không coi đây là chuyện to tát, đoàn phim của Tưởng Lâm Xuyên rất nghiêm túc. Phương Thiệu Nhất nói: “Nếu thêm nội dung thêm người mới thì không ổn lắm, nhưng cũng sẽ không làm loạn đâu, theo ý ông ấy thôi.”

Không phải phim điện ảnh của ai cũng có thể cho nhà đầu tư làm loạn, tính khí Tưởng Lâm Xuyên không chấp nhận điều này. Bởi vậy nên ông vẫn chưa đề cập tới việc này, ở chỗ ông không làm vậy được.

Ngày mùng tám Cát Tiểu Đào xách vali hành lý to bự trở về, bên trong mang theo rất nhiều đồ ăn, đều là mang đi từ nhà. Cậu phát một lượt cho nhóm đạo diễn và nhà sản xuất thân quen, sau đó đi gõ cửa phòng Nguyên Dã: “Thầy biên kịch! Mở cửa em đưa ấm áp tới này!”

Nhưng cửa phòng biên kịch lại do ảnh đế mở ra.

Cát Tiểu Đào và Phương Thiệu Nhất bốn mắt nhìn nhau, Cát Tiểu Đào thầm nói trong lòng mình mới đi có mười ngày hai người này đã tiến triển tới bước nào rồi hả?

Mấy ngày này cậu gửi tin nhắn cho hai người mà chẳng ai trả lời cậu, chê cậu phiền. Về đoàn phim không thấy Phương Thiệu Nhất ở trong phòng hắn, thế mà lại ở phòng Nguyên Dã.

Nguyên Dã ở bên trong nói với ra: “Đưa ấm áp gì vậy? Mang vào cho anh xem một chút.”

Cát Tiểu Đào chui vào, đặt một bao thịt khô tới bên cạnh Nguyên Dã, lí nhí hỏi anh: “Thầy biên kịch.. phục hôn chưa?”

Thầy biên kịch cầm miếng thịt khô bỏ vào miệng, nói: “Đưa ấm áp xong rồi thì đi đi, dẫn anh cậu đi nữa, lưu lại miền cực lạc cho anh.”

Cát Tiểu Đào quay đầu bỏ đi không chút oán thán, vừa đi vừa nói: “Chỉ có mỗi em làm phiền anh thôi mà, em không làm phiền anh nữa, để anh ấy ở lại đây đi!”

Sau khi cậu ra ngoài Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất nhìn nhau, đều nở nụ cười. Phương Thiệu Nhất nói với Nguyên Dã: “Em đi ngủ sớm một chút, anh về đây.”

Nguyên Dã gật đầu nói: “Được rồi.”

Thế nhưng Phương Thiệu Nhất còn chưa kịp đi, Cát Tiểu Đào lại ở bên ngoài gõ cửa. Phương Thiệu Nhất ra mở cửa cho cậu, Cát Tiểu Đào chui vào, chau mày hỏi: “Không phải năm ngoái Hà Hàn kia đã đóng xong rồi sao? Sao em lại thấy tay quản lý của anh ta?”

Nguyên Dã vốn đang nằm bò ra bàn, lúc này lập tức ngồi thẳng người dậy, chân mày nhướng cao lên: “Lại tới à?”

“Vâng, em thấy anh ta, ở trên hành lang ấy.” Cát Tiểu Đào nói.

Nguyên Dã bảo: “Có lẽ cảnh phim không được tốt, mấy cảnh quay trước đó không qua, bị đạo diễn gọi về quay lại.”

“Đùa nhau à, lại bắt chúng ta phải hít mùi sơn à?” Cát Tiểu Đào cười lạnh một tiếng, “Bận rộn như vậy còn có thời gian về đây đóng bù lại cơ á?”

“Chắc là mùi bay hết rồi,” Nguyên Dã chau mày, “Nhưng cũng khó nói, để mai anh đi xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi