SAU KHI LY HÔN VỚI NỮ THẦN


Sau khi đến nơi, thử thách đầu tiên chính là tìm con.

"Dương Ưu cùng Mã Nhược Hề sẽ dẫn theo hai đứa trẻ làm nhiệm vụ khác, còn ba đôi còn lại chính là cần phải làm nhiệm vụ tìm con của chính mình." Vương Nghiên vừa nói, chìa ra ba phong bì, hướng đến bọn họ nói: "Hiện tại, mỗi gia đình cử một đại diện lên lấy gợi ý."
Gia đình nha~~
Trong đầu Đào Nhiên hoàn toàn là gia đình của nàng và Diệp Trăn.

Tuy không lâu trước đây, gia đình hạnh phúc bị nàng phá không còn, nhưng lần này bất kể như nào nàng đều phải bắt được đối phương, mặt dày mày dạn cũng phải đoạt nữ thần về.

"Diệp Trăn và Đào Nhiên, ai tới vậy?" Vương Nghiên cười nhìn bọn họ.

Diệp Trăn liếc Đào Nhiên, thấy nàng không biết đang nghĩ gì mà có chút xuất thần, cô đành nhấc chân lên trước nhận lấy phong bì trong tay chủ trì.

"Được rồi, phong bì đã phát cho mỗi nhà, hiện tại mọi người dựa theo gợi ý đi tìm tiểu bảo bối nhà mình đi." Vương Nghiên nói xong liền để bọn họ tự do đi tìm.

"Tuyết Tuyết, chúng ta đi thôi." Đường Văn Khê ôm tay Khương Nghi Tuyết vui vẻ nói, vẻ mặt nóng lòng kia khiến Khương Nghi Tuyết sủng nịnh cười cười.

"Vậy chúng ta cũng đi thôi." Phạm Giai liếc nhìn Diệp Trăn, sau đó nói với Cao Diệc Nhiên.

"Ừ."
Cuối cùng chỉ còn lại Đào Nhiên và Diệp Trăn.

Đến khi Đào Nhiên lấy lại tinh thần, ba đôi kia đã xuất phát rồi, nàng nhất thời lúng túng nhìn Diệp Trăn, thấy đối phương đang nhìn phong bì, nàng vội đến gần.

Bởi vì nàng biết, đây là nhiệm vụ cần làm.

"Trên đó viết gì vậy?" Đào Nhiên không tự chủ đến gần.

Diệp Trăn không nghĩ đến nàng sẽ dựa vào gần như vậy, thân thể nháy mắt hơi cứng nhắc, sau đó khôi phục như thường, đưa phong bì cho nàng: "Cô tự xem đi." Nói xong không đợi Đào Nhiên phản ứng, cô đi theo sau những người kia.

"Ơ???" Đào Nhiên không hiểu nữ thần bị làm sao, có chút mờ mịt nhìn quay phim bên cạnh, anh quay phim vẫn tận tâm làm nhiệm vụ.


Đào Nhiên cũng biết mình không thu được kết quả gì từ anh quay phim, chỉ có thể cầm phong bì đuổi theo, vừa đi vừa nhìn gợi ý, bên trong vẽ một quả chuối tiêu, nhìn nét vẽ liền biết là do trẻ con vẽ, hơn nữa còn rất đáng yêu.

"Diệp tiền bối, chị chờ em với." Đào Nhiên biết đang quay phim, không thể gọi ra cái gì khác người, cầm theo bức vẽ chạy đến, giơ lên trước mặt đối phương hỏi: "Chị nhìn này, đây là bảo bối nhà chúng ta vẽ đó, có phải chúng ta cần tìm thứ gì liên quan đến chuối tiêu không nhỉ?"
Tuy rằng Gia đình hạnh phúc đã phát mấy mùa, nhưng biên kịch rất sáng tạo, thử thách mỗi mùa đều không giống nhau, điều này khiến cho các minh tinh tới tham gia cũng không đoán được sẽ có thử thách gì, cũng làm cho khán giả không đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Chủ đề lần này là Bảo bối của chúng ta thực sự cũng giàu trí tưởng tượng, nên hiện tại bọn họ đúng là phải tìm bảo bối.

Diệp Trăn cũng không nói ra được cái này là gì, liếc nhìn người phía sau, ánh mắt rơi vào bức tranh nói: "Chúng ta đi lên trước nhìn xem."
Tuy rằng có bức tranh gợi ý nhưng cụ thể tìm kiếm ra sao vẫn khiến người chơi tự mình xoay sở, thử thách khó như vậy mới đặc sắc.

"Được." Đào Nhiên theo nữ thần thiên lôi sai đâu thì đánh đó, đối phương nói cái gì thì chính là như vậy, không chút do dự.

Quay phim liền tập trung vào vẻ mặt ngoan ngoãn của Đào Nhiên.

Vùng nông thôn này không chỉ có sông suối, còn có rất nhiều ngõ nhỏ, sau khi Đào Nhiên nhìn thấy trên vách tường có một cái đánh dấu hình chuối tiêu, nàng nhất thời cao hứng: "Chuối tiêu, chuối tiêu ở đây."
"Ừm." Diệp Trăn liếc nhìn mũi tên bên cạnh hình chuối tiêu, bèn nhấc chân đi theo hướng mũi tên chỉ.

Đào Nhiên cao hứng vội vã đuổi theo.

Đi tới phía trước, có một ngã ba đường, Đào Nhiên nhất thời không biết đi thế nào, vội nhìn sang Diệp Trăn.

Nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái IQ thấp, hết cách rồi, nữ thần ở bên cạnh, hơn nữa còn 24/24, hai người đều cùng một chỗ, chuyện này sao có thể không khiến nàng cao hứng đến ngu người.

"Chia ra mỗi người một đường đi." Diệp Trăn không chút do dự nói, nói xong liền lựa chọn đi về ngõ bên trái, Đào Nhiên rất muốn đi theo nhưng cuối cùng chỉ có thể rẽ về ngõ bên phải.

Đào Nhiên đi một lúc cũng không thấy, cuối cùng nghe được ở ngõ bên kia, Diệp Trăn gọi nàng: "Đào Nhiên, bên này."
Đào Nhiên không quay đầu đi tới, từ lúc bọn họ ly hôn đến nay, đây là lần đầu tiên đối phương gọi tên nàng ôn hòa nhã nhặn như vậy, chuyện này sao có thể không khiến nàng kích động.

Đương nhiên nàng cũng không quá biểu hiện ra ngoài, dù sao sau này khán giả sẽ nhìn thấy, chẳng may kéo phiền phức cho nữ thần thì hỏng bét.


"Tìm thấy chưa?" Đào Nhiên đến bên cạnh Diệp Trăn.

Có thể là vì ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương chăm chú nhìn, Diệp Trăn tâm lạnh lúc này có chút mềm đi, gật đầu một cái.

Đào Nhiên lập tức chạy đến ngõ kia, nhìn thấy trên tường lại có hình chuối tiêu và mũi tên, vội vã cùng Diệp Trăn đi tiếp.

Sau đó nhìn thấy một con sông.

Đào Nhiên vừa nghe nói phải ngồi thuyền, có chút lui bước.

Nhưng nàng không muốn nữ thần xem thường nàng, mạnh mẽ nhịn xuống, đứng trên bờ nhìn quanh.

Diệp Trăn ngồi lên thuyền xong, người lái thuyền nhìn Đào Nhiên, cuối cùng Đào Nhiên cắn răng lên thuyền, ngồi đối diện Diệp Trăn, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống chân Diệp Trăn, không dám liếc nhìn xung quanh.

Thật ra Đào Nhiên có bóng ma trong lòng với thuyền bè.

Lúc nhỏ một lần ngồi thuyền qua sông bị rơi xuống nước, từ đó về sau, nhìn thấy thuyền nàng liền sợ hãi.

Diệp Trăn cũng không phát hiện nàng dị thường, quay phim lẫn người lái thuyền cũng không nhận ra.

Người lái thuyền hô to một tiếng "Thuyền đi đây", thuyền nhỏ liền rời khỏi bờ, cảm giác thuyền lắc lư, sắc mặt Đào Nhiên càng tái.

Hai tay nàng nắm chặt vào nhau, nhỏ giọng gọi Diệp Trăn ở phía đối diện, lông mi run rẩy, mắt nhắm chặt.

Diệp Trăn vốn không muốn để ý nàng, nhưng thấy nàng gọi mình một tiếng sau liền không có động tĩnh gì nữa, này không giống dáng vẻ bình thường của nàng, thế là cô quay đầu nhìn, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm lại, cô cau mày hỏi: "Đào Nhiên, cô sao thế?"
"Diệp Trăn..." Đào Nhiên không dám cử động, chỉ sợ không chú ý sẽ ngã xuống nước, chỉ có thể nhỏ giọng gọi nữ thần ngồi đối diện.

Diệp Trăn lúc này phát hiện nàng cũng không phải đang diễn, vội vàng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Em sợ..." Nghe được lời đối phương, Đào Nhiên đang kiên cường nháy mắt mềm yếu, vội vã mở mắt liếc nhìn đối phương.


Diệp Trăn phát hiện đáy mắt đối phương yếu đuối cùng hoảng sợ, mím môi không nói một lời đứng lên, ngồi xuống cạnh nàng.

Vì cô đứng dậy, thuyền lay động, Đào Nhiên suýt thì hét ầm lên, sau đó nhận ra nữ thần ngồi bên cạnh nàng, nàng như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, khẩn cấp dính sát vào người cô.

Anh quay phim vẫn tận chức quay.

"Anh trai, đoạn này về sau hậu kỳ có thể xóa đi hay không?" Đào Nhiên lúc này bình tĩnh lại rồi, liền bắt đầu thương lượng với anh quay phim.

Anh quay phim toàn quá trình là không thể nói chuyện gì khác, chỉ tận chức làm nhiệm vụ quay phim, nhưng đối với vừa rồi không biết vô tình hay cố ý dời máy quay đi, coi như là bao dung lớn nhất cho Đào Nhiên.

Đào Nhiên biết người ta khổ cực, hơn nữa lúc này còn thông cảm cắt mấy cảnh cho nàng, nhất thời cảm kích cười với anh quay phim một cái.

Sau đó đường đi liền thuận lợi, đợi đến khi vào bờ, nháy mắt Đào Nhiên hồi phục sinh lực, nhảy loạn đi tìm tiểu bảo bối, Diệp Trăn ở phía sau nhìn bóng lưng nàng, đáy mắt lóe qua vệt tối.

Rất nhanh, Đào Nhiên đi tới trước một căn nhà, trên tường có biểu tượng chuối tiêu, không có mũi tên gì nữa, hai người liền hiểu tiểu bảo bối của mình ở đây.

" Đi thôi, chúng ta vào gặp tiểu bảo bối." Đào Nhiên quay đầu bắt chuyện với Diệp Trăn ở phía sau.

Sau khi cửa mở ra, Đào Nhiên liền nhìn thấy một bạn nhỏ mặc quần áo hoạt hình màu vàng ngồi trên sàn nhà chơi xe ô tô đồ chơi, nghe được tiếng mở cửa, bạn nhỏ quay đầu nhìn.

Lần đầu tiên nhìn thấy bé, tâm Đào Nhiên mềm nhũn.

"Thật đáng yêu!" Đào Nhiên lập tức tiến lên.

Tiểu gia hỏa cũng không sợ, thậm chí còn cười lên, nhìn Đào Nhiên một chút rồi lại nhìn Diệp Trăn ở phía sau khuôn mặt lạnh lùng, ngây thơ nói: "Hai người là mẹ lớn mẹ nhỏ của con sao?"
"Đúng vậy." Đào Nhiên ngồi bên cạnh bé, hài lòng hỏi: "Con tên gì?"
"Tiểu Thiên ạ, ngày ngày hướng lên trời ạ." (vì Thiên vừa có nghĩa là ngày, vừa có nghĩa là trời) Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt nhìn Đào Nhiên trả lời.

Dáng vẻ kia khiến Đào Nhiên bị manh, nàng rất muốn cùng nữ thần nuôi một đứa.

"Chào Tiểu Thiên, mẹ là Đào Nhiên, đây là mẹ Diệp Trăn." Đào Nhiên giới thiệu cho bé.

"Con chào mẹ lớn mẹ nhỏ." Tiểu Thiên nháy mắt vào trạng thái nói.

"Tiểu bảo bối thật tốt." Đào Nhiên nháy mắt không nhịn được ôm thằng bé vào lòng.


"Chúng ta tìm được tiểu bảo bối rồi, có phải cần đi tập trung?" Đào Nhiên quay đầu lại hỏi Diệp Trăn.

Chỉ trách vừa nãy nàng thẫn thờ suy nghĩ, chủ trì nói gì đều không nghe thấy, nghĩ đến đây nàng hơi ngượng ngùng.

Diệp Trăn gật đầu một cái.

"Tiểu Thiên đi thôi, tới địa điểm tập trung." Đào Nhiên đứng dậy, giơ tay ra nói với Tiểu Thiên.

"Vâng ạ." Tiểu Thiên ngoan ngoãn vươn tay ra nắm chặt tay nàng.

Tay nhỏ mềm mại, quả thực khiến Đào Nhiên yêu thích không thôi, một khắc cũng không nỡ buông tay.

Tiểu Thiên sau đó vươn tay còn lại chủ động cầm tay của Diệp Trăn, tuy ngoài mặt Diệp Trăn rất lạnh lùng nhưng bàn tay lại vô cùng ấm, Tiểu Thiên nở một nụ cười với cô.

Khóe miệng Diệp Trăn cũng cong lên, nắm chặt tay tiểu gia hỏa.

Đào Nhiên lúc này mới nhìn đến mặt còn lại của tờ tranh gợi ý.

Trên đó viết địa điểm tập trung.

"Bây giờ chúng ta cần đến chợ nông thôn." Đào Nhiên giơ mặt trái của tờ gợi ý lên trước mặt Diệp Trăn, suy đoán nói: "Khả năng chúng ta phải đi mua thức ăn rồi."
Diệp Trăn cũng cảm thấy có khả năng này.

"Vậy chúng ta lên đường thôi nào!" Đào Nhiên cúi đầu nói với Tiểu Thiên.

"Xuất phát!!!" Tiểu Thiên hưng phấn hô to.

Nhiệm vụ đầu tiên tìm tiểu bảo bối đã hoàn thành, tiếp theo sẽ là nhiệm vụ thứ hai.

Anh trai quay phim ở phía sau thu vào máy quay hình ảnh nhà ba người cực kỳ đẹp mắt.

- -----------------------------
Tiểu Thiên bé thật đáng yêu, tiểu Thiên lớn cũng rất đáng yêu nhaaaaaa:3
Hôm nay ba chương liền đó, khen tui đi, khen tui đi nào hihi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi